Các Ngươi Tu Tiên, Ta Làm Ruộng (Dịch)

Chương 782 - Chương 782: Lôi Bạo Liên!

Chương 782: Lôi Bạo Liên! Chương 782: Lôi Bạo Liên!

Vừa mới đặt chân xuống một tảng đá treo lơ lửng trên trời, mặt ngoài của lôi thạch đã hiện ra từng tia lôi mang. Chúng nhanh chóng truyền vào thân thể Lục Huyền thông qua đôi chân tiếp xúc.

Uy lực của lôi mang không quá mạnh nhưng vẫn mang đến một chút tổn thương rất nhỏ đối với thân thể hắn, nếu cứ để từng chút từng chút thương tổn như vậy cộng dồn lại sẽ phát sinh vấn đề không nhỏ. Một mảnh linh quang mờ ảo lập tức xuất hiện phía trên đôi con ngươi của Lục Huyền, hắn cẩn thận quan sát dòng linh lực đang lưu chuyển tại mặt ngoài của phù thạch, sau đó hạ chân xuống vị trí yếu nhất của khí tức lôi đình.

Nhờ đó, ảnh hưởng của lôi quang trên phù thạch gây ra cho hắn đã giảm đi đáng kể, không thành vấn đề nữa.

Một lát sau, mọi người ôm theo tâm trạng nửa mong chờ nửa khẩn trương, cẩn thận leo lên Tiểu Lôi đảo thứ nhất. Cấm chế trên hòn đảo nhỏ này khá là đơn giản, ngay cả Lục Huyền – người không cố ý đi nghiên cứu về trận pháp mà chỉ dựa vào đôi mắt tu luyện đồng thuật cùng với một ít tri thức lý luận thô sơ nhất - cũng có thể dễ dàng phá giải được. Nhưng có ba vị đại sư trận pháp như đám Lạc Minh ở đây, hắn cũng giảm được không ít công sức.

Dù sao hắn cũng chỉ là một linh thực sư bình thường, không am hiểu trận pháp cũng hợp tình hợp lý.

“Ồ? Nơi đó có linh thực?!” Vừa mới tiến vào khu vực trung tâm của hòn đảo nhỏ, năm người đã để ý thấy cách đó không xa có từng mảnh linh điền, bên trong linh điền đang gieo trồng không ít linh thực loại hoa sen.

Rễ của loại hoa sen kia có màu trắng bạc, nhìn khá là chói mắt, với phiến lá rộng lớn vô cùng và vô số những tia sét nhỏ bao quanh, thỉnh thoảng lại có từng sợi lôi quang chảy ra, không ngừng nhảy nhót truy đuổi nhau trên cành lá, cuối cùng mới rơi xuống một đống cát đá màu trắng bạc bên dưới.

Những chiếc lá sen không ngừng lay động giữa vô số khí tức lôi đình, càng khiến lôi mang bắn ra có thêm vẻ sinh động khác thường.

“Hử? Nhìn hình thái đặc thù này… dường như loại hoa sen kia hơi giống với Lôi Bạo Liên ta đang gieo trồng.” Thời điểm Lục Huyền còn đang suy tư về lai lịch của loại hoa sen trước mắt, đã thấy Vương Ngạn Chung vội vã lướt về phía gốc linh thực hoa sen mọc lên giữa mảnh lôi đình kia kia.

“Thứ này thuộc về ta!” Gã nhìn chằm chằm vào mấy chục hạt sen màu trắng bạc ngưng kết giữa những chiếc lá sen to lớn kia, nét mặt không giấu được vẻ vui sướng.

“Bùm!!!”

Ngay khi Vương Ngạn Chung sắp sửa chạm vào những hạt sen màu trắng bạc ấy, đột nhiên khí tức lôi đình vốn đang ôn hòa bao phủ phía trên lá sen lại bạo động, dường như chúng vừa phát hiện ra một điều gì đó, nên trực tiếp kích phát cơ chế tự bảo vệ của mình.

Chỉ thấy từng tia sấm sét điên cuồng trút xuống, khiến toàn thân gốc linh thực hoa sen kia hóa thành một quầng sáng màu trắng bạc, ầm ầm nổ tung.

Rễ cây, cành lá, thậm chí cả hạt sen phía trên đều bộc phát ra một luồng lực lượng lôi đình cường đại.

Tình huống này phát sinh quá bất ngờ khiến Vương Ngạn Chung không kịp đề phòng, thân thể đã bị vô số khí tức lôi đình đánh trúng. Trong nháy mắt này, từng luồng lôi mang như sóng biển hung hăng càn quét tới, không ngừng cọ rửa thân thể gã. Dù Vương Ngạn Chung là tu sĩ luyện thể nhưng bị nhiều lôi đình như vậy đánh trúng, toàn thân cũng biến thành một mảnh cháy đen, cơ bắp không ngừng run rẩy.

Cảnh tượng này khiến những người khác vội vàng dừng bước lại, ánh mắt vốn đang nhìn chằm chằm vào gốc linh thực hoa sen kia cũng lóe lên vẻ e dè tràn ngập.

“Đây là thứ linh thực quỷ quái gì thế? Chưa kịp đụng tới đã tự nổ tung rồi!” Vương Ngạn Chung nhanh chóng phục dụng một viên đan dược màu trắng sữa, sau mấy chục hơi thở mới hoàn toàn khôi phục lại như thường. Gã hốt hoảng lùi về chỗ bốn người đồng bạn, trong giọng nói không nén được phẫn nộ.

Thấy xung quanh không có yêu thú tà ma tồn tại, gã định dựa vào thân thể cường hãn của mình để vọt tới vị trí linh thực trước, hái được linh dược sớm thì có lẽ về sau sẽ được chia nhiều hơn một chút. Nhưng không ngờ thứ linh thực hoa sen trước mặt này lại quái dị như vậy, chẳng biết vì sao chúng nó lại nổ tung.

Qua phản ứng gay gắt vừa rồi của linh thực, chẳng những toàn bộ hạt sen đã kết xuất ra đều bị hủy diệt còn khiến gã bị thương nhẹ, xấu mặt trước bốn người đồng hành.

“Lục đạo hữu, ngươi có hiểu biết gì về loại linh thực cổ quái này không?” Lạc Minh quay đầu nhìn Lục Huyền đang lộ vẻ suy tư bên cạnh, trầm giọng hỏi.

“Nếu ta không nhìn lầm, thì đây chính là một gốc Lôi Bạo Liên tứ phẩm, cực kỳ hiếm thấy ở Tu Hành giới. Nếu các vị đạo hữu không có hứng thú với linh thực thì có lẽ cũng chưa từng nghe nói qua. Mà chẳng nói đâu xa, ngay chính bản thân ta nữa, đến đoạn thời gian gần đây, sau khi có được một hạt linh chủng loại này từ Hải Lâu thương hội, ta mới có một chút hiểu biết về nó. Nhưng gốc linh thực kia ta mới gieo trồng không lâu, chưa từng nhìn thấy dáng vẻ linh thực trưởng thành nên không nhận ra ngay. Bởi vậy cũng không kịp lên tiếng nhắc nhở Vương đạo hữu một câu, thật sự xin lỗi.” Lục Huyền chắp tay nói với Vương Ngạn Chung.

“Không sao, ta chỉ bất cẩn dính bẫy của loại linh thực cổ quái kia thôi, chứ thật ra lực sát thương của nó cũng không quá mạnh.” Vương Ngạn Chung sầm mặt, xua tay đáp lại, cũng không biết gã có tin lời Lục Huyền nói hay không.

“Vậy vì sao Lôi Bạo Liên lại đột nhiên nổ tung như thế?” Lôi Chính nghi ngờ hỏi.

“Muốn Lôi Bạo Liên trưởng thành, cần phải dùng khí tức lôi linh tẩm bổ, thời gian lâu dài, linh lực thuộc tính lôi tích lũy bên trong linh thực càng ngày càng nhiều, linh thực dần trở nên bất định, có khả năng dẫn đến lôi đình bạo động. Xem ra gốc Lôi Bạo Liên vừa rồi đã thành thục từ thật lâu trước đó, linh lực thuộc tính lôi tích lũy trong cây đã đạt đến trình độ cực kỳ đáng sợ rồi, đương nhiên, thân thể của nó sẽ trở nên vô cùng nhạy cảm, động vào là bùng lên.”

“Vậy nên lát nữa, nếu các vị đạo hữu muốn đi hái Lôi Bạo Liên thì phải chú ý đến điểm này, động tác phải thật nhẹ nhàng, cố gắng thu lại linh lực, đừng kích thích khí tức lôi linh trên cây. Bên trong Lôi Bạo Liên ẩn chứa lực lượng lôi đình vô cùng thuần khiết. Thứ này có thể dùng làm thức ăn chăn nuôi linh thú thuộc tính Lôi, ví dụ như con Lôi Giao trong tay Lạc đạo hữu, hoặc phụ trợ tu luyện công pháp, thần thông hệ Lôi, giá trị không nhỏ.” Lục Huyền nhắc nhở.

“Xem ra lần này mời Lục đạo hữu cùng tới dược viên Thượng cổ là quyết định vô cùng chính xác, nếu để đám người thô kệch bọn ta trực tiếp ngắt lấy hạt sen thì không biết sẽ tổn thất bao nhiêu.” Trên mặt Lạc Minh hiện ý cười.

Mấy người cũng gật đầu đồng ý. Đến đây, tất cả bọn họ đều nhận thức được tầm quan trọng của linh thực sư trong khu dược viên này rồi.

Sau đó, mỗi người lựa chọn một mảnh linh điền, năm người đồng thời thu lại linh lực, tránh kích thích lôi linh trên cây. Sau đó, bọn họ dùng động tác nhẹ nhàng nhất có thể, chậm rãi đưa tay ra ngắt lấy hạt sen.

Lục Huyền cũng lựa chọn một gốc Lôi Bạo Liên, nhẹ nhàng hái mấy viên hạt sen đã hình thành giữa đống lá sen kia xuống.
Bình Luận (0)
Comment