Chương 886: Phi Lôi Chil
Chương 886: Phi Lôi ChilChương 886: Phi Lôi Chil
Số Lôi Tử Tinh ngưng kết trên cơ thể này vốn giống hệt những bộ phận khác của Thanh Giác Lôi Hủy, cũng không ảnh hưởng tới hành động của nó, chỉ có điểu muôn phân biệt và dọn dẹp chúng lại rât khó khăn và nếu không làm gì hết thì chúng sẽ mãi mãi hòa hợp làm một với thân thể của Thanh Giác Lôi Hủy. Nhưng đương nhiên, nều có thể dọn dẹp mây thứ này thì hoặc ít hoặc nhiều vẫn khiến nó cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút.
Và Lục Huyền chỉ ước nhiệm vụ dọn dẹp này có thể kéo dài mãi. Bởi giúp con Thanh Giác Lôi Hủy này dọn dẹp Lôi Tử Tinh sẽ mang đến rất nhiều cái lợi với hắn.
Đầu tiên, hắn có thể mượn cơ hội này để ôm đùi yêu thú thất phẩm có huyết mạch dị thú Lôi Hủy thời Thượng cổ. Phải biết rằng, tuy Thanh Giác Lôi Hủy đã tiến vào giai đoạn cuổi cùng của sinh mệnh nhưng nó vẫn có thể bộc phát ra thực lực tương đương với tu sĩ Nguyên Anh. Đứng trước mặt nó, Lục Huyền cũng chỉ tương đương với một con kiến hôi nhỏ bé mà thôi.
Thứ hai, hắn có thể nhận được lượng lớn Lôi Tử Tinh, mà Lôi Tử Tỉnh vồn là một loại tài nguyên tu hành cao cấp, cực kỳ hiêm thầy trong Tu Hành giới, có thể phụ trợ tu luyện lôi pháp, luyện chế pháp khí. Tính cả hai lần đi đến nơi này, hán đã nhận được mây trăm cân Lôi Tử Tinh rồi, có thể nói là một khoản tài phú cực lớn.
Cuối cùng, trong lòng hắn không thể không thừa nhận răng, bản thân rất hưởng thụ quá trình trợ giúp Thanh Giác Lôi Hủy dọn dẹp Lôi Tử Tinh, có một loại cảm giác được giải tỏa áp lực vô cùng kỳ lạ. “Đúng rồi, có thể cho Thanh Giác Lôi Hủy một trái Dị Thọ Bàn Đào, xem có thể kéo dài tuổi thọ của nó hay không.” Đột nhiên Lục Huyền nghĩ tới chuyện này.
Hắn đã nhận được nhiều Lôi Tử Tinh từ chồ của Thanh Giác Lôi Hủy như thề, dù da mặt hắn rất dày nhưng cũng cảm thây hơi xâu hổ, vậy nên hăn cũng muôn tặng một trái Dị Thọ Bàn Đào lúc trước mình từng thu hoạch được cho Thanh Giác Lôi Hủy.
“Tiền bối, văn bối quan sát thấy tốc độ sinh mệnh lực của ngài trôi đi đã có xu thế tăng nhanh hơn rồi, vừa hay trong tay vẫn bổi có một trái linh quả ngũ phẩm, sau khi ăn vào có thể tăng thêm một chút thọ nguyên, hi vọng có thể giúp được tiền bối.” Nói xong, Lục Huyền dứt khoát lây một quả linh đào màu phần trăng từ trong túi trữ vật ra, đưa đền trước mặt Thanh Giác Lôi Hủy. “Linh quả có thể tăng thêm tuổi thọ? Vậy ta sẽ không khách khí." Thanh âm của Thanh Giác Lôi Hủy như lôi đình nổ vang, nó không chút do dự đã há miệng hút lây, thoáng cái đã nuốt trái Dị Thọ Bàn Đào kia xuông bụng.
“Hương vị không tệ.” Nó vừa hấp thu sinh cơ bên trong Dị Thọ Bàn Đào vừa nói.
“Đúng là có chút hiệu quả, hẳn là có thể tăng thêm hai - ba năm tuổi thọ cho ta.” Thanh Giác Lôi Hủy nhắm mắt cảm nhận một phen rồi nói với Lục Huyền.
“Chỉ có hai - ba năm thôi sao?” Lục Huyền nghe nó nói thế, trong lòng không khỏi thất vọng. Hiệu quả gia tăng tuổi thọ của trái Dị Thọ Bàn Đào này yếu hơn hẳn nghĩ nhiều. Nhưng điều này cũng dễ hiểu, Thanh Giác Lôi Hủy vốn là yêu thú thất phẩm, Dị Thọ Bàn Đào lại chỉ là linh quả ngũ phẩm, đương nhiên là hiệu quả sẽ giảm đi khác nhiều. Hơn nữa, thông qua tin tứchắn từng nhận được từ con yêu thú thât phẩm trước mắt này, thì dường như nó đã sống trên vạn năm rồi, chỉ vẻn vẹn mãy năm tuổi thọ như vậy cũng chăng khác gì một cái nháy mắt với nó, chỉ thoáng chốc đã trôi qua rổi.
“Tiểu hữu đừng thất vọng, có thể kéo dài chút hơi tàn này thêm chừng hai - ba năm đã là chuyện rât tốt với ta rồi." Thanh Giác Lôi Hủy có cách nhìn rất phóng khoáng, vừa thấy vẻ mặt Lục Huyền như thể, nó còn an ủi ngược lại hắn.
“Có thể trợ giúp tiền bối một chút cũng đủ rổi. Nhưng vẫn bối vẫn rất tò mò, nếu thật sự muốn thay đổi tình hình trước mắt của tiền bối thì phải làm thế nào?” Lục Huyền nhanh chóng phục hổi lại tỉnh thần, sau đó mở miệng hỏi Thanh Giác Lôi Hủy.
“Muốn thay đổi sao? Đương nhiên phải cần tới linh quả thất phẩm hoặc là Tiên Thiên Linh Vật, phẩm giai càng cao càng tôt. Nhưng đó đều là thứ cực kỳ trân quý, cũng chỉ ngâu nhiên mới xuât hiện trong Tu Hành giới mà thôi, chỉ có thể gặp mà không thể cầu." Thanh Giác Lôi Hủy trầm giọng đáp.
Lục Huyền khẽ gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.
“Ta còn nhớ, dường như tiểu hữu chính là một linh thực sư, lần này ngươi tới giúp ta dọn dẹp đồng Lôi Tử Tỉnh lại còn tặng cho ta một trái linh quả ngũ phẩm trân quý như vậy... Ưm, chô ta cũng có một hạt linh chủng muốn đưa cho tiểu hữu ngươi đây.” Chỉ thấy trên thân thể Thanh Giác Lôi Hủy chợt lóe lên lôi quang. Một lát sau, lôi quang tản đi, ngay chính giữa lưng nó chợt xuât hiện một vết nứt màu xanh đậm, dường như bên trong còn có động thiên khác, ẩn chứa một loại lực lượng không gian.
Ngay sau đó, một hạt linh chủng có hình dáng quái dị nhẹ nhàng bay ra từ bên trong, đi tới trước mặt Lục Huyền. Linh chủng này có màu trắng bạc, bên trong có một luồng hư ảnh linh chi hình người, lôi quang lượn lờ xung quanh hưảnh khiển bóng dáng nó nhìn qua có phần mơ hồ.
“Linh chủng này tên là Phi Lôi Chi, là thứ trước kia ta ngoài ý muôn có được, từ đó tới nay vân giữ lại bên người. Phẩm giai của nó là lục phẩm, cần dùng linh khí, linh nhưỡng, thậm chí là linh vật thuộc tính Lôi để bổi dưỡng, sau khi mọc ra mầm non sẽ có khả năng hoạt động nhất định, vậy nên phải để ý thật kỹ. Nếu sơ sẩy, rất có thể Phi Lôi Chi này sẽ lén lút chạy mất, vậy thì công sức bổi dưỡng trước đó sẽ uổng phí cả rồi."
Lục Huyền quan sát hạt linh chủng nọ cực kỳ cần thận, đồng thời thanh âm của Thanh Giác Lôi Hủy cũng vang lên như sấm rền bên tai.
“Linh chủng lục phẩm?” Trong lòng hắn trào dâng một loại cảm giác vui sướng mãnh liệt.
Hiện giờ trong động phủ của hắn chỉ có lác đác vài loại linh chủng lục phẩm, trong nhóm này còn có hai loại vân chưa thể thỏa mãn được điều kiện bồi dưỡng, không ngờ đến đây một chuyền lại có được một loại từ chô Thanh Giác Lôi Hủy.
“Đa tạ tiền bối đã tặng cho vãn bối một hạt linh chủng quý hiểm như thế!” Hắn cũng không giả vờ khách khí, chỉ kiểm chế cơn kích động trong lòng, cẩn thận nhận lây hạt linh chủng Phi Lôi Chi lục phẩm này.
“Giỏi chạy loạn khắp nơi đúng không, đền tay ta thì không chạy nổi nữa đâu.” Trong lòng hắn thầm nghĩ.
“Được rồi, ta đi ngủ đây, không có việc gì thì đừng quấy rầy ta." Tại thời điểm trong đầu Lục Huyền đang hiện lên rất nhiều suy nghĩ, Thanh Giác Lôi Hủy lại trầm giọng nói. Ngay sau đó, bóng dáng nó đã hóa thành một luồng lôi quang thô to, chỉ trong nháy mắt đã bay đền nơi rât xa rồi.
Rất nhanh, từng tiếng sấm sét lại nổ vang lên, nhanh chóng truyền tới chỗ Lục Huyển, chân chính chứng minh cho hẳn biệt thể nào gọi là tiêng ngáy như sâm. “Ngươi ngủ kiểu này, còn có người quấy rầy tới ngươi được à?” Lục Huyền thầm mỉa mai một tiếng, sau đó đi tìm một khu vực có linh lực tương đối nổống đậm rồi lấy hạt linh chủng Phi Lôi Chỉ từ trong túi trữ vật ra. Hắn đã vội không chờ nổi nữa, chỉ muốn tìm hiểu toàn bộ tin tức cặn kẽ về hạt linh chủng lục phẩm mới này thôi!