Chương 939: Đây Là Ngươi Nói Đấy Nhé!
Chương 939: Đây Là Ngươi Nói Đấy Nhé!Chương 939: Đây Là Ngươi Nói Đấy Nhé!
“Được.” Lục Huyền gật đầu đồng ý, lúc đang định rời đi, hắn lại quay đầu nhìn thoáng qua. Chỉ thấy con Hặc Kỳ Báo kia đang lăng lặng năm sắp trên mặt đất, sát khí đen nhánh tùy tiện bay múa trên thân, vôn nhìn như hung thần ác sát, nhưng chắng hiểu vì sao hình ảnh kia rơi vào trong mắt Lục Huyền lại khiến hắn cảm nhận được vài phần cô độc. Phan đạo hữu chờ một lát, ta đi rồi sẽ trở lại ngay.” Lục Huyền nhảy xuông phi chu, trở lại mặt đât trong ánh mắt đầy buồn bực của Phan Hoăng, sau đó nhanh chóng tới gần Häc Kỳ Báo.
Hắc Kỳ Báo nhận ra khí tức của Lục Huyền, nó lập tức cong người lại, bày ra tư thể chuẩn bị công kích. Lục Huyền hổi tưởng lại âm thanh trong đoạn hình ảnh mình vừa. trông thây, linh lực tràn vào yết hầu, Thận Âm Bảo Châu bên trong không ngừng biển hóa. Sau đó, một thanh âm quái dị không liên quan gì tới thân phận tu sĩ nhân loại chợt vang lên từ cuông họng hãn.
“Kỳ Nhi đừng sợ.”
Khoảnh khắc nghe thấy âm thanh này, cơ bắp toàn thân Hắc Kỳ Báo thoáng căng cứng lại. Sau đó, nó . ngơ ngác đứng im tại chô. Ảnh mắt có phần thất lạc, cũng không biết vừa nhớ tới điều gì, thân thể nó chậm rãi buông lỏng, trong mắt vô thức ánh lên một mảnh thủy quang, rồi lại bị linh khí màu đen nhánh xung quanh nhanh chóng chôn vùi.
“Ta không sợ đâu."
Lục Huyền dùng Thận Âm Bảo Châu mô phỏng tiếng kêu gọi này,đã - xuyên qua tầng tầng lớp lớp lá chắn bên trong nội tâm của Hắc Kỳ Báo, gợi lên ký ức vô cùng xa xôi mà lại thân cận ở nơi sâu nhất đáy lòng nó.
Dù biết kẻ gọi mình chỉ là một vị tu sĩ Nhân tộc, nhưng Hắc Kỳ Báo lại cam tâm đi tin tưởng hắn, ngay cả thái độ của nó đổi với Lục Huyền cũng trở nên thân cận hơn trước rất nhiều, ánh mặt nhìn về phía Lục Huyền chứa đầy dịu dàng êm ái. Trong miệng Lục Huyển tiếp tục mô phỏng ra âm thanh vẫn luôn ẩn chứa trong nội tâm của Hắc Kỳ Báo, cảm nhận được sự thân mật của con hung thú này với mình, hắn nhẹ nhàng đi tới, giơ tay sờ cái sừng trên đỉnh đầu Hắc Kỳ Báo trong ánh mắt kinh ngạc của Phan Hoằng ở đăng xa.
“Lục đạo hữu, ngươi quá lô măng rồi! Đây chính là hung thú ngũ phẩm, hung ác bạo ngược hơn yêu thú ngũ phẩm bình thường rất nhiều, vậy mà ngươi lại dám sờ vào đầu nó!” Lúc Lục Huyền trở lại phi chu, Phan Hoáng mới thở dài một hơi, vẻ mặt như trút được gánh nặng.
“Đã để Phan đạo hữu phải lo lắng rồi, nhưng trùng hợp là ta biết khá rõ về con Hắc Kỳ Báo kia, hai bên có thể kết nối với nhau.” Lục Huyền cười nói.
“Hình như Lục đạo hữu có nắm giữ phương thức giao lưu với tộc Hắc Kỳ Báo? Ngữ điệu của ngươi vừa rồi không khác bọn chúng là bao. Tuy ta có nghiên cứu về ngôn ngữ của Yêu tộc nhiều năm nhưng cũng chỉ mơ hồ cảm nhận được một chút cảm xúc trong lòng bọn chúng mà thôi, càng không cần phải nói đến chuyện có thể trao đổi cụ thể với chúng.” Trong giọng nói của Phan Hoằng có mang theo vài phần hâm mộ. “Ta cũng không giỏi giang gì đâu, chỉ vừa vặn từng học được ngôn ngữ giao lưu của chúng loại yêu thú này từ một cuốn điển tịch nào đó mà thôi.” Lục Huyền thuận miệng trả lời cho có lệ.
Hai người lần lượt đi thăm những con hung thú ngũ phẩm lục phẩm còn lại. Qua quá trình này, Lục Huyền đã làm quen được với chúng, cũng tìm hiểu được một ít tập tính, điểm đặc biệt của chúng.
Từ sau lần đó, phạm vi thuần hóa nuôi dưỡng hung thú của hăn đã mở rộng hơn nhiều, ngoại trừ hung thú tứ phẩm thông thường, hắn còn thường xuyên phải tiển vào lãnh địa của mầy con hung thú ngũ phẩm lục phẩm kia.
Hôm đó, Lục Huyền đangnuôi _ dưỡng hung thú trong lãnh địa Hắc Kỳ Báo sinh hoạt. Hung thú trước mặt là một con lang yêu mọc ra ba cái đầu quái dị. Ba cái đầu đồng thời gầm rú, tiếng kêu kì quái cứ một mực vang lên không dứt bên tai, khiến Lục Huyền buồn bực vô cùng. Hai tay hắn chợt hóa thành màu ngọc bích óng ánh, đang định giảng đạo lý với con lang yêu này.
Đúng lúc ấy, một luồng hắc quang quen thuộc chợt lóe lên. Hắc Kỳ Báo vừa vô thanh vô tức xuất hiện trước mặt lang yêu, đôi mắt lạnh nhạt nhìn thằng vào đôi phương, không mang theo bãt cứ sắc thái tình cảm nào.
Trong cơ thể Hắc Kỳ Báo có chứa huyết mạch Hắc Kỳ Lân, đủ sức _ chãn nhiềp bách thú. Dưới ánh mắt như vậy, con lang yêu ba đầu lập tức cảm nhận được một luồng uy áp vô hình giông như Thái Sơn đè xuông, ép tới mức nó không thở nổi. Cơ - bắp toàn thân co rút lại, xương cốt run lẩy bẩy, ba cái miệng khổng lồ đồng thời phát ra tiếng nức nở nghẹn ngào.
Cuối cùng, con lang yêu ba đầu không chịu nổi áp lực cực lớn này đành phải kẹp đuôi bỏ chạy, tốc độ bỏ chạy càng lúc càng nhanh, như thể phía sau có một tổn tại khủng bô nào đó đang đuổi theo vậy. “Tiểu báo tử nhà ngươi cũng không tệ.” Lục Huyền lộ vẻ mặt tán thưởng.
“Nơi này là địa bàn của ta, có chuyện cứ tìm ta.” Häc Kỳ Báo không lộ cảm xúc, truyền lại cho Lục Huyền một ý niệm như vậy rồi nghênh ngang rời đi.
“Chấn nhiếp bách thú...” Lục Huyền nhỏ giọng thì thầm, cũng không biêt đang nghĩ đền cái gì mà bật cười hì hì.
“Có chuyện cứ tìm ngươi, đây là ngươi nói đấy nhé."
Trong hồ nước, một con ngư yêu quái dị với cái miệng đầy răng dài bén nhọn và thân thể phủ kín lân giáp màu xanh đen, nhảy ra từ dưới nước, hung hăng nhe răng trợn mặt với Lục Huyền. Đồng thời mấy đạo thủy tiên như trường thương cũng mãnh liệt đánh úp về phía Lục Huyền!
“Nào, thả Hắc Kỳ Báo ra!"
Trong miệng Lục Huyền phát ra một tiểng kêu kỳ dị, chỉ trong chớp mắt, một luồng hắc quang như sao băng đã xẹt qua, dừng lại trước mặt ngư yêu.
Mấy đạo thủy tiễn tự động tiêu tán dưới linh áp vô tận, hình thành . từng vũng nước đen trên mặt đât. Cảm giác chấn nhiếp đến từ huyết mạch khiến con ngư yêu không dám nhúc nhích mảy may, chỉ có thể ngoan ngoãn năm sâp trên mặt đât, khép chặt miệng lại.
Lục Huyền cười hì hì, đi tới trước mặt con ngư yêu kia, mở cái miệng quái dị của nó ra.
“Không phải vừa rồi ngươi còn nhe răng trợn mắt tỏ vẻ mình ghê gớm lắm sao? Tiếp tục đi! Để ta xem răng lợi của ngươi thể nào."
Ngư yêu liếc mắt nhìn về phía Hắc Kỳ Báo vẫn đứng một bên rồi để mặc cho Lục Huyền tùy ý mân mê trên miệng nó.
“Bi thôi, về sau nhớ cung kính một chút.” Lục Huyền tùy ý vô đầu ngư yêu, sau đó tung chân đá nó vào trong hổ nước sâu thắm. Trong rừng cây rậm rạp, một con răn lớn màu xanh biếc đang cuộn mình thành một cục, không hể mảy may nhúc nhích. Không còn khí tức hung hãn lúc xưa, hiện giờ nó đã ngoan đến mức không thể ngoan hơn được nữa.
“Đừng thế mà, ta chỉ tới tìm ngươi muốn tâm sự một chút thôi. Ngươi làm như vậy liệu chúng ta có nói chuyện tử tế được hay không? Ngươi nói xem, có đúng không hả. Hắc Kỳ Báo?” Lục Huyền nói với Hắc Kỳ Báo cao lớn bên cạnh.
Phía dưới núi đá, một con nhện khổng lồ có đến mấy chục cái chân dài sắc bén vừa băn nhanh ra từ bên trong huyệt động, từng cái chân dài như những lưỡi dao sắc bén hung hăng bổ về phía Lục Huyền. Lục Huyền vẫn không nhúc nhích, tựa như không hể phát hiện ra.