Chương 867: Ứng Phó Với Nguy Cơi
Chương 867: Ứng Phó Với Nguy CơiChương 867: Ứng Phó Với Nguy Cơi
“Về phần những loại linh dịch đặc sắc bên trong Hắc Thủy Tỉnh Động này, sau này vẫn còn nhiều cơ hội. Không nói đền những cái khác, nêu ta thật sự muốn lầy được chúng thì ít nhât cũng có thể thu hoạch được từ trong Hải Lâu thương hội. " Đương nhiên Lục Huyền hiểu được bên nào nặng bên nào nhẹ.
So với những loại bảo vật kia thì cái mạng nhỏ của hăn vân quan trọng hơn nhiều, vượt qua nguy hiểm trước mắt mới là chuyện quan trọng nhầt. Nghĩ như vậy, hán lập tức thực hiện ngay, sau khi yến tiệc kết thúc là lập tức gắt gao đi theo phía sau năm vị tu sĩ Kết Đan trong Lôi Hỏa Tỉnh Động, thỉnh thoảng còn lên tiếng hỏi thăm bọn họ vài điều gì đó, rồi bày ra tư thái rửa tai lãng nghe.
Chờ đến lúc bay từ chỗ sâu trong Hắc Thủy ra ngoài, mãy người bọn họ lại tiêp tục đồng hành cùng nhau bay về phía Lôi Hỏa Tinh Động. Một lát sau, dường như không phát hiện ra bât cứ cơ hội nào cho mình, cuối cùng luồng dao động linh khí vân một mực tác động lên Thanh Phù Vũ Y cũng dần dần bình ổn xuồng, cảm giác nhoi nhói trên da thịt cũng theo đó mà biên mất. "Xem ra người kia đã từ bỏ rồi. Nhưng món nợ này ta sẽ không quên đâu, chỉ tạm thời nhớ kỹ, ngày sau chắc chăn sẽ thanh toán với ngươi cả thể." Lục Huyền vẫn giữ nguyên sắc mặt như thường, nhưng trong lòng đã âm thầm thả lỏng đi rất nhiều.
Một lát sau, hắn và mấy vị tu sĩ Kết Đan kỳ đồng hành nhanh chóng rời khỏi Hắc Thủy Tỉnh Động.
Cách đó hơn vài dặm, có một bóng đen vừa chậm rãi bay khỏi Hắc Thủy. Sau khi toàn bộ thân thể chui ra ngoài mới biết người này đúng là một ngọn núi thịt. Bên trong núi thịt có một cái đầu với ngũ quan hiền lành, đang nhìn chăm chẳm vào lôi ra của Hắc Thủy Tỉnh Động, trong mắt ẩn chứa vô vàn tiếc nuối. "Đi rổi đi rối! Không ăn được Thái Tuế Nhục rổi!" Bên cạnh gã, một cái lưỡi dài màu xám đen bông dưng chui ra từ bên trong núi thịt, không ngừng lẩm bẩm nói.
"Không còn cách nào khác, ta thực sự không ngờ tên tán tu linh thực sư kia lại trà trộn cùng nhiều tu sĩ Kêt Đan như vậy, nều tùy tiện ra tay sẽ dê dàng trở thành mục tiêu công kích của cả đám người bọn họ." Cái đầu kia khẽ cười nói.
"Nhưng ta đã tìm hiểu được một ít tin tức về hắn từ trong miệng một vài tu sĩ khác, đã biết hắn ở trong Lôi Hỏa Tỉnh Động. Chờ một đoạn thời gian nữa, khi tìm được cơ hội, ta lại cẩn thận tiến vào bên trong Lôi Hỏa Tỉnh Động kia, vừa hỏi thăm vừa tìm kiểm hăn là được rồi."
"Nói gì thì nói hắn cũng chỉ là một tên linh thực sư, đoán chừng có thể đột phá Kết Đan vì bản thân gặp được may mãn gì đó. Đến khi ây, ta sẽ thả ngươi ra cho ngươi ăn no bụng một phen."
Lời nói vừa dứt, một cánh tay mập mạp đã cắm vào bên trong núi thịt, lây một khối huyết nhục với hai màu đỏ đen trộn lần vào nhau từ bên trong ra, trực tiếp đưa đến phía trước cái lưỡi dài màu xám đen nọ. Chỉ nghe "Soạt" một tiếng, cái lưỡi dài kia đã dê dàng bao lây khối huyết nhục rổi trong nháy mắt hấp thu sạch sẽ.
Cái lưỡi dài này vốn là một con tà ma cường đại, lây huyết nhục làm thức ăn, được gã tu sĩ kia nuôi dưỡng bên trong cơ thể mình. Thái Tuế Nhục trong truyền thuyết càng là vật đại bổ đổi với nó, nếu có thể căn nuốt được huyết nhục của tên tán tu linh thực sư kia, khăng định là thực lực của nó có thể tăng trưởng một đoạn lớn, thậm chí còn có thể đạt tới Nguyên Anh kỳ.
Nghĩ tới đây, cái đầu và cái lưỡi dài màu xám đen kia lại đồng thời nuốt nước miềng. Ngọn núi thịt lại một lần nữa lặn xuông Hắc Thủy, nhanh chóng biển mât không thây gì nữa. Lôi Hỏa Tỉnh Động.
"Hoàng đạo hữu, Hiên Viên đạo hữu, mãy chục dặm phía trước là động phủ của Lục mô, hai người có muốn tiến vào ngổi chơi, thưởng thức một chút linh quả linh trà do Lục mồ tự tay bổi dưỡng hay không?"
Dọc theo đường đi, không ngừng có tu sĩ Kết Đan từ trong đoàn thể rời khỏi. Cuối cùng, chỉ còn lại Lục Huyền cùng hai người khác.
Tuy nơi này chỉ cách động phủ của hăn không đến trăm dặm, nhưng vì lý do ổn thỏa, Lục Huyền vẫn quyết định mời hai vị tu sĩ Kết Đan kỳ mới kết bạn này cùng mình trở lại động phủ.
"Được, thuận đường chúng ta cũng đi thăm động phủ của Lục đạo hữu một phen vậy. "
Ở trên đường, hai người bọn họ trò chuyện rất vui vẻ với Lục Huyền, cũng biêt hắn đã bồi dưỡng ra rất nhiều linh quả với hương vị và hiệu dụng không giông nhau, trong lòng có vài phần hứng thú, nên cũng vui vẻ nhận lời rồi cùng nhau đi vào trong động phủ của Lục Huyền. Gần nửa ngày sau, hai người bọn họ hài lòng rời đi, Lục Huyền tiễn hai người ra ngoài động phủ, chờ cho đến khi bóng dáng của hai người kia hoàn toàn biển mất trong một mảnh lôi mang đầy trời, hắn mới nhanh chóng lui về bên trong động phủ của mình.
Linh quang không ngừng lưu chuyển bên trên hai tâm trận bàn được đặt ở trung tâm động phủ, các loại trận kỳ bay phât phới, lập tức chui vào chô sâu trong linh nhưỡng. Trong hai đại trận pháp này, Huyền Diệt Ngũ Hành Trận vồn là huyền trận thượng đăng, kiêm cả Huyền Thú Ngũ Hành xông ra giêt địch, mà Vân Trúc Tiên Trận lại là sát trận cường lực. Hai thứ kết hợp với nhau trực tiếp tăng cường thêm rất nhiều lực lượng phòng hộ cho động phủ thêm, cũng mang đến cảm giác an toàn tràn đầy cho Lục Huyền.
Tâm niệm hắn vừa động, một cái khe hở dài nhỏ đột ngột xuất hiện trong hư không. Rât nhanh, một con ngươi màu xám trăng nhàn - nhạt đã chui ra từ trong khe hở ấy, rồi nháy mắt sau, nó lập tức xuất hiện ở cách đó chừng mây chục trượng, cấp tốc bơi lội trên không trung.
"Có hai đại trận pháp Huyễn Diệt Ngũ Hành Trận và Vân Trúc Tiên Trận bảo vệ, ngay cả khi tu sĩ Kết Đan trung kỳ xâm nhập vào động phủ thì khả năng đổi phương phá vỡ được đại trận xông ra cũng không lớn. Hư Không Yểm Mục có khả năng nhìn thấu ảo giác, sẽ làm nhiệm vụ giám thị mọi tình huông xung quanh động phủ, một khi nó phát hiện có điều dị thường, bên phía ta cũng nhận được tin tức trước tiên." Lục Huyền nhìn viên đồng tử màu xám trắng không ngừng bay lượn khắp nơi giữa hư không, thầm nghĩ trong lòng. "Đầu tiên phải bắt được tên tu sĩ có ác ý đang ngấm ngầm lần trốn phía sau kia, đối phương không đuổi tới gần động phủ của ta còn đỡ, nếu dám tới rổi, ta nhât định phải nghĩ biện pháp giải quyết đôi phương." Nói thật là hiện tại Lục Huyền không hề có lòng tin tuyệt đối với thực lực của mình, nên suy nghĩ đầu tiên nảy ra trong lòng hắn chính là tìm bắp đùi để ôm, mà đồng thời trong lòng hăn cũng đang có mây lựa chọn.
Đầu tiên là Tinh Sứ Tể Vô Hành của Lôi Hỏa Tỉnh Động này, hắn và đối phương có một môi giao tình nhất định, đồng thời lại là người thuê trong Thiên Tỉnh Động, hàng năm giao nhiều linh thạch như vậy để trả tiền thuê, Thiên Tỉnh Động cũng phải có nghĩa vụ cam đoan người thuê được an toàn.
Thứ hai là Hải Lâu thương hội, hắn đã trở thành khách khanh của thương hội, đương nhiên sẽ được thương hội che chở trên một mức - độ nhãt định nào đó, chỉ không biết thế lực của thương hội có thể lan tràn đến Lôi Hỏa Tỉnh Động hay không.
Cuối cùng chính là con Thanh Giác Lôi Hủy dị chủng bên trong lôi hải kia. Yêu thú thât phẩm này có thực lực tương đương với tu sĩ Nguyên Anh, hắn lại từng giải quyết một phiển não nho nhỏ cho nó, nếu Lôi Hủy nguyện ý, đoán chừng nó có thể đối phó với vị tu sĩ lòng mang ác ý kia dê như trở bàn tay.