Chương 98: Mua Xà Huyết!
Chương 98: Mua Xà Huyết!
Trong khoảng thời gian này, gã không tu hành công pháp nhiều, gần như toàn bộ thời gian đều dùng trên việc bồi dưỡng tinh tế hóa linh thực. Ban đầu gã cho rằng, lần này mình có thể nhận được Linh Huỳnh Thảo phẩm chất cao, nhưng kết quả lại khiến gã vô cùng thất vọng, hiệu quả tăng lên cực kỳ có hạn. Hiện thực và mong đợi chênh lệch như nước sông với nước biển, khiến trong tiềm thức gã cho rằng Lục Huyền đang che giấu.
Bởi vậy mới không nhịn được, đi tới Bách Thảo Đường chờ đợi Lục Huyền, hy vọng có thể lấy được điểm mấu chốt trên phương diện trồng trọt linh thực từ chỗ Lục Huyền.
"Ta đã nói rất rõ ràng rồi." Lục Huyền hất tay gã ra, một tấm Kiếm Khí Vạn Thiên phù lặng lẽ tuột xuống cổ tay.
"Bỏ thời gian tu luyện, đó là lựa chọn của ngươi. Ta đảm bảo phương pháp của ta là đúng đắn và hiệu quả, chỉ cần ngươi dựa theo phương pháp ta dạy, cẩn thận chăm sóc linh thực một thời gian dài thôi, là chất lượng bình quân của linh thực chắc chắn sẽ được cải thiện.”
“Còn chuyện Linh Huỳnh Thảo hay linh thực khác có đạt được phẩm chất hoàn mỹ hay không, loại chuyện này lại phụ thuộc vào thiên phú cá nhân và sự chăm chỉ của Linh thực sư. Như ta bỏ chuyện tu hành, đặt toàn bộ tinh lực vào bồi dưỡng linh thực, lại thêm ta cực kỳ có duyên với linh thực, có thể nhạy bén cảm nhận được nhu cầu của chúng, mới trồng ra được linh thực phẩm chất hoàn mỹ. Ta đã nói đến nước này rồi, xin Chu đạo hữu đừng dây dưa thêm nữa, bằng không đừng trách tại hạ không khách khí." Lục Huyền cảnh cáo tu sĩ trung niên kia một câu, rồi mặc kệ gã quấy nhiễu, trực tiếp rời đi.
"Ngươi... Ngươi làm như vậy nhất định sẽ gặp báo ứng!" Phía sau truyền đến giọng nói đầy phẫn hận của tu sĩ trung niên kia.
Lục Huyền thầm nghĩ, quá nực cười, hắn thấy mình không thẹn với lương tâm, phương pháp hắn từng nói cho tên tán tu Linh thực sư này là thật, là chân chính có hiệu quả, mà thực tế đã chứng minh, nó có thể cải thiện phẩm chất linh thực do gã trồng ra rồi.
Sự khác biệt duy nhất và lớn nhất giữa hai người là Lục Huyền có thể nắm bắt rõ ràng trạng thái tức thời của linh thực, rồi dựa vào đó mà tùy thời đáp ứng từng nhu cầu nhỏ bé nhất, tỉ mỉ nhất cho chúng, mà quầng sáng màu trắng xuất hiện lại khiến cho hắn không phải lo lắng sẽ phát sinh tình huống tu vi trì trệ, thiếu hụt bảo vật.
Chỉ cần tên Linh thực sư kia có thể tĩnh tâm lại, rồi dựa theo lời Lục Huyền nói, bồi dưỡng tinh tế hóa linh thực, gã sẽ không mất quá nhiều thời gian, vẫn có thể kiếm về khoản linh thạch đã bỏ ra.
Nhưng hiển nhiên gã này nóng lòng cầu thành, mà sau khi nhìn thấy phẩm chất linh thực của Lục Huyền, tâm lý càng trở nên mất cân bằng, đã mất kiểm soát đối với lời nói và việc làm của chính mình.
Về phần báo ứng mà gã nói? Lục Huyền thầm nghĩ tu vi của hắn thâm hậu, lại có rất nhiều bảo vật phù lục trên tay, hắn cần gì phải để lời trù ẻo ấy vào trong lòng?
Hắn đi tới chợ tán tu.
Từ sau khi không ngừng có tu sĩ dị hóa biến thành quái vật người không ra người quỷ không ra quỷ, rõ ràng là số lượng tu sĩ Chấp Pháp đường đi lại trên chợ đã nhiều hơn lúc trước.
Các tu sĩ đi tới đi lui cũng luôn duy trì cảnh giác.
Dưới bầu không khí nặng nề như vậy, Lục Huyền không khỏi bước đi nhanh hơn, đôi mắt trực tiếp quét qua các quầy hàng ở hai bên đường.
Có rất nhiều tu sĩ bày sạp hàng bán ra tài liệu yêu thú, phần lớn đều bắt nguồn từ vùng hoang dã, bí cảnh, cũng có số ít là tự nuôi dưỡng. Trong nhóm hàng hóa này thì thịt yêu thú là nhiều nhất.
Dù sao ăn thịt yêu thú cũng có thể gia tăng một chút linh lực trong cơ thể tu sĩ, thứ này còn được coi là vật tiêu hao hàng ngày.
Thứ hai, có những bộ phận đặc biệt trên người yêu thú có thể dùng cho luyện chế pháp khí, chẳng hạn như da lông, lân giáp, xương cốt.
Lục Huyền ngẫu nhiên nhìn thấy một quầy hàng bán huyết dịch yêu thú, hắn ôm chờ mong tiến lên hỏi chủng loại, đáng tiếc quầy hàng này không có huyết dịch của yêu thú loại rắn.
Nhưng cũng may, đến cuối cùng, hắn vẫn mua được một bình huyết dịch mãng xà từ quầy hàng của một tu sĩ thiếu niên Luyện Khí tầng một.
Con mãng xà nọ có tên là Hắc Tuyến Xà, yêu thú chưa nhập phẩm. Theo như thiếu niên nói thì gã cùng vài người bạn cùng hợp sức đánh chết con mãng xà này, bởi vì gã đóng góp ít nên không nhận được da và răng nanh mãng xà, chỉ được chia cho một bình nhỏ đựng đầy máu của Hắc Tuyến Xà, với tâm lý muốn thử một lần nên mới đặt nó vào trong quầy hàng.
Lục Huyền bỏ ra bảy mươi toái linh mua một bình nhỏ đựng đầy máu của Hắc Tuyến Xà từ quầy hàng của thiếu niên kia.
Vốn dĩ bày bán ở đây đã lâu không ai hỏi, thiếu nên ấy còn cho rằng xà huyết trong tay mình không bán đi được rồi, ai ngờ lại ngoài ý muốn bán được bảy mươi toái linh nên nhanh chóng khom lưng cảm tạ Lục Huyền.
Lục Huyền cầm xà huyết quay về đình viện của mình. Hắn tiến vào linh điền, tất cả vẫn như thường, Thảo Khôi Lỗi cao cỡ nửa người vẫn đang tuần tra linh điền không biết mệt mỏi.
Khi đi ngang qua bên cạnh Lục Huyền, bước chân kia vẫn không dừng, chỉ có cái đầu làm bằng cỏ xám khổng lồ kia hơi hướng về phía hắn, ngây ngô nhìn chằm chằm một hồi, mãi cho đến khi cái đầu kia đã xoay gần một trăm tám mươi độ, nó mới chậm rãi xoay lại, trở về vị trí ban đầu.