Chương 952: Cổ Ngọc Hiên!
Chương 952: Cổ Ngọc Hiên!Chương 952: Cổ Ngọc Hiên!
“Còn một điểm nữa nhất định phải lưu ý, đó là về sau không thể tùy tiện bán ra các loại bảo vật như Mê Dục Đan nữa, cũng may trước đó ta vì nghĩ tới danh tiêng nên không bán ra sô lượng lớn trong tiệm tạp hóa.” Trong lòng Lục Huyền không ngừng tính toán tỉ mỉ.
Bên trong Trường Nhạc Quán, một thiểu nữ có sáu cái đuôi đang năm trên giường, đùa giỡn với cái đuôi lông xù trong tay.
Đinh Niệm cúi đầu đứng bên cạnh đôi phương, lặng im nhìn mũi chân của mình.
Trước mặt thiếu nữ còn có ba nữ tử dung mạo lần tư thái đều đạt tới hàng thượng hạng đang không ngừng run rây.
“Nuôi một hạt giống cũng không nổi, đúng là thứ phế vật." Thiếu nữ sáu đuôi khẽ hừ nhẹ một tiếng. Rổi trong nháy mắt sau đó, một bộ khô lâu màu phấn hổng đã xuyên qua cơ thể ba người bọn họ, lập tức khiến cho ba nữ tử già đi mấy chục tuổi, khí tức trở nên suy yếu. Nhưng ba người bọn họ lại không dám hành động bừa bãi, ngược lại còn âm thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi, trong lòng cũng biêt, vậy là mình may măn giữ được cái mạng nhỏ này rồi.
“Đỉnh sư muội, hạt linh chủng trong cơ thể ngươi không có vấn đề gì chứ?”
“Thưa sư tỷ, không có vấn đề." Đỉnh Niệm thành thật đáp.
“Vậy là tốt rồi, nếu linhchủng . trong cơ thể ngươi có bất cứ sơ suất nào thì cả ngươi và ta đều không thoát được kết cục bị sư phụ trách măng đâu." Thiếu nữ chậm rãi nói. “Hẳn là lai lịch của vị tu sĩ lén lút trộm linh chủng kia cũng không đơn giản." Nói đền đây, nàng lại đưa nhìn tầm ván gô trước mặt, trên tâm ván gô có khắc mười chữ nhỏ.
“Đoạt nguyên dương của ta, dùng linh chủng bổi thường!"
Hàng chữ này được khắc cực sâu, thậm chí trên môi một văn tự đều tràn ngập kiểm ý tỉnh vi, đăng đăng sát khí, như muốn đâm thủng da thịt của thiểu nữ.
“Lời sư tỷ vừa nói là có ý gì?” Đinh Niệm đứng bên cạnh, nhỏ giọng hỏi.
“Có thể mê hoặc ba tu sĩ Trúc Cơ viên mãn chỉ trong chớp mắt như vậy, còn khiến các nàng không thể phát hiện ra thì tât nhiên là huyên thuật của kẻ này cũng không tầm thường. Ngoài ra ở thời khắc vui sướng đến cực hạn, hắn còn có thể giữ vững được thần trí, thậm chí còn cảm nhận được sự khác thường của hạt linh chủng Dâm Tân Hoa trong cơ thể ba người bọn họ, chỉ dựa vào tình huồng này thôi ta_ cũng có thể khẳng định được đối phương đang tu luyện một môn công pháp huyền môn chính tông thượng đắng rồi."
“Mà chưa hết, manh mối cuối cùng chính là mây chữ được hãn lưu lại trên tâm ván gô kia. Kiêm khí sắc bén, kéo dài thật lâu không tiêu tan, sát ý mạnh mẽ thể này dù xếp vào nhóm kiểm tu sát phạt trứ danh cũng cực kỳ hiềm thầy." “Đồng thời tu tập cả huyền thuật, kiếm đạo lần công pháp huyền môn chính tông tới mức hoàn mỹ như vậy, chỉ e người nọ chính là đệ tử thiên tài của mây tông môn lớn, vì cơ duyên xảo hợp mới tiến vào Hoan HỈ Tỉnh Động tìm vui thú thôi.” Thiều nữ sáu đuôi phân tích rõ ràng đủ mọi chỉ tiết mình phát hiện ra được.
“Vậy chúng ta nên xử lý chuyện này như thế nào đây sư tỷ? Chẳng lẽ không đuổi theo để đòi lại ba hạt linh chủng Dâm Tân Hoa kia sao?” Thiếu phụ diễm lệ kính cẩn thỉnh giáo thiêu nữ sáu đuôi.
“Âm thầm điều tra, đừng gây ra động tĩnh quá lớn. Nhưng nều tên đệ tử Huyền môn lấy đi ba viên linh chủng tà dị kia đã lại để lại một câu như vậy thì hắn là hắn sẽ không để lộ chuyện Trường Nhạc Quán thải bổ nguyên dương ra ngoài đâu. Đương nhiên dù thê nào chăng nữa, chúng ta cũng phải chuẩn bị sán sàng tâm lý cho tình huôồng xâu nhât đó là tin tức sẽ bị tiết lộ ra ngoài." Tuy chuyện thải dương bổ âm xảy ra cực kỳ phổ biến ở thời điểm hai bên cùng nhau lên đỉnh, nhưng nều tu sĩ từng tiền vào Trường Nhạc Quán biêt chuyện nguyên dương trong cơ thể bọn họ bị dùng để uẩn dưỡng linh chủng thì rất có thể chuyện này sẽ gây ra không Ít sóng gió.
Trên đường phố vô cùng náo nhiệt, Lục Huyền đi dạo mà không có mục đích gì.
Sau khi ra khỏi Trường Nhạc Quán hăn đã tiên vào hình thức Thánh Hiền, cũng không định đi thăm dò những nơi câu lan khác. Hơn nữa, hẳn vừa lấy được ba hạt linh chủng từ bên trong Trường Nhạc Quán, trong lòng khá lo lãng nêu mình bước vào những thanh lâu còn lại cũng sẽ xảy ra chuyện tương tự như thế. Mà một khi bọn họ đã đề cao cảnh giác thì tất nhiên sẽ không để người khác dê dàng cướp đi linh chủng như trước, cứ tiếp tục thăm dò chăng khác nào chủ động dâng mình tới tận cửa.
Thêm nữa, nhận được một lượng lớn linh thạch cùng với ba viên linh chủng tà dị đã khiển tâm trạng Lục Huyền trở nên cực kỳ tốt rồi, hắn lập tức bước vào Vạn Linh Thực Phủ lúc trước từng đi qua, gọi một bàn mỹ vị đầy ăm ắp, bắt đầu ăn uống thỏa thuê.
“Cổ Ngọc Hiên?”
Trên bầu trời, một chiếc thuyền hoa dài mây chục dặm chậm rãi bay qua. Thuyền hoa được bài trí cực kỳ xa hoa, bên dưới có vẽ vô số trận văn, với đủ các loại bảo vật kích cỡ lớn nhỏ không đều, linh quang bắn ra bốn phía, tô điểm làm đẹp cho không gian chung quanh, lại có không ít tu sĩ không chê kiểm quang xuyên thẳng qua.
Thuyền hoa vừa xuất hiện đã khiến vô sô tu sĩ bên dưới nghị luận ẩm ï. “Cổ Ngọc Hiên xuất hiện rồi, có thể đi cược một ván cổ thạch."
“Nghe nói lần trước có vị đạo hữu đã mở ra một khối linh quáng ngũ phẩm từ bên trong một miềng cổ thạch cấp trung, sau khi xuông dưới, người kia trực tiếp đổi được vô sô tài nguyên tu hành, tu vi gia tăng nhanh chóng, còn tới Thính Cầm Các tiêu dao hơn nửa tháng đây."
“Lão phu ghen tị muốn chết mất! Đầu là tu sĩ như nhau, sao ta không có loại phúc duyên đó chứ?”
“Có phúc duyên đó sao tu vi của ngươi còn như hiện giờ được? Ngươi phải có được vô số bảo vật, một bước lên mây từ lâu ri.” +Ây cha, muốn nói cũng không thể nói như vậy được đâu. Vì ngày hôm nay, lão phu đã tăm rửa dâng hương suốt một tháng trời ròng rã, thậm chí còn cầu được một quẻ thượng từ chô một vị đạo hữu tu luyện bí thuật bói toán nữa cơ, khăng định là lần này ta sẽ mở được bảo vật phong phú cho ngươi xem."
Nhóm tu sĩ xung quanh không ngừng bàn tán xôn xao.
“Mở bảo vật? Không biết có gì khác biệt so với chuyện ta mở ra quầng sáng hay không.” Lục Huyền nghe ngóng những người xung quanh nói chuyện, trong đầu lập tức sinh ra vài phần hứng thú, sau đó quay sang nhìn sang lão giả mập lùn bên cạnh, thành khẩn hỏi thăm: “Vị đạo hữu này, tại hạ vừa tới Hoan HỈ Tỉnh Động, hiểu biết về nơi này còn rất ít, mong được đạo hữu chỉ giáo cho vài điều. Không biết chiếc thuyển hoa Cổ Ngọc Hiên trên bầu trời kia có lai lịch ra sao mà lại khiền nhiều đạo hữu tranh nhau tiền đền nơi đó như vậy?”
Lão giả mập lùn có tu vỉ Trúc Cơ sơ kỳ, bản thân cũng đang định điều khiển phi kiếm leo lên thuyền hoa, vừa thây có người ngăn mình lại, lập tức lộ vẻ không vui. Nhưng khi linh thức đảo qua, phát hiện thanh niên cao lớn trước mắt có tu vỉ Trúc Cơ hậu kỳ, cảm giác không vui này lập tức tan thành mây khói.
“Đạo hữu, Cổ Ngọc Hiên là một trong những tổn tại thần bí của Hoan HỈ Tỉnh Động, không rõ lai lịch ra sao, chỉ biết cứ cách một đoạn thời gian, nó lại xuất hiện, bên trong có đủ các loại đặc sắc riêng, nhưng đổ thạch chính là trò chơi được người ta hoan nghênh nhât.”