Các Ngươi Tu Tiên, Ta Làm Ruộng (Dịch)

Chương 86 - Chương 86: Vẫn Là Tố Cáo Đại Pháp Tốt!

Chương 86: Vẫn Là Tố Cáo Đại Pháp Tốt! Chương 86: Vẫn Là Tố Cáo Đại Pháp Tốt!

Phần bụng của nữ tử bên cạnh cũng xuất hiện một vết nứt to, bên trong trống rỗng ngập tràn oán khí.

Cánh tay đứa hài nhi nọ đã vươn ra sát viền khe hở.

Rồi ngay lập tức, một tiếng kêu tràn đầy hung ác oán độc vang lên. Tam Sắc Hỏa Liên vừa xuất hiện ngay phía trên bàn tay màu xám đen của đứa hài nhi nọ, dòng dung nham vốn đang chảy xuôi trên chiếc lá sen đột nhiên chậm chạp lại.

"Vẫn còn giãy giụa vô nghĩa, chết đi." Một giọng nói lạnh lùng nghiêm nghị vang lên.

Bầu trời phía trên Vương gia đột nhiên biến thành trắng xóa. Nhóm tu sĩ xung quanh vốn đang chăm chú nhìn vào nơi này bỗng mất đi tầm nhìn, chỉ nghe những tiếng ầm ầm vang lên, sấm sét đã ập xuống, toàn bộ Vương gia hóa thành một biển lôi điện.

Sau khi hết thảy mọi thứ đã bình thường trở lại, Vương gia cũng biến thành khu vực màu đen xám, quả cầu lớn trong bụng Vương Sơn và Vương thị đã bị sấm sét đánh tan thành bột mịn.

Hai người của Chấp Pháp đường dùng linh thức đảo quanh tiểu viện và khu vực xung quanh một vòng, sau khi xác nhận không có bất cứ dị thường nào, mới đáp xuống.

"Lăng sư đệ, chút nữa ngươi phái người tới đây kiểm tra khu vực xung quanh, đừng bỏ sót bất cứ một con tà ma nào. Tu sĩ kiểm tra của Chấp Pháp đường phải tận trung với cương vị, không được gây ảnh hưởng đến sinh hoạt của những tu sĩ khác ở quanh đây, không được lừa gạt cho xong, cũng không được qua loa tùy tiện."

"Vâng Lôi sư huynh, ta sẽ đích thân đi làm việc, đảm bảo sẽ không bỏ qua bất cứ một con tà ma nào." Lăng Bằng nghiêm túc gật đầu.

Cách đó không xa, Lục Huyền với vẻ mặt ngưng trọng đang nhìn chằm chằm vào tiểu viện của Vương gia.

Ngay khi lôi đình xuất hiện, hắn đã nhận ra tình huống bất thường rồi, bởi vì không có nhìn thẳng vào nó nên hai mắt vẫn bình thường.

Tu sĩ Chấp Pháp đường kia phóng ra thuật pháp có uy lực to lớn như vậy, mà không hề lan đến gần tiểu viện của Lục Huyền, điều này cho thấy trình độ khống chế linh lực của người đó cực kỳ cao minh.

Vốn dĩ Lục Huyền đã bày thế trận sẵn sàng đón địch, ngay cả pháp khí phù lục cũng được đặt ngay bên cạnh rồi. Cũng may, thực lực tu sĩ giải quyết tà ma rất mạnh, không có con tà ma nào còn sót có thể chạy vào tiểu viện của Lục Huyền.

"Vẫn là tố cáo đại pháp tốt..." Lục Huyền khẽ cảm thán một câu, hắn cũng nghe được tiếng kêu của đứa hài nhi kia, dù không phải mục tiêu tấn công trực tiếp của tiếng kêu, nhưng cảm giác đầu váng mắt hoa vẫn ập đến, động tác lập tức biến thành chậm chạp.

Nếu đối đầu trực diện, Lục Huyền thực sự không thể đảm bảo rằng mình có thể ung dung xử lý con tà ma kia.

May mắn thay, trước đó hắn sử dụng tố cáo đại pháp, mượn lực đả lực dẫn hai gã tu sĩ Luyện Khí cao cấp của Chấp Pháp đường tới, thành công giải quyết việc Vương Sơn bị tà ma xâm chiếm và ô nhiễm.

"Trước đây lúc tố cáo, ngoại trừ nói Vương Sơn bất thường ra, còn tiện thể đề cập một câu Đàm Hiểu Đông có thể cố ý bao che. Bây giờ, chuyện Vương Sơn bị tà ma xâm nhiễm được chứng thực, như vậy Đàm Hiểu Đông trăm phần trăm không thể giải thích. Coi như cuối cùng hắn chứng minh được bản thân không có quan hệ gì với tà ma, thì việc sơ suất khi làm nhiệm vụ vẫn không thể tránh khỏi."

Lục Huyền ngồi im trước bàn, không hề nhúc nhích.

Tính cả Vương Sơn và con tà ma vừa bị giải quyết kia, lại thêm phường thị đang rơi vào thời kỳ nhạy cảm, người hàng xóm như hắn đương nhiên sẽ được chú ý rất nhiều, cho nên tạm thời không nên làm gì cả, cứ đàng hoàng ở trong nhà là được rồi.

Quả nhiên không tới nửa canh giờ sau, đã có ba tu sĩ Luyện Khí trung cấp tới cửa kiểm tra.

"Xin lỗi đã làm phiền đạo hữu, tối nay Chấp Pháp đường phát hiện xung quanh đây có một con tà ma cường đại. Sau khi giải quyết xong, để tránh khả năng nó lẻn vào nhà của những tu sĩ xung quanh, cũng như đảm bảo an toàn cho tất cả mọi người, chúng ta không thể không cẩn thận kiểm tra một phen, mong đạo hữu thứ lỗi." Một người cầm đầu mỉm cười nói với Lục Huyền.

"Ba tu sĩ Luyện Khí trung cấp, đúng là bày ra thế trận thật lớn." Lục Huyền âm thầm cảm khái, rồi lên tiếng trả lời: "Không có việc gì, các đạo hữu cứ yên tâm kiểm tra, tại hạ không có ý kiến gì khác."

"Đa tạ đạo hữu đã phối hợp." Tu sĩ dẫn đầu chắp tay với Lục Huyền, lại cầm một bức tượng Phật bằng bạch ngọc từ trong túi trữ vật ra.

Bức tượng Phật này cao chừng ba tấc, ngón tay chắp lại, khóe miệng mỉm cười, bên ngoài có một luồng linh quang mông lung.

Tu sĩ nọ lập tức vận chuyển linh lực trong cơ thể, bắt ấn thi pháp, sau đó đánh ra một luồng linh lực lên mặt ngoài của bức tượng Phật. Ngay lập tức, tầng linh quang vốn đang mông lung kia lại trực tiếp dâng trào, giống như một tầng gợn sóng, nhanh chóng quét qua thân thể Lục Huyền và tiểu viện hắn đang ở.

Ngay trong nháy mắt khi luồng linh quang mờ nhạt nọ quét qua, Lục Huyền chỉ cảm thấy bản thân trở nên sạch sẽ trong suốt, tâm như gương sáng, không nhiễm bụi trần.

Sau khi luồng linh quang nọ đảo qua toàn bộ tiểu viện, nó lại nhanh chóng thu vào bên trong tượng Phật, còn tượng Phật vẫn lóe lên một mảnh linh quang mơ hồ, không có gì khác thường.
Bình Luận (0)
Comment