Các Ngươi Tu Tiên, Ta Làm Ruộng (Dịch)

Chương 793 - Chương 793: Ta Làm Như Vậy Cũng Chỉ Vì Suy Nghĩ Cho Ngươi Thôi!

Chương 793: Ta Làm Như Vậy Cũng Chỉ Vì Suy Nghĩ Cho Ngươi Thôi! Chương 793: Ta Làm Như Vậy Cũng Chỉ Vì Suy Nghĩ Cho Ngươi Thôi!

“Xem ra tia huyết quang này có năng lực ô nhiễm rất mạnh.” Lục Huyền nghĩ thầm.

Theo cảm nhận của hắn, vào thời điểm hiện tại Nhục Linh Thần đã có thực lực tương đương với tu sĩ Trúc Cơ tiền kỳ rồi, mà tia huyết quang kia cũng mơ hồ để lộ ra hình thức ban đầu của thần thông huyết đạo, tiềm lực kinh người.

“Không hổ là tà ma cấp Tai, chỉ nuôi dưỡng mấy năm ngắn ngủi, nó đã trưởng thành đến cảnh giới Trúc Cơ, còn nắm giữ một môn thuật pháp tà dị nữa.” Lục Huyền không nhịn được khẽ cảm thán một câu.

Nhưng hắn cũng không hề lo lắng sau này mình có khả năng bị con tà ma cấp Tai trước mặt cắn trả hay không. Dù sao thì tốc độ phát triển của Nhục Linh Thần có nhanh hơn nữa cũng không nhanh bằng hắn có được quầng sáng phần thưởng, huống chi hắn và Nhục Linh Thần đã lập khế ước với nhau rồi, hắn còn có thể nắm giữ mọi trạng thái cụ thể của nó nữa.

Với đủ các loại nhân tố như thế, hắn hoàn toàn có thể khống chế con tà ma cấp Tai vẫn đang trong thời kỳ sơ sinh này.

Sau khi chăm sóc xong đám linh thực tà dị bên trong linh điền âm phủ, Lục Huyền lui ra ngoài, nét mặt rạng rỡ, ánh mắt trong veo, hoàn toàn không thể nhận ra một chút dấu hiệu nào cho thấy hắn đang gieo trồng lượng lớn linh thực tà dị ngay trong động phủ của mình.

Những ngày tháng làm ruộng trong động phủ luôn trôi qua rất nhanh.

Chớp mắt đã qua nửa tháng.

Trong nửa tháng này, Lục Huyền vẫn luôn bồi dưỡng linh thực và chăn nuôi linh thú trong động phủ, thi thoảng vào lúc nhàn rỗi hắn lại tu luyện công pháp, luyện chế một ít đan dược, công việc mỗi ngày tuy đơn giản và buồn tẻ nhưng vẫn thoải mái với bận rộn vô cùng.

Hôm đó, hắn đứng giữa linh điền, cẩn thận đào ra một hạt linh chủng dài nhỏ màu nâu xám từ trong bụi cỏ dại. Bụi cỏ dại kia tất nhiên là Tàng Nguyên Thảo tam phẩm, sau một thời gian ngắn ngưng chủng, rốt cục nó cũng đã ngưng kết thành công. Vì hắn dự định sẽ gieo trồng lượng lớn Tàng Nguyên Thảo nên đã để lại mười ba gốc dùng cho quá trình ngưng chủng này. Từ mỗi gốc Tàng Nguyên Thảo có thể ngưng kết ra từ ba tới năm hạt linh chủng, tổng cộng có đến năm mươi ba hạt.

Quầng sáng đến từ Tàng Nguyên Thảo có thể mở ra Trúc Cơ Đan, đan phương Trúc Cơ Đan và Nạp Linh Thảo Châu, mỗi thứ đều có giá trị thực tế rất lớn với Lục Huyền hiện giờ. Đó là chưa kể đến bản thân Tàng Nguyên Thảo còn có thể dùng làm nguyên liệu luyện chế Trúc Cơ Đan, nó và quầng sáng bổ sung cho nhau, vừa hay có thể tối đa hóa lợi ích đến từ tạo nghệ luyện đan đã đạt tới trình độ đại thành của Lục Huyền.

Mỗi một hạt linh chủng đều có vẻ rất bình thường, nhưng khi dùng linh thức cẩn thận quét qua lại có thể cảm nhận được ở chỗ sâu bên trong linh chủng đang ẩn chứa tinh nguyên thảo mộc vô cùng nồng đậm, nhưng thứ này chỉ lớn bằng cái đầu kim nên rất dễ bị bỏ qua.

“Đợi lát nữa xử lý xong, sẽ mang chúng đi cất giữ, rồi chờ thêm một đoạn thời gian ngắn nữa là có thể bắt đầu gieo trồng rồi. Gia tăng sản lượng của Tàng Nguyên Thảo cũng coi như gia tăng trình độ luyện chế Trúc Cơ Đan của ta, đợi đến khi nhảy vọt tới cấp bậc tông sư là có thể khiến các vị luyện đan sư trong Thiên Tinh Động này phải chấn động một phen rồi.” Lục Huyền đắc ý nghĩ thầm.

Dù hắn một mực ngồi không trong nhà, trình độ luyện đan vẫn có thể gia tăng.

Vốn định dùng thân phận linh thực sư bình thường ở chung với các ngươi nhưng ai ngờ, thân phận này lại bị các ngươi xa lánh, vậy thì ta cũng không thèm giả bộ thêm nữa, phải để các ngươi biết ta chính là tông sư luyện đan mới được.

Hắn nhướng mày, nghĩ thầm.

Lại một tháng nữa trôi qua.

Hôm đó, Lục Huyền đi vào linh điền, thi triển Địa Dẫn Thuật, làm thay đổi một chút kết cấu bên trong linh nhưỡng, sau đó lấy ra hơn năm mươi hạt linh chủng Tàng Nguyên Thảo, lần lượt gieo từng hạt một vào trong linh nhưỡng.

Từng đợt linh vũ nhè nhẹ rơi xuống, rót vào bên trong linh chủng, Lục Huyền cảm nhận linh chủng dần dần được làm dịu, thấm đầy, ánh mắt cũng nhu hòa hơn hẳn.

“Lục đạo hữu!” Đột nhiên ở bên ngoài động phủ lại truyền đến giọng nói quen thuộc của trung niên một mắt Lạc Minh.

Lục Huyền vội vàng ra đón.

“Hôm nay đi ngang qua động phủ của đạo hữu nên mới tìm tới bái phỏng, gần đây Lục đạo hữu thế nào rồi?” Trung niên một mắt cười hỏi.

“Nhờ Lạc đạo hữu quan tâm, đoạn thời gian này cũng không tệ, mỗi ngày ta đều bồi dưỡng một ít hoa cỏ và trêu chọc linh thú thôi.” Lục Huyền thuận miệng đáp.

Hắn dẫn trung niên một mắt tiến vào tiểu viện, sau đó bưng linh quả linh trà ra đãi khách.

“Đúng rồi Lục đạo hữu, qua một thời gian ngắn nữa ta định tới lôi hải một chuyến, không biết đạo hữu có muốn đi cùng không? Lần trước cùng nhau tiến vào dược viên, chúng ta ở chung với nhau cũng khá thoải mái, qua chuyến hành trình ấy, ta đã có thêm mấy phần tín nhiệm với Lục đạo hữu ngươi, bởi vậy lần này mới cố ý tới mời ngươi cùng tham gia thêm một chuyến nữa.”

“Đi cùng nhau thì sớm muộn gì cũng sẽ có một kẻ lặng lẽ biến mất.” Trong lòng Lục Huyền thầm nghĩ.

Hắn từng suy đoán, chuyện Vương Ngạn Chung đột nhiên biến mất trong chuyến hành trình trước đó, sẽ có một chút liên quan tới gã trung niên một mắt này.

Đương nhiên chuyện của bà lão tóc trắng mất tích thì không trách hắn được, dù sao hắn cũng chỉ đơn thuần là bị động phản kháng, có trách thì nên trách bà ta không giỏi nhẫn nhịn mà thôi.

“Không biết bí cảnh các ngươi định tới lần này có lai lịch ra sao?” Lục Huyền tò mò hỏi.

“Lần này, chủ yếu là ta muốn đi săn giết một loại yêu thú đặc biệt. Loại yêu thú này bị lôi linh kích thích trong thời gian dài nên trong cơ thể đã ngưng kết ra lôi hạch đặc thù, công hiệu có vài phần tương tự với yêu đan, mỗi viên có thể đổi được khá nhiều linh thạch.” Trung niên một mắt chậm rãi nói.

“Săn giết yêu thú?” Lục Huyền nghe đến đây, chút hứng thú vừa mới khơi dậy đã mất sạch. Nếu hành trình sắp tới có liên quan tới linh chủng linh thực thì có lẽ hắn sẽ hơi do dự một phen, còn bảo đi săn giết yêu thú gì đó thì xin thứ lỗi hắn không theo hầu được.

“Xin Lạc đạo hữu thứ lỗi, tại hạ không thể đi cùng được. Lần trước tiến vào dược viên kia cũng coi như khá may mắn mới có thể bình yên ra ngoài, nhưng nếu bảo ta đi săn giết yêu thú, thì với tu vi và thực lực của ta, khẳng định là sẽ rất khó toàn thân trở về được, vậy nên vô cùng xin lỗi.” Lục Huyền uyển chuyển từ chối.

“Không sao, chỉ vì sau khi quyết định thăm dò bí cảnh, trong lòng ta đã nghĩ ngay tới Lục đạo hữu, nếu Lục đạo hữu không muốn thì để ta đi mời đạo hữu khác vậy.” Trung niên một mắt xua tay, dùng giọng điệu có vẻ rất thoải mái nói.

“Đa tạ Lạc đạo hữu đã nhớ tới ta.” Lục Huyền chắp tay thi lễ.

“Đương nhiên, ta làm như vậy cũng chỉ vì suy nghĩ cho ngươi mà thôi.” Trong lòng hắn lại thầm bổ sung một câu.

Với phong cách hành sự của trung niên một mắt thì khi đứng trước lợi ích, rất có thể gã sẽ ra tay đối phó với Lục Huyền, cho nên Lục Huyền không đi cũng coi như đã gián tiếp giúp gã giữ được cái mạng nhỏ rồi.
Bình Luận (0)
Comment