Edit: MimiBeta: Chi*****Trợ lý bé nhỏ mang theo một trái tim rực lửa hướng về phía Giám đốc Tạ cứ thế bị đuổi đi một cách cực kì vô tình.
Để hắn khỏi lắm lời, Tạ Kiến Vi vô cùng cơ trí mà nhắc nhở bảo vệ: “Bịt miệng gã lại, đừng ồn ào mà làm phiền đến hàng xóm xung quanh.”
Cái biệt thự bờ biển này của bọn họ thì có hàng xóm quỷ gì, song Tạ Kiến Vi vẫn luôn coi chim biển như là những người láng giềng thân thiết, cho nên bọn vệ sĩ cũng chẳng nghĩ nhiều. Dù sao chim hoàng yến và chim hải âu cũng đều là chim, làm hàng xóm thì có vấn đề khỉ gì đâu chứ.
Lời nhắc nhở này của Tạ Kiến Vi đã cảnh tỉnh bọn họ, mấy vệ sĩ vội vàng bịt miệng viên trợ lý kia lại.
Trợ lý thì đỏ hoe hốc mắt, vẻ mặt hệt như trung thần cảnh tỉnh hôn quân bị ma quỷ mê hoặc song lại không thành, nếu vệ sĩ lỏng tay, có lẽ hắn sẽ lập tức đâm đầu vào cột để bày tỏ cái gọi là “liều chết mà can gián”!
Vì đảm bảo an toàn tính mạng cho hắn, Tạ Kiến Vi còn cẩn thận dặn dò đám vệ sĩ: “Trói chặt một chút, cẩn thận gã bỏ chạy.”
Vệ sĩ liên tục gật đầu, vỗ ngực tỏ vẻ mấy thanh niên cao to lực lưỡng như bọn họ muốn khống chế một tên bị thịt thật sự rất dễ dàng.
Trong nhà náo loạn như vậy, Lục Ly gần như ngay lập tức trở về.
Liếc nhìn viên trợ lý bị trói thành cái bánh chưng ở một bên, hắn cảm thấy trái tim mình nhảy lên mãnh liệt.
Hắn biết người này, đó là một trong những cấp dưới thân tín của Tạ Kiến Vi, công việc hàng ngày chính là tìm người tình cho Giám đốc Tạ, biệt danh “Đại tổng quản phủ Nội vụ”.
Mà hồi ấy, bản thân Lục Ly cũng được viên trợ lý này “chăm sóc” rất nhiều.
Hiện giờ, bốn mắt nhìn nhau, trợ lý – Đại tổng quản nháy mắt như muốn nổ tung, thằng hồ ly tinh này, mê hoặc Giám đốc Tạ đến đầu óc mơ hồ còn không nói, lại tham lam như rắn muốn nuốt voi, vọng tưởng độc chiếm tập đoàn Tạ thị!
Trợ lý trợn mắt nhìn Lục Ly rồi bắt đầu ô ô a a những âm tiết không có nghĩa.
Lục Ly: “…”
Tạ Kiến Vi nói xen vào: “Em còn tưởng trộm cắp gian manh ở đâu chạy tới, xem ra là kẻ thù không đội trời chung của anh à? Anh đắc tội gì với gã?”
Lục Ly quay đầu nhìn Tạ Kiến Vi, vẻ mặt có phần phức tạp.
Tạ Kiến Vi lại chỉ nghĩ cho hắn: “Anh không cần nói tỉ mỉ, em hiểu, làm ăn chung quy cũng sẽ đắc tội tiểu nhân, cho nên hệ thống an ninh nhà chúng ta phải thiếp lập đàng hoàng lại một lần.”
Anh vừa dứt lời, Lục Ly lập tức ngẩn ra.
Tạ Kiến Vi cố gắng đào hố cho mình, nghiêm túc nói: “Tường phải cao hơn một chút, cửa lớn đổi lại bằng sắt, tốt nhất là trang bị một loạt cameras, còn có…” Anh nhìn vài vệ sĩ đứng xung quanh, hơi ghét bỏ, nói, “Thuê nhiều người tới trông cửa hơn đi, tốt nhất là sắm dùi cui điện cho bọn họ.”
Người nọ chậm chạp lên tiếng, theo đó, trái tim đã vọt lên tới cổ họng của Lục Ly cũng dần trượt về vị trí ban đầu.
Mà viên trợ lý đứng ở góc phòng thì òa lên một tiếng, khóc nức nở: Giám đốc Tạ à, tên cầm thú này vốn muốn giam giữ ngài, ngài như vậy chẳng phải chính là chui đầu vào lưới còn tự bẻ gãy đôi cánh của mình hay sao!!
Tạ Kiến Vi nhìn vẻ mặt như sắp sụp đổ của trợ lý, nói: “Anh xem, gã vừa nghe chúng ta nói sẽ tăng cường phòng bị, liền đau khổ đến bật khóc lên, nhất định là tuyệt vọng vì không còn khả năng xông vào đây trả thù anh nữa.”
Lục Ly: “…”
Viên trợ lý nghe được lời này, bỗng chốc cảm thấy họng mình nghẹn lại một hơi, thiếu chút nữa đã ngất xỉu.
Vốn dĩ, viên trợ lý tới chính là “tình tiết” dẫn dắt, đại khái muốn Tạ Kiến Vi sinh tâm nghi ngờ, chậm rãi không còn tin tưởng Lục Ly, sau đó sẽ bắt đầu bật mode ngược.
Kết quả, Quân sư Tạ của chúng ta lại quá thông minh, một chiêu phản đòn đã biến dao găm thủy tinh thành kẹo đường pha lê, ngọt đến mức trái tim Mr. Nguyên soái cũng phải tan chảy.
Màn đêm buông xuống, Lục Đại Ly chôn trong thân thể Tạ Kiến Vi không chịu đi ra.
Tạ Kiến Vi bị hắn chọc ghẹo đến eo cũng run lên: “Động, động đậy đi.”
Lục Ly liếm vành tai người nọ, giọng nói trầm thấp, làm trái tim Tạ Kiến Vi không khỏi run lên theo: “A Vi, anh yêu em.”
Đêm ấy, Lục Ly dịu dàng đến lạ, hầu hạ Tạ Kiến Vi sung sướng phát điên, tựa như không biết mệt mà triền miên với hắn.
Đáng thương, ngày hôm sau anh hoàn toàn không thể xuống giường.
Mà cả ngày Lục Ly cũng không ra ngoài, chuyên tâm ở bên chăm sóc cho anh.
Tuy Tạ Kiến Vi đã sớm biết Lục Ly rất yêu mình, nhưng vì trong hiện thực có quá nhiều việc vặt vãnh, cho nên đúng là bọn họ chưa từng quấn riết lấy nhau đến không biết xấu hổ như thế này.
Hơn nữa, Lục Ly cũng chưa từng coi anh như búp bê thủy tinh mà chăm sóc giống hiện tại.
Nguyên nhân không phải ở phía Lục Ly, chủ yếu là vì Tạ Kiến Vi quá mạnh mẽ, mười năm như một, trừ lần Lục Ly bị giam trong tù đó ra, anh chưa bao giờ để lộ một mặt yếu đuối của mình.
Một người đàn ông thành thạo tất cả mọi thứ trên đời, dù Lục Ly có muốn coi anh như sợi tơ vàng mà nâng niu, che chở, đáng tiếc, cũng không có cơ hội.
Tạ Tơ Vàng vừa hưởng thụ sự cưng chiều của người yêu, vừa cân nhắc, chẳng lẽ trong hiện thực mình không cần người chăm sóc, cho nên Lục Ly mới lo được lo mất hay sao?
Bởi vì vụ xâm nhập của viên trợ lý và yêu cầu của Tạ Kiến Vi, Lục Ly có được lý do để quang minh chính đại biến căn nhà này thành “khu vực phòng thủ cực kỳ kiên cố”.
Tạ Kiến Vi cũng có lý do đường hoàng đến giúp hắn bổ sung những khuyết thiếu còn lại.
Dù sao thì ở phương diện này, Quân sư Tạ cũng lành nghề hơn so với ngài Nguyên soái nhiều lắm lắm.
Những cái khác không nói, nhà giam kiên cố nhất dải Ngân Hà chính là do Tạ Kiến Vi thiết kế. Từ khi xây dựng cho tới nay, đám tội phạm khét tiếng ngoài hành tinh bị nhốt vào, sau khi vượt ngục thất bại hơn một ngàn lần, đều đồng loạt từ bỏ ý định, tỏ vẻ muốn vui vẻ sống nốt quãng đời còn lại ở trong tù.
Kể từ hôm ấy, những kẻ gây chuyện “từ trên trời rơi xuống” đều bị ngăn ở ngoài lồng sắt.
Trong quá trình giấc mơ diễn ra, Tạ Kiến Vi có quay về hiện thực một lần.
Tuy dòng chảy của thời gian trong mơ và ngoài thực tế không tương đồng, nhưng Tạ Kiến Vi nằm mộng lâu như vậy, bên ngoài cũng có cả đống chuyện chất chồng lên.
Vì chưa “thu phục” được nhân cách kia cho nên Tạ Kiến Vi không có ý định cho Lục Ly tỉnh lại. Anh trực tiếp truy cập vào máy tính điện quang, sử dụng cái tài khoản bỏ xó đã lâu của mình.
Sau khi chiến loạn được bình định, dải Ngân Hà có cả trăm phế tích chờ trùng hưng, nhưng vì quy hoạch ban đầu rất thỏa đáng, cho nên cứ từng bước tiến lên và mọi thứ dần dần đi vào quỹ đạo.
Tạ Kiến Vi không động chạm tới công việc đã vài năm, song cũng chẳng đến mức gượng tay.
Anh trời sinh giỏi xử lý các loại tư liệu và tin tức, tốc độ tư duy có thể sánh với vận tốc ánh sáng, là bộ não ngàn năm có một ở dải Ngân Hà, cho nên chuyện người khác mấy mấy ngày mới có thể làm xong, anh lại chỉ cần mấy phút đồng hồ, hiệu suất cực kỳ cao.
Sau khi giải quyết chính vụ, Tạ Kiến Vi lập tức trở về phòng thí nghiệm.
Nhan Kha hỏi: “Boss, tiến độ trị liệu thế nào?”
Tạ Kiến Vi trả lời: “Cũng tương đối, nắm được quy luật rồi.”
Nhan Kha hiếu kỳ: “Rốt cuộc phải làm sao mới có thể…”
Tạ Kiến Vi nói: “Tạm thời chỉ có thể trấn an, khiến cho bọn họ ổn định lại.”
“Hở?” Nhan Kha không hiểu.
Tạ Kiến Vi lại nói: “Mỗi nhân cách đều là Lục Ly, xóa bỏ chắc chắn không được, việc ấy sẽ tạo thành khiếm khuyết tinh thần, cho nên chúng ta chỉ có thể làm bọn họ dung hợp. Thế nhưng, điều kiện của việc dung hợp là tương tác với nhau, tất cả các nhân cách đều phải ổn định mới có thể tiến hành.”
Nhan Kha hiểu Tạ Kiến Vi nói không sai, trước đó bọn họ định tìm điểm mấu chốt dẫn đến phân liệt, nhưng tìm được thì sao? Mục đích cuối cùng là khiến Nguyên soái bình phục, mà điều kiện hàng đầu để bình phục chính là dung hợp các nhân cách với nhau.
Song… Nhan Kha nhíu mi, nói: “Các nhân cách của Nguyên soái đã bắt đầu muốn giết lẫn nhau rồi, làm sao mà ổn định được?”
Tạ Kiến Vi nở nụ cười: “Khiến mong muốn của anh ấy được thỏa mãn.”
Nhan Kha chớp mắt: “Nhưng Nguyên soái lại không tin rằng cậu yêu anh ta …”
Tạ Kiến Vi: “Vậy thì không ngừng chứng minh thôi.”
Giống như giấc mơ hiện tại, Lục Ly luôn muốn giam cầm Tạ Kiến Vi, vậy anh cứ để hắn giam, một năm không đủ thì mười năm, mười năm không đủ lại có hai mươi năm, hai mươi năm vẫn chưa đã chẳng phải còn có cả cuộc đời sao.
Chung quy cũng sẽ có ngày đối phương được như ước nguyện.
Đột ngột tỏ tình, Lục Ly sẽ vì không tin nên khiến cho cảnh trong mơ tan vỡ, nhưng thuận lý thành chương mà bày tỏ thì sao? Anh muốn Lục Ly tin rằng anh thương hắn.
Huống chi, anh thực sự thương hắn mà.
Trở lại cảnh trong mơ, Tạ Kiến Vi tìm cơ hội lén lút làm vài chuyện.
Hắn liên hệ với bà nội Tạ đang “an dưỡng” ở nước ngoài xa xôi.
Bà nội Tạ nhận được điện thoại của anh, câu hỏi đầu tiên chính là: “Lục Ly là ai?”
Tạ Kiến Vi: “…”
Giọng nói của bà nội Tạ vô cùng nghiêm túc: “Kiến Vi, trước giờ con vẫn là đứa trẻ rất thông minh, bà tin con, nhưng có vài chuyện không thể nóng vội được.”
“Bà nội.” Tạ Kiến Vi trực tiếp nói thẳng, “Lục Ly là người yêu của con.”
Bà nội Tạ: “…”
Tạ Kiến Vi không có ý định giấu diếm bất cứ điều gì, nguyên mẫu của bà nội Tạ chính là bà nội của Lục Ly, sự kính trọng mà người kia dành cho bà đã đủ để khắc sâu vào xương tủy, cho nên trong mơ, hình ảnh của bà lại càng được tô điểm đẹp đẽ hơn. Vì lẽ đó, Tạ Kiến Vi rất hiểu tính tình của bà nội Tạ.
Bà thông minh tinh ý, so với vật chất tầm thường lại càng coi trọng hạnh phúc của cháu mình hơn.
Tạ Kiến Vi chỉ cần nói thẳng với bà, tuy trong lúc nhất thời bà có thể chưa tiếp thu ngay được, nhưng chắc chắn sẽ không làm ra những hành động mù quáng hay tiêu cực gì.
Vì thế, Tạ Kiến Vi dứt khoát nói thêm: “Bà nội, con thương anh ấy, có thể gặp được anh ấy giữa cuộc đời này, con cảm thấy vô cùng mỹ mãn.”
Cuối cùng, bà nội Tạ bị Tạ Kiến Vi thuyết phục.
Trên cơ bản, Tạ Kiến Vi đã loại trừ tất cả những mối họa ngầm, giờ chỉ cần yên tâm ở trong lồng hưởng phúc mà thôi.
Kết quả, anh phòng được toàn bộ thế giới, lại phòng không được người bên gối của mình.
Ầy… Ai bảo người bên gối của anh lại có hơi nhiều nhân cách chứ.
Sự tình phát sinh vào năm thứ ba kể từ ngày Tạ Kiến Vi ngoan ngoãn làm chim Hoàng yến.
Vốn mọi thứ đều rất bình thường, Lục Ly dẫn anh đi xem phim.
Rạp chiếu phim khẳng định là “sạch sẽ”, khách khứa trong nhà hàng và cả nhân viên phục vụ cũng đều bị Lục Ly đổi thành “người một nhà”. Sau khi ăn uống xong xuôi, bọn họ ra đường đi dạo, người qua đường cũng có vài gương mặt quen quen, có lẽ là “diễn viên quần chúng” do Lục Ly mời đến.
Chuyện như vậy không phải lần đầu tiên, Tạ Kiến Vi đã quen rồi, vốn là đi dạo mà thôi, toàn bộ giấc mơ này đều do Lục Ly biên soạn, có thêm vài diễn viên tham diễn cũng chẳng có vấn đề gì.
Kết quả, vở diễn này đã cho anh một bất ngờ!
Tạ Kiến Vi đứng tại chỗ, nhìn Lục Ly ở bên cạnh mình, lại ngó một Lục Ly khác bất động giữa đường cái, vẻ mặt kinh ngạc không gì sánh được.
Tình huống gì thế này?
—
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Tổng Diễn Số 2: mẹ nó chứ, thằng cờ hó số 1 này được hưởng quá nhiều phúc lợi rồi, tỉnh dậy đi!