Chương 937: Vả Mặt!
Chương 937: Vả Mặt!Chương 937: Vả Mặt!
“Con Liệt Vân Ưng này đã bị ta thuần hóa hoàn toàn, giờ ở trước mặt ta nó cực kỳ ngoan ngoãn, không dám hành động thiêu suy nghĩ nữa. Nếu các vị ở đây có hứng thú, sau khi cho nó ăn một ít thịt yêu thú có thể tới sờ nó thử xem.” Đinh Dục cười nói.
Thấy mọi người bị con hung thú Liệt Vân Ưng ngoan ngoãn kia thu hút, nụ cười trên mặt gã càng sâu hơn, giọng điệu cũng không nén nổi đặc ý.
“Việc thuần hóa Liệt Vân Ưng đã cho thấy, chỉ cần kiên nhân với hung thú và thưởng phạt phân minh, thì dù hung thú có hung ác bạo ngược đến đâu cũng có thể thuần hóa thành công.”
“Câu này nghe như có ẩn ý nhỉ?” Lục Huyền vừa oán thầm vừa đi tới chô Đinh Dục. “Chúc mừng Đinh đạo hữu đã thuần hóa hung thú bạo ngược thành công, tạo nghệ ngự thú của đạo hữu thật sự khiền Lục mô bội phục.” Hãn lạnh nhạt chúc mừng Đinh Dục.
“Đa tạ Lục đạo hữu, Lục đạo hữu khách khí rồi." Đinh Dục cười đáp, dù thái độ đôi đãi với hung thú của hai người có chút bất đồng nhưng vần luôn duy trì sự tôn trọng mặt ngoài dành cho nhau. Nhất là thân phận khách khanh thương hội của Lục Huyền khiến Đinh Dục dù muốn dù không vân phải duy trì thái độ hữu hảo với hẳn.
Lục Huyền cười xòa, lại tiện tay ném một miềng thịt yêu thú vào miệng Liệt Vân Ưng. Liệt Vân Ưng trực tiếp làm một ngụm nuôt trọn, ánh mắt lóe lên vẻ hung ác. Sau đó, hắn lại theo bản năng tập trung tỉnh thần vào con hung thú trước mắt này. Trong đầu hiện lên một ý niệm, có tin tức chỉ tiết về Liệt Vân Ưng, ngoài ra cũng có thể cảm nhận được oán hận nồng đậm như sắp tụ thành ngưng thực từ trên thân thể con Liệt Vân Ưng này.
“Vậy ra con Liệt Vân Ưng này chỉ giả vờ như nó đã bị thuần hóa thôi sao?” Vẻ mặt Lục Huyền không giấu nổi sự kinh ngạc.
Đinh Dục thấy thế còn tưởng rằng hắn khiếp sợ bản lĩnh ngự thú hoàn mỹ của mình, ý cười trên mặt càng sâu hơn.
Lục Huyền rời khỏi đám người, dù hắn đã phát hiện ra bản chất thật sự của con hung thú Liệt Vân Ứng này nhưng lại không thể trực tiếp vạch trần nó ra. Dù sao thì lúc này Đỉnh Dục cũng đang vô cùng đặc chí, mà hăn lại không có chứng cứ gì có thể thuyết phục được người ta, nều ngay lúc này, hắn lên tiềng nhắc nhở thì chăng khác gì đã gây tổn hại tới thể diện của gã.
“Người không dạy được người thì để việc dạy người, một lần là biết ngay, có vẻ như phải chờ thêm một đoạn thời gian nữa, tới khi phải chịu tổn thất nặng nề vì con hung thú Liệt Vân Ưng này, Đinh Dục kia chịu mới khắc sâu ân tượng, nhớ kỹ trong lòng được. Dù gì đổi phương. cũng là Kết Đan Chân Nhân, có thể dê dàng đồi phó với một con hung thú tứ phẩm, dù bị nó tập kích bất ngờ cũng không thành vấn để.” Lục Huyền nghĩ thầm như vậy, vốn định trở về phòng nhưng bước chân lại chậm dần, hắn quyết định ở lại, xem trò vui chân chính chuẩn bị diễn ra.
“Đến đây, ta sẽ khống chế hành động của con Liệt Vân Ưng này cho các ngươi xem! Để các ngươi thấy thế nào mới là chế ngự hung thú chân chính!” Định Dục cười ha hả. Dưới sự thúc giục của mọi người, từ trong miệng gã phát ra một tiềng rít sắc nhọn. Liệt Vân Ưng nghe được tiếng huýt gió này, bóng dáng lập tức bay lên như tia chớp, chỉ trong nháy mặt đã xuyên vân kích thạch, nhanh chóng mãnh liệt. Nó xoay quanh khu vực này mầy vòng, sau mầãy hơi thở lại nhanh chóng bay tới chô Đinh Dục.
Đỉnh Dục vừa cười nói với nhóm tu sĩ xung quanh, vừa giơ cánh tay ra, chờ Liệt Vân Ưng đậu trên vai mình như thường ngày, thái độ cực kỳ tùy ý, khiền cho con Liệt Vân Ưng vẫn luôn đau khổ chờ đợi, trực tiếp nắm được một cơ hội chỉ chớp mắt là qua này.
Nó hung hăng rít lên một tiếng, tốc độ lại tắng nhanh gấp mấy lần, móng vuôt sắc bén hung hăng chém về phía thân thể Đinh Dục! “Nghiệt súc!” Linh thức của Đỉnh Dục cực kỳ nhạy cảm, thoáng chôc đã phát hiện được hành động dị thường của Liệt Vân Ưng. Trước người gã lập tức xuât hiện một cái vòng bảo hộ bằng linh khí, đồng thời một thanh phi kiềm màu hoả hồng cũng bắn ra nhanh như chớp, trong nháy mặt đôi mặt đã xoăn nát con hung thú Liệt Vân Ưng đang lao tới thành vô số mảnh vụn.
Tất cả những chuyện này xảy ra quá nhanh, đa số tu sĩ Trúc Cơ ở đây còn chưa kịp phản ứng thì hung thú đánh lén Đinh Dục đã bị phân thây thành nhiều mảnh. Nhìn thi hài Liệt Vân Ưng vừa rồi còn ngoan ngoãn đứng trên vai Đinh Dục, đám người xung quanh vôn dĩ còn hân hoan vui sướng đã lập tức rơi vào trầm mặc.
“Im lặng tới đỉnh tai nhức óc à nha.” Lục Huyền thẩm cười lớn trong lòng, sau đó thân hình lóe lên, đi tới trước mặt Đinh Dục, quan tâm thăm hỏi gã: “Đinh đạo hữu không sao chứ?”
“Không sao, dù sao hung thú này cũng chỉ có tứ phẩm, đổi phó dễ như trở bàn tay thôi. Chỉ là ... đã khiển Lục đạo hữu phải chê cười rồi." Sắc mặt gã lúc đỏ lúc trắng. Vốn dĩ Đỉnh Dục định dân con hung thú Liệt Vân Ưng mà mình vất vả lắm mới thuần hóa được này tới trước mặt Lục Huyền, nhằm khoe khoang thực lực ngự thú của mình một phen, cũng để chứng minh tất cả những chuyện Lục Huyền từng làm lúc trước đều là sai lầm, nhưng không ngờ, con hung thú tưởng - như đã thuần phục kia lại trực tiếp trở mặt ngay tại chô, hệt như một cái tát vang dội vả thăng lên mặt gã.
Dù gã có tâm chí vô cùng kiên định cảnh giới Kết Đan cũng không nén nổi xâu hổ trong lòng.
“Lục đạo hữu nói không sai, không nên hi vọng gì ở đám hung thú chết tiệt kia, cứ trực tiêp diệt sát là được!” Gã ổn định hơi thở, trong mắt hiện lên vẻ kiên quyết. Quan niệm ngự thú vần được duy trì từ trước đến giờ lại mơ hồ có dấu hiệu sụp đổ vào ngay hôm nay.
“Đinh đạo hữu có suy nghĩ này là tốt, nhưng cũng phải nhập gia tuỳ tục, tùy cơ ứng biến. Bất kể là yêu thú bình thường hay là linh thú có thiện chí giúp người, hoặc là hung thú trong bí cảnh, thì tình trạng của mỗi một loại yêu thú đều khác biệt, bởi vậy phương pháp cần áp dụng với chúng cũng có sự khác biệt rất lớn. Điều ngự thú sư chúng ta có thể làm chính là học hỏi và quan sát nhiều hơn, cố gắng thấu hiểu tình trạng cụ thể của mỗi một con yêu thú sau đó đưa ra phương thức xử lý thỏa đáng nhất.” Lục Huyền thấy dáng vẻ Đinh Dục như vậy, chỉ sợ gã sẽ đi theo con đường cực đoan nên dùng giọng điệu nhẹ nhàng nhắc nhở gã.
Còn chuyện làm sao để hiểu rõ tình trạng cụ thể của yêu thú thì không liên quan gì tới hãn. Đôi phương có thể suy nghĩ nghiên cứu ra một chút đã không tệ rồi, muốn nắm rõ như lòng bàn tay giồng hãn thì chắc chăn là không thể được.
“Đa tạ Lục đạo hữu, hôm nay Lục đạo hữu đã khiến ta tỉnh ngộ, hiểu ra thể nào mới là ngự thú chân chính. Trước đó là ta quá mức cuồng vọng tự đại, vốn cho răng mình đã đủ tỉnh thông trên con đường ngự thú, nhưng không ngờ bản thân lại chăng biết gì cả.” Đỉnh Dục nghe hiểu lời khuyên nhủ của Lục Huyền, nét mặt lập tức lộ vẻ cảm kích, bèn chấp tay thi lê với hăn. “Cùng nhau tiến bộ.” Lục Huyển cười nói.
...TachTraThanhXuan...
“Lục đạo hữu, nghe nói hôm qua doanh địa xảy ra chuyện ngoài ý muôn, con hung thú Liệt Vân Ưng đã bị thuần phục lại tập kích Đinh đạo hữu, hiện trường cực kỳ hôn loạn, có đúng không? Lúc ãy ta ra khỏi doanh địa, khi trở về mới nghe được tin này, cũng cảm thầy rất bất ngờ."