Các Ngươi Tu Tiên, Ta Làm Ruộng (Dịch)

Chương 778 - Chương 778: Lôi Hống Thú Dị Chủng!

Chương 778: Lôi Hống Thú Dị Chủng! Chương 778: Lôi Hống Thú Dị Chủng!

"Vương đạo hữu nói gì vậy? Chỉ dựa vào thân phận linh thực sư mà phủ định người khác như thế chẳng phải đã quá mức thực dụng rồi?" Lạc Minh nghe vậy, cũng lạnh lùng nói.

Lục Huyền là người gã chủ trương mời tới, thực sự không ngờ sau khi mấy người gặp mặt, hắn lại bị tu sĩ đồng ngành trực tiếp bài xích phủ định như vậy, loại hành động này của đối phương không khác gì thẳng thửng tát vào mặt gã.

"Trách ta thực dụng ư? Thực tế chính là như vậy đó, bởi vì trong nhóm linh thực sư kia có rất ít người sở hữu thực lực xuất chúng. Linh thực bọn họ bồi dưỡng vốn có chu kỳ sinh trưởng rất dài, lại thường xuyên trồng trọt số lượng nhiều, nào còn thời gian đi tu hành, rèn luyện kỹ nghệ thuật pháp nữa?" Thanh niên kia không hề thay đổi sắc mặt lại nói.

"Được hay không được, vẫn phải dựa vào thực lực để nói chuyện."

“Đủ rồi!” Lôi Chính vẫn luôn đứng bên cạnh im lặng không nói, rốt cuộc cũng không nhịn nổi trực tiếp tiến lên một bước, vẻ mặt không giận tự uy: “Nếu tất cả đã ước định cùng đi thăm dò cổ dược viên tại lôi hải thì giờ còn tranh luận về những thứ này cũng không có ý nghĩa gì cả. Hơn nữa, còn chưa xuất phát mà giữa hai bên đã sinh ra hiềm khích thì chẳng bằng cứ dứt khoát hành động một mình cho xong.”

Gã nói đến đây, thoáng dừng lại một lát rồi nói tiếp: “Tục truyền bên trong khu bí cảnh kia đang ẩn giấu một tòa dược viên thượng cổ, nên mời một vị linh thực sư như Lục đạo hữu cùng tham gia hành trình là điều vô cùng cần thiết, thậm chí hắn còn là người không thể thiếu trong quá trình phân biệt linh thực, tìm kiếm linh dược vân vân. Ta đã nói đến đây rồi, tất cả còn vấn đề gì nữa không?”

“Lôi đạo hữu nói có lý, là ta quá lỗ mãng rồi, không nên hoài nghi tác dụng của Lục đạo hữu mới đúng.” Vương Ngạn Chung cao lớn nghe vậy cũng dứt khoát thừa nhận mình sai.

Cơn sóng gió nhỏ này qua đi rất nhanh. Cả quá trình, ánh mắt Lục Huyền vẫn luôn giữ nguyên vẻ bình thản, gương mặt vẫn tự nhiên như thường, có cảm giác hắn chẳng hề để ý tới nghi vấn của Vương Ngạn Chung kia. Còn chuyện những người khác cảm thấy đây là hắn tự tin hay lùi bước nhận thua, cũng không liên quan gì tới hắn.

Năm người điều khiển phi kiếm, khởi hành đi về phía thông đạo do Thiên Tinh Động mở ra ở ven bờ lôi hải, sau đó tiến vào bên trong nhờ Lôi Hỏa Lệnh trên tay.

Trong lôi hải, bốn phía đều là lôi mang, mật độ lớn hơn không biết bao nhiêu lần so với bên ngoài. Vì cẩn thận, năm người đã dồn dập hạ xuống, bước đi trên thông đạo mới được mở ra kia.

Một lát sau, Lục Huyền chợt phát hiện ở cách đó không xa có một con Lôi Hống Thú đang ngồi xổm bên cạnh thông đạo.

“Lục đạo hữu không cần để ý tới nó đâu, con yêu thú kia sẽ không chủ động công kích chúng ta, mà chúng ta cũng không cần thiết phải nuôi dưỡng nó. Khẩu vị của nó bị phần lớn tu sĩ đi ngang qua nơi này chiều hư rồi, nó còn chướng mắt với thịt yêu thú phẩm cấp thấp bình thường đấy.” Trung niên một mắt lên tiếng nói.

“Nhìn nó ngoan ngoãn như thế, ta lại nghĩ tới mấy con linh thú mình đang nuôi dưỡng trong động phủ, không nhịn được cứ muốn đi tới đút ít đồ ăn cho nó.” Lục Huyền nhẹ nhàng ném mấy trái Liệt Diễm Quả, Băng La Quả qua.

Thoạt nhìn, thân hình của con Lôi Hống Thú trước mặt kia khá là cồng kềnh tròn vo nhưng động tác lại cực kỳ nhanh nhẹn, nó trực tiếp hóa thành một tia sáng màu trắng bạc, chỉ trong nháy mắt đã ngậm lấy mấy trái linh quả vừa được Lục Huyền ném ra.

“Hả? Còn dẫn theo đồng loại à?” Lục Huyền đang định rời đi lại để ý thấy phía sau con Lôi Hống Thú này còn có thêm một con yêu thú với hình thể nhỏ hơn nhiều.

Thoạt nhìn thân hình con yêu thú thứ hai kia gầy nhỏ hơn nó rất nhiều, lôi quang lóe lên, ánh mắt sắc bén, nét mặt con này vẫn còn vài phần cảnh giác, không được thân thiện bằng tiền bối của nó.

“Ha ha, người lớn dẫn dắt trẻ con à?” Lục Huyền có phần buồn cười, nhưng cũng ném qua mấy trái linh quả nữa.

Đợi sau khi con Lôi Hống Thú thứ hai này nuốt linh quả, hắn lại theo bản năng trực tiếp tập trung tinh thần nhìn thẳng vào nó. Một ý niệm hiện lên trong đầu.

【Lôi Hống Thú dị chủng, yêu thú tứ phẩm, có một phần huyết mạch của dị thú Lôi Hủy Thượng cổ, tiềm lực to lớn, am hiểu các loại thuật pháp hệ lôi, tinh thông lôi độn.】

“Lôi Hống Thú dị chủng... Nếu ta nhớ không nhầm thì trong cơ thể con Lôi Hống Thú mập kia chỉ có một tia huyết mạch Lôi Hủy, cực kỳ mỏng manh, mà huyết mạch trong cơ thể con Lôi Hống Thú dị chủng này lại cao tới một phần. Không biết là do nó thức tỉnh dị biến, hay ở sâu bên trong lôi hải có một con dị thú Lôi Hủy cổ xưa đang không ngừng gieo giống nữa?”

Không cần biết sự thật là như thế nào thì tình hình này cũng có nghĩa là con Lôi Hống Thú mới xuất hiện kia không hề tầm thường.

Bước chân Lục Huyền thoáng chậm lại, hắn dùng linh lực nâng một trái Mê Tiên Đào đưa đến trước mặt con Lôi Hống Thú nhỏ. Lôi Hống Thú nhỏ ngửi thử Mê Tiên Đào, trong mắt lập tức toát lên vẻ say mê, sau đó không nhịn được nuốt một ngụm nước miếng rồi mới cắn xuống. Tươi mới mọng nước, thơm ngát non mềm, cảm giác run rẩy rất nhỏ nhanh chóng lan truyền khắp thân thể, hệt như bản thân đang được tận hưởng một loại cảm giác hưng phấn đến tột cùng.

lôi hải hoang vắng, linh thực hiếm hoi, hẳn là con Lôi Hống Thú nhỏ này chưa từng được ăn loại linh quả nào ngon ngọt như Mê Tiên Đào, trong lúc nhất thời, ánh mắt nó nhìn về phía Lục Huyền cũng thân thiện hơn mấy phần.

“Lần này lại giống hệt với khi đó.” Lục Huyền nhìn cảnh tượng quen thuộc trước mắt lại nhớ tới Bạch Ngọc Kình Thiên Viên và Huyền Thiên Loan Điểu mình từng cho ăn từ nhỏ, khóe miệng hắn khẽ nhếch lên.

“Không ngờ Lục đạo hữu lại sẵn lòng cho con yêu thú này ăn một trái linh quả tam phẩm?” Lạc Minh thấy cảnh này thì không khỏi kinh ngạc.

“Con Lôi Hống Thú kia vẫn luôn canh giữ phía trước thông đạo, đòi thịt yêu thú từ đám tu sĩ đi ngang qua, ban đầu mọi người còn cảm thấy mới lạ nhưng lâu dần lại không còn mấy tu sĩ để ý tới nó nữa. Nhưng ngay cả thời điểm mới mẻ ban đầu thì chuyện dùng linh quả tam phẩm nuôi nấng nó như Lục đạo hữu, cũng hiếm thấy như lông phượng sừng lân.”

“Ta thấy con Lôi Hống Thú mới tới kia quá gầy nên mới mềm lòng, muốn cho nó ăn loại linh quả tốt hơn một chút. Dù sao ta cũng là linh thực sư, thứ khác không có nhiều chứ linh quả vẫn đủ dùng.” Lục Huyền cười nói.

“Lục đạo hữu đúng là người lương thiện.”

“Ha ha, đạo hữu quá khen.” Lục Huyền cười híp mắt.

Năm người lại tiếp tục đi sâu vào trong lôi hải, lôi quang trên người bọn họ càng lúc càng dữ dội, nếu không có Lôi Hỏa Lệnh đánh tan bớt sợ rằng sẽ bị cuốn vào tầng tầng lớp lớp lôi đình kia mất. Bên tai vang lên từng chuỗi sấm sét đì đùng, có tiếng tự nhiên sinh ra từ trong lôi hải, cũng có âm thanh gầm rú của mấy con lôi thú sinh sống trong này.

“Hẳn là nơi này.”

Trên đường đi, năm người không gặp phải một chút nguy hiểm nào, chỉ có vài con lôi thú mắt mù muốn đánh lén bọn họ, nhưng chỉ trong nháy mắt đã bị năm người diệt sát rồi.
Bình Luận (0)
Comment