Các Ngươi Tu Tiên, Ta Làm Ruộng (Dịch)

Chương 784 - Chương 784: Lôi Quỷ Công!

Chương 784: Lôi Quỷ Công! Chương 784: Lôi Quỷ Công!

“Mấy vị đạo hữu khác đều biến mất không thấy đâu nữa, hẳn là tình huống bọn họ gặp phải cũng chẳng khác gì ta.” Trong lòng hắn thầm nghĩ.

Phải biết rằng, dưới tình huống bình thường, muốn dựa vào kiến thức về trận pháp để phá giải hay dốc hết sức dùng bạo lực phá vỡ cấm chế, đều không đơn giản, bởi vì để làm được như vậy, tu sĩ đều phải tinh thông trận pháp, từ đó mới phát hiện ra quy luật vận hành của cấm chế, rồi tìm được mắt trận hay điểm yếu của cấm chế và phá vỡ nó.

Quá trình ấy cũng giống như giải đề, cần phải tiến hành từng bước kéo tơ bóc kén, sau đó mới trực tiếp tìm được điểm mấu chốt của vấn đề.

“Tuy ta không hiểu biết nhiều về trận pháp nhưng cũng may, ta có Phá Vọng Đồng Thuật, cứ dùng đồng thuật tìm ra hàng đống đáp án sau đó lần lượt loại trừ là được.” Lục Huyền lạc quan nghĩ.

Để cẩn thận, hắn còn kích phát cả Hư Không Yểm Mục, thả cho nó tự do bơi lội tại khoảng không trên đầu mình. Đạo cấm chế này bao quát cả hòn đảo, cảnh tượng xuất hiện phía trên tròng mắt màu xám trắng trong tay hắn cũng không khác gì cảnh tượng do chính mắt hắn nhìn thấy.

Trong quá trình tập trung tinh thần đi phá giải cấm chế trước mắt, đột nhiên bên tai hắn lại vang lên tiếng cười quái dị như tiếng sấm lúc trước kia.

Nét mặt Lục Huyền vẫn tự nhiên như thường, hắn cầm Khổng Tước Minh Vương Kiếm ngũ phẩm trong tay, lại ẩn giấu Thái Ất Lôi Phù ngũ phẩm đang vận sức chờ phát động trong ống tay áo, Khôn Thổ Linh Khôi có nhiệm vụ phòng hộ đang run rẩy bên hông, nhìn vô cùng sinh động.

Mấy hơi thở sau, con dị thú cổ quái vừa phát ra tiếng cười khi nãy vẫn thấy Lục Huyền đứng yên tại chỗ, không có thêm bất cứ phản ứng nào, trong lòng thấy không thú vị, nó mới chui ra từ mảnh lôi quang mênh mông kia. Từng tia lôi quang ngưng tụ, thân thể nó xuất hiện, như được sinh ra từ vùng lôi hải bao la này. Nó tò mò nhìn Lục Huyền, khóe miệng kia vẫn luôn nhếch lên, tựa như đang giễu cợt Lục Huyền mãi cũng không phát hiện ra bóng dáng của nó.

Cứ như vậy, một người một thú nhìn nhau thật lâu.

“Lần trước, ở thời điểm vừa mới xuất hiện, hình như con dị thú cổ quái này cũng không thể hiện ra tính công kích gì, mà đến hiện giờ vẫn thế. Hay là nó vốn không có ác ý gì với tu sĩ xuất hiện trên Tiểu Lôi đảo?” Lục Huyền thầm suy đoán.

“Thân thể này vốn được lôi quang ngưng tụ mà thành, không biết nó có hứng thú với hạt sen ẩn chứa sức mạnh lôi điện tinh thuần kia không... Lẽ nào con dị thú này vốn không biết cách thu hái Lôi Bạo Liên mà không dẫn phát linh thực bạo động? Nghĩa là nó xuất hiện trước mặt chúng ta, thậm chí là đi theo đằng sau chúng ta như vậy, chỉ vì muốn được ăn một chút gì đó?” Trong đầu hắn lóe lên một suy nghĩ vô cùng hoang đường kỳ quái.

“Ngươi muốn ăn hạt sen này sao?” Để nghiệm chứng suy đoán của mình, trong tay hắn lập tức có thêm một hạt sen màu trắng bạc, thử quơ quơ về phía con dị thú kia.

Trong nháy mắt khi dị thú nhìn thấy hạt sen, khóe miệng vốn đã cong của nó lại càng vểnh cao hơn, thậm chí nó còn lặng lẽ đi về phía Lục Huyền.

“Vậy thì cho ngươi một viên.” Lục Huyền dùng linh lực nâng hạt Lôi Bạo Liên nọ bay đến trước mặt dị thú cổ quái kia.

Dị thú ngoan ngoãn há miệng, hạt sen màu trắng bạc ấy cũng thuận thế bay vào trong miệng nó. Khoảnh khắc nó nuốt hạt Lôi Bạo Liên kia xuống bụng, đôi cánh thịt màu xanh sau lưng lập tức vỗ nhanh, lôi quang bao quanh thân thể cũng trở nên nồng đậm hơn rất nhiều.

“Ha ha ha, ăn một hạt sen còn tạo ra dị tượng.” Lục Huyền có chút buồn cười, tâm thần theo thói quen, nhanh chóng ngưng tụ trên người con dị thú cổ quái kia.

【Lôi Quỷ Công, lôi linh tinh quái được dựng dục bên trong sấm sét vô tận, là yêu thú có thực lực gần đạt tới ngũ phẩm, có thể hóa thành lôi quang, trốn vào trong lôi đình bất cứ lúc nào nó muốn. Tốc độ cực nhanh, có thể điều khiển sức mạnh lôi điện công kích địch thủ, yêu thích các loại linh lôi, linh quả thuộc tính Lôi.】

【Tính tình cổ quái, ưa thích trêu đùa sinh linh, tính công kích không mạnh.】

【Lớn tiếng cười một cái liệu có được nuôi dưỡng bằng linh quả như từ rất nhiều năm về trước hay không?】

“Tinh quái có thực lực chuẩn yêu thú ngũ phẩm?” Lục Huyền đưa mắt nhìn con Lôi Quỷ Công đang nháy mắt ra hiệu với mình, trong lòng âm thầm cảm khái.

“Được dựng dục từ lôi đình... Chẳng trách nó lại không có hình thể, thậm chí thân hình này còn có thể tự do ngưng kết và tiêu tán đi... Tính công kích không mạnh, vậy cũng tốt, không cần phải cố sức đi đối phó với một con tinh quái chuẩn ngũ phẩm. Ừm, cho nó ăn thêm một - hai hạt Lôi Bạo Liên nữa, chưa biết chừng còn có thể kiếm một chút thiện cảm từ phía nó, khiến nó nguyện ý trợ giúp ta giành được thu hoạch ngoài ý muốn từ khu dược viên Thượng cổ này.”

Ý niệm hiện lên trong đầu, Lục Huyền không chút do dự đã lại lấy thêm một hạt sen màu trắng bạc ra.

“Ngươi đã đói lâu lắm rồi hả? Có muốn nếm thử nữa không?” Giọng điệu vô cùng nhẹ nhàng, có tính mê hoặc cực lớn.

Linh trí của Lôi Quỷ Công không thấp, vừa nghe được lời nói của Lục Huyền, nó đã lập tức gật đầu, ánh mắt hoàn toàn bị hạt sen trên tay hắn thu hút.

Chờ nó nuốt hạt sen kia vào, tâm thần của Lục Huyền lại ngưng tụ trên thân thể nó.

“Hình như có một chút thiện cảm với ta rồi.”

Hắn có cảm giác mình đang game mô phỏng xã hội, có thể thông qua thủ đoạn nuôi nấng này, để nhạy cảm phát hiện được độ thiện cảm của tinh quái Lôi Quỷ Công với mình đang không ngừng gia tăng.

Đang lúc Lục Huyền muốn cho nó ăn thêm một hạt sen nữa thì tiếng sấm ầm ầm lúc nãy lại vang lên. Chỉ trong nháy mắt, Lôi Quỷ Công đã biến mất trong mảnh lôi mang vô tận trước mắt.

Lục Huyền đang muốn dùng linh thức cảm nhận, đột nhiên cái đầu của Lôi Quỷ Công lại trực tiếp ló ra từ khoảng không trên đỉnh đầu hắn, giống như đang muốn hù dọa hắn một phen.

“Quả nhiên là thích trêu chọc người ta.” Lục Huyền cảm khái một câu, đồng thời linh lực phía trên Khôn Thổ Linh Khôi nhanh chóng mờ đi, Thái Ất Lôi Phù đã hé lộ bên trong cổ tay áo cũng được hắn yên lặng rút về.

Lôi Quỷ Công reo lên một tiếng quái dị, lại một lần nữa biến mất trong tầm mắt của Lục Huyền.

“Nào nào, tới ăn thêm một hạt nữa đi.” Lục Huyền lộ vẻ tự nhiên như thường, khuôn mặt đầy ý cười, trực tiếp ném một hạt sen về phía Lôi Quỷ Công.

Hào quang màu trắng bạc hiện lên, móng vuốt Lôi Quỷ Công nắm chặt lấy hạt sen, một ngụm nuốt vào trong bụng.

Sau khi liên tục ăn ba hạt sen, âm thanh phát ra từ cái bướu thịt có hình trống lớn bên hông nó lại càng thêm trầm đục, giống như đang chuẩn bị tạo ra một hồi lôi kiếp kinh người.

“Ta lạc đường trên Tiểu Lôi đảo này rồi, trước mắt không ra được. Ngươi sống ở đây lâu như vậy, liệu có thể mang ta ra khỏi tòa cấm chế này không?” Sau khi liên tiếp đút ba hạt Lôi Bạo Liên tứ phẩm cho Lôi Quỷ Công, Lục Huyền mới từ từ để lộ ý đồ, quay sang hỏi nó.

Lôi Quỷ Công gật đầu với hắn rồi hơi nghiêng đầu ngẫm nghĩ một lát, sau đó mới vỗ đôi cánh thịt màu xanh, ý bảo Lục Huyền hãy đuổi theo mình.

Lục Huyền theo sát phía sau, chậm chạp xuyên qua từng tầng cấm chế.
Bình Luận (0)
Comment