Chương 818: Ngọc Khí Và Lôi Dịch!
Chương 818: Ngọc Khí Và Lôi Dịch!
“À đúng rồi, lần này ta tới còn cố ý mang đến cho các ngươi một ít linh tương, mùi vị cũng không tệ, hơn nữa còn có thể tẩy rửa khí tức vẩn đục trong thân thể, các ngươi nếm thử xem.”
Lục Huyền thấy thế, trong lòng biết có hi vọng nên vội lấy ra hai phần linh dịch. Linh dịch trong suốt không tỳ vết, thuần hậu thanh tịnh, một luồng khí tức thanh linh tràn ra, chỉ cần ngửi thôi đã thấy tinh thần chấn động.
Hai con Lôi Hống Thú không kìm lòng được, bắt đầu nuốt nước miếng ừng ực. Từ nhỏ bọn chúng đã sống trong lôi hải, đã ăn rất nhiều thịt yêu thú, cũng không biết trong cơ thể đã tích góp bao nhiêu khí tức vẩn đục rồi, nên đương nhiên là sẽ có khát vọng bản năng đối với loại linh dịch Ngọc Tẩy Linh Lộ này.
“Không cần khách khí đâu, giữa bằng hữu tặng nhau chút quà nho nhỏ là việc nên làm mà.” Lục Huyền cười híp mắt, nói.
Hai con Lôi Hống Thú nghe vậy lập tức dùng sức hút một hơi, hai phần linh dịch Ngọc Tẩy Linh Lộ lần lượt tiến vào miệng. Bọn chúng hít sâu một hơi, cảm nhận được khí tức thanh linh lưu chuyển trong cơ thể.
“Grào!” Hiệu quả của Ngọc Tẩy Linh Lộ cực kỳ rõ ràng, con Lôi Hống Thú dị chủng kia lập tức hướng về phía Lục Huyền gầm nhẹ một tiếng, sau đó quay đầu nhìn về phía lôi quang trùng trùng điệp điệp, ý bảo Lục Huyền hãy đuổi theo mình.
“Ha ha, lại có thêm tù binh dưới mỹ thực của ta rồi.” Trong lòng Lục Huyền thầm đắc ý, không khỏi nhớ tới Bạch Ngọc Kình Thiên Viên và với Bạch Ngọc Kình Thiên Viên từng gặp được ở giới vực khi trước.
Hơn nửa canh giờ sau, Lôi Hống Thú dị chủng đưa Lục Huyền đến phía trước một cây cột đá. Trên thân thể nó hiện lên một mảnh lôi quang màu trắng bạc, lập tức bắn vào trong cột đá theo một loại quy luật đặc biệt nào đó.
Cột đá chậm rãi di động, xuất hiện một thông đạo vừa đủ để Lôi Hống Thú đi qua.
“Không ngờ còn có huyền cơ như vậy, có vẻ thứ này cũng tương tự với các loại cơ quan kỹ thuật. Nếu không có con Lôi Hống Thú dị chủng này dẫn đường chỉ sợ ta rất khó tìm được một nơi như thế này, càng không cần phải nói tới chuyện xuyên qua tầng tầng cột đá chồng chất kiểu này.” Lục Huyền thầm nghĩ, để cẩn thận, tâm thần của hắn ngưng tụ trên thân con Lôi Hống Thú đang đi ở phía trước.
Sau khi xác nhận nó không có bất cứ ác ý gì với mình hắn mới theo nó tiến vào thông đạo.
Bên trong là một khu thung lũng không lớn lắm, trên không trung có hàng loạt linh lôi màu xanh thẫm không ngừng di chuyển. Trong cảm nhận của linh thức, loại linh lôi màu xanh thẫm kia vừa ẩn chứa sức mạnh hủy diệt lại vừa có sinh cơ mạnh mẽ, chính là linh lôi ngũ hành thuộc tính Mộc mà Lục Huyền cần.
Nhìn khí tức này là đủ để thấy chúng nó còn mạnh hơn so với linh lôi ngũ hành bình thường hắn thu thập rất nhiều.
“Cũng may là có kẻ dẫn đường...” Lục Huyền không khỏi cảm khái một câu.
Giờ phút này, hắn càng nhận thức được sâu sắc hơn về cái lợi của việc kết bạn với con Lôi Hống Thú dị chủng này. Những loại linh lôi cường đại, dù đám tu sĩ tầm thường hao hết tâm tư cũng chưa chắc đã tìm được, lại xuất hiện ở trước mặt hắn cứ như rau cải trắng phơi trên mặt đất mặc người lựa chọn vậy.
Hắn vội vàng ổn định lại tâm trạng, rồi rất nhanh, ánh mắt đã bị con Lôi Hống Thú phía trước thu hút. Chỉ thấy Lôi Hống Thú đi giữa một mảnh lôi mang màu xanh thẫm, cuối cùng đã đến phía trước cái một ngọc khí cực lớn. Ngọc khí này nhìn có vẻ xưa cũ, phía trên chạm khắc những đường vân cổ quái mà Lục Huyền khó có thể hiểu được, chúng không giống phong cách phù văn đương đại. Bên trên có từng tia linh lôi màu xanh thẫm thô to không ngừng bổ xuống, rơi vào bên trong ngọc khí rồi vô thanh vô tức biến mất giữa các đường vân phía trên ngọc khí. Từ từ, một giọt lôi dịch màu xanh thẫm chảy ra từ những đường vân ấy, nhỏ xuống dưới đáy ngọc khí.
Ở thời điểm hiện tại, dưới phần đáy sâu chừng một thước kia, đã có rất nhiều lôi dịch màu xanh thẫm. Nhìn bên ngoài sẽ có cảm giác loại lôi dịch này đang ẩn chứa sinh cơ nồng đậm nhưng trên thực tế, chúng lại đang yên lặng thai nghén ra một loại sức mạnh mang tính hủy diệt khủng bố.
Con Lôi Hống Thú dị chủng kia đi tới phía trước ngọc khí, trên thân thể hiện lên một tia lôi mang màu trắng bạc, sau đó cúi đầu nuốt mấy giọt lôi dịch màu xanh thẫm kia.
Hai mắt Lục Huyền trợn tròn.
Linh lôi màu xanh thẫm này không hề tầm thường, lôi dịch màu xanh thẫm được ngưng luyện từ món ngọc khí cổ xưa kia lại càng quý hiếm tới mức khó tả.
“Quả nhiên, sau mỗi loại linh dịch tu sĩ tha thiết ước mơ đều có một con dị thú đã uống nhiều tới muốn ói rồi.” Lục Huyền nhìn Lôi Hống Thú dị chủng vẫn đang uống lôi dịch màu xanh thẫm, trong lòng không khỏi nghĩ đến câu này.
Sau khi uống xong lôi dịch màu xanh thẫm, con Lôi Hống Thú dị chủng nhắm hai mắt lại, bên ngoài thân thể lập tức hiện lên từng tia từng tia lôi quang màu xanh thẫm rất nhỏ, bộ lông màu trắng bạc càng thêm nổi bật. Lôi mang nhảy nhót, tựa như đang rèn luyện thân thể của nó.
Thấy thế, Lục Huyền lại càng nóng lòng muốn thử.
“Lôi dịch màu xanh thẫm nhìn có vẻ không tầm thường này vốn được ngưng luyện từ món ngọc khí cổ xưa kia, hẳn là phiên bản tăng cường của linh lôi màu xanh thẫm.” Trong lòng hắn nghĩ vậy rồi cũng chậm rãi đi tới trước mặt Lôi Hống Thú dị chủng.
“Ngươi đang ăn gì thế? Nhìn có vẻ rất ngon nhỉ?”
Lôi Hống Thú nghe vậy thì ngẩng đầu, dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn Lục Huyền.
Yêu thú đúng là yêu thú! Ngu muội vô tri! Ta đã ám chỉ đến mức này rồi mà ngươi còn không biết đường lấy một ít cho ta thử à?
Trong lòng Lục Huyền hơi giận nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười thân thiện như cũ.
Nếu không phải vì hắn cần duy trì tình bạn với con Lôi Hống Thú dị chủng này để có thể nhận được linh lôi màu xanh thẫm và lôi dịch do ngọc khí ngưng luyện lâu dài, hẳn là hắn đã sớm bưng luôn cái ngọc khí này đi rồi.
Hắn chân thành hỏi Lôi Hống Thú:“Có thể cho ta nếm thử không?”
Đến giờ Lôi Hống Thú mới hiểu ra, nó khẽ gật đầu, sau đó khống chế vài giọt lôi dịch màu xanh thẫm chậm rãi bay tới trước mặt Lục Huyền. Lục Huyền cẩn thận đón lấy ra một giọt lôi dịch, sau khi linh thức phát hiện không có bất cứ dị thường nào mới nuốt xuống bụng.
Dường như có dòng điện rất nhỏ chảy qua quanh thân, không ngừng rèn luyện gân mạch cơ bắp và mỗi một bộ phận nhỏ bé trong cơ thể. Trên mặt Lục Huyền lộ ra một nụ cười, ánh mắt có chút lưu luyến không rời nhìn về phía món ngọc khí cổ xưa kia.
Lôi Hống Thú dị chủng thấy thế, lại khống chế vài giọt lôi dịch màu xanh thẫm bay tới trước mặt hắn.
“Đủ rồi đủ rồi, không cần khách khí như vậy đâu. Làm bằng hữu, về sau nếu ta muốn lấy thêm một ít lôi dịch này, liệu ngươi có thể dẫn ta tới đây nữa không?” Lục Huyền vừa nói vừa bỏ lôi dịch vào cái bình ngọc nhỏ, sau đó để vào trong túi trữ vật.
“Có thể.” Lôi Hống Thú dị chủng truyền một ý niệm vào đầu hắn.
Sau khi giao tiếp với con yêu thú này mấy lần, hắn đã hiểu rõ có chuyện gì cứ nói thẳng ra là được, lòng vòng quá ngược lại sẽ không giải quyết được chuyện gì.