Các Nguyên Soái Đồng Loạt Đòi Ly Hôn

Chương 31

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: DLinh

Beta: Ame

*****

Tạ Kiến Vi phải cố gắng lắm mới tự khống chế được sự xúc động muốn tự tay đẩy Lục Ly ra.

Không thể đẩy ra, hiện tại đã chọc giận Vampire chúa Lục Ly, không thể gây thêm rắc rối khiến Lục Ly bên này phải nghĩ nhiều.

Nếu đẩy ra, tương đương với việc đắc tội cả hai bên, kết quả lại thành không được lòng bên nào.

Đáng thương cho Tạ Kiến Vi, phải kìm nén cực kì khổ sở, rõ ràng chỉ là một nụ hôn đong đầy mật ngọt hạnh phúc, giờ đây lại tựa như ngàn mũi kim châm vào lưng, sự chột dạ khiến lưng anh cứng ngắc.

Cũng may Lục Ly không làm khó anh quá mức, hôn được một lúc liền buông ra.

Tạ Kiến Vi khẽ thở gấp, mặc dù khóe miệng khẽ nhếch lên thành ý cười, nhưng cuối cùng, mắt vẫn không kiềm chế được nhìn lên phía trên ——nơi Vampire chúa Lục Ly đang ngồi.

Vẻ mặt người đàn ông ngồi ở vương tọa vẫn hết sức bình tĩnh, cứ như hoàn toàn không hề nhìn thấy bọn họ, thậm chí hắn còn nghiêng đầu sang bên cạnh, tán gẫu mấy câu với Lauren đang đứng cạnh bên trái.

Nếu Tạ Kiến Vi thực sự chỉ là một Bá tước Vampire ngây thơ thuần khiết, có lẽ sẽ thực sự tin những gì đang diễn ra trước mắt.

Nhưng anh lại là người hiểu tường tận về Lục Ly, hiểu từng Lục Ly một.

Đây rõ ràng chỉ là sự bình yên trước cơn bão.

Hiện tại nhẫn nhịn càng nhiều, sự bộc phát sau này sẽ càng đáng sợ.

Nửa sau của buổi tiệc là khoảng thời gian các Vampire yêu thích nhất – thời gian cho việc “hẹn hò”, về cơ bản, chỉ cần liếc mắt nháy nhau một lần là đủ điều kiện dẫn nhau tới một nơi khác giao lưu.

Tất cả Vampire thuần chủng có mặt đều nhận được lời mời, ngay cả Tạ Kiến Vi cũng không phải là ngoại lệ.

Có điều Tạ Kiến Vi chỉ mỉm cười từ chối, người tới mời anh là một em gái rất xinh đẹp, mắt to, lông mi dài chớp chớp rất quyến rũ, cô nàng cất giọng nói ngọt như mía: “Sir, ngài nếm thử một chút mùi vị của phụ nữ đi, khẳng định không hề kém cạnh so với Bá tước Lục Ly đâu!”

Nếu nói những lời này trong thế giới của con người ắt hẳn sẽ vô cùng kì cục, nhưng ở tộc Vampire đây hoàn toàn không phải chuyện gì to tát, Tạ Kiến Vi cũng chỉ cười đáp lại: “Nam nữ không phải vấn đề, hơn nữa tôi đã hứa với Lục Ly rồi.”

Em gái Vampire nháy mắt: “Hứa điều gì?”

Tạ Kiến Vi nói: “Chỉ trao đổi máu nóng với hắn.”

“Ai chà…” Em gái Vampire cười vang, nói, “Ngài Bá tước có đôi khi thật giống con người, tình sâu ý nặng.”

Một câu vô tâm vô ý của cô nàng lại khiến Tạ Kiến Vi giật mình trong phút chốc.

Lauren vốn đang đứng phía trên lên tiếng: “Cô gái nhỏ ơi, đang nói gì đó? Cẩn thận chọc giận Bá tước Kiến Vi sẽ bị đánh đòn đấy.”

Em gái Vampire liếc mắt đưa tình với Lauren: “Là ngài muốn đánh mới đúng chứ?”

Lauren nở nụ cười đầy ẩn ý đen tối với cô nàng, nói: “Để cho đánh sao?”

Em gái Vampire nói: “Còn phải xem ngài có bản lĩnh ấy không.”

Nếu dám đi ước gạ mời mọc Vampire thuần chủng, vẻ ngoài của em gái nọ đương nhiên xinh đẹp bắt mắt, tuy rằng không mời được Tạ Kiến Vi nhưng câu được một Lauren cũng không lỗ.

Từ đầu tới cuối hoàn toàn không có ai bước tới mời Thủ lĩnh Vampire.

Thực lòng, Tạ Kiến Vi có chút buồn bực bứt rứt trong người, nhưng anh không hiểu rõ chuyện trước kia, đương nhiên không biết được nguyên nhân đằng sau đó.

Chỉ nghĩ rằng tuy những Vampire vô kỉ luật không coi ai ra gì nhưng trong mắt vẫn có người họ kính nể, vậy nên không ai dám đụng vào Vampire chúa Lục Ly.

Không bao lâu sau, Vampire chúa Lục Ly rời đi trước, thấy hắn đi, bữa tiệc càng trở nên buông thả, chơi đùa bừa bãi không nể nang ai.

Lục Ly cũng kéo Tạ Kiến Vi trở về phòng ngủ, hai người đều uống qua một chút rượu, vừa trở lại phòng liền lao đến hôn nhau, từ cửa đã bắt đầu cởi quần áo, dọc đường vừa hôn vừa cởi, đợi đến khi tới giường Tạ Kiến Vi đã bị hắn lột sạch sành sanh.

Da Tạ Kiến Vi vốn trắng, đặt nằm trên ga giường màu đen trông như trăng sáng giữa bầu trời đêm, cảnh tượng vượt quá sức tưởng tượng.

Lục Ly có chút gấp gáp, bỏ qua cả bước tiền diễn vội vàng hòa làm một với anh.

Tạ Kiến Vi quấn chặt lấy hắn, tự mình nhanh chóng thích ứng.

Suốt đêm ấy, Lục Ly muốn anh rất nhiều lần, đến mức phía sau Tạ Kiến Vi không chịu nổi nữa, tận khi anh cầu xin hắn dừng lại, hắn vẫn quấn lấy hôn anh, không ngừng đòi hỏi: “Một lần cuối cùng.”

Cuối cùng cuối cùng… Lời nói của Lục Đại Ly vào lúc này hoàn toàn không thể tin.

Ngày hôm sau, Tạ Kiến Vi ngủ thẳng tới lúc mặt trời lên cao, tới khi tỉnh dậy, Lục Ly đã ra ngoài.

Sau khi hoàn thành việc phong tước, Lục Ly càng cần củng cố địa vị của chính mình.

Hơn nữa, hắn không thể sống nhàn tản giống kiểu mấy vị quý tộc thuần huyết lâu đời như Lauren Tạ Kiến Vi, huống hồ hắn còn có dã tâm lớn.

Tạ Kiến Vi chưa tỉnh ngủ hẳn, mơ mơ màng màng định ngủ thêm một lát, nhưng bỗng nhiên nghĩ tới một chuyện.

Đúng rồi, hôm qua đã đồng ý với Vampire chúa Lục Ly, sáng sớm nay sẽ đem Băng trù chi tâm cho hắn.

Bây giờ… Ai, đã là buổi chiều rồi!

Tuy rằng với Vampire, ngày đêm điên đảo, nhưng Vampire thuần chủng cũng không chịu quá nhiều ảnh hưởng của chuyện này, nếu anh đã đồng ý là sáng sớm, chắc chắn không nên kéo dài tới hoàng hôn.

Tạ Kiến Vi cố nén cảm giác đau ở xương sống thắt lưng và lưng để rời giường mặc quần áo, suy nghĩ nhân lúc Lục Ly chưa về đi gặp Vampire chúa Lục Ly.

Đúng lúc vừa ra cửa anh liền đụng mặt Lauren, hình như Lauren cũng mới vừa dậy, nhìn thấy dáng vẻ hiện giờ của Tạ Kiến Vi, hắn cười nói: “Cậu ổn không thế, bị một tên mới sinh làm tới mức như vậy.”

Tạ Kiến Vi: “…”

Tâm trạng Lauren không tồi, bắt đầu mở miệng khoe khoang: “Tôi nói cho cậu nghe, ngày hôm qua cậu lỗ nặng rồi, cô bé kia không tồi chút nào, hoạt bát xinh xắn máu ngọt, cái miệng nho nhỏ cứ như nhúng mật ấy…”

Tạ Kiến Vi ngắt lời hắn: “Được rồi được rồi, tôi không có hứng thú đâu.”

Lauren búng trán anh: “Đồ đầu gỗ.”

Tạ Kiến Vi cũng lười cãi nhau với hắn: “Tôi đi gặp Bệ hạ.”

Lauren ngừng lại, nhìn anh một lượt từ trên xuống dưới một hồi rồi nói: “Cậu chắc chắn chứ?”

Tạ Kiến Vi không nghĩ quá nhều: “Sao nào, Bệ hạ bận sao?”

Lauren nghĩ nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn không nói thẳng: “Tôi mới vừa tỉnh dậy, làm sao mà biết được.”

“Vậy cậu chặn tôi làm gì?”

Lauren nghĩ thầm, cậu mang bộ dáng mới vừa bị “làm” như này đi gặp Bệ hạ, là muốn bị “thông” hay thực sự chờ được “thông”?

Thôi… Không quản được nhiều chuyện không liên quan tới mình như vậy.

Nếu thật sự muốn ngủ với Bệ hạ cũng được, đều là Vampire cả, cái gì mà một lòng chung tình chứ, nghe thật giống chuyện hài.

Có vài người làm bạn, gặp chuyện không hợp thì tan.

Dù Tạ Kiến Vi cảm thấy Lauren có chút lạ, nhưng anh đâu còn đủ tâm sức mà lo nghĩ nữa chứ?

Dẫu sao đâu có ai sẽ tự cảm thấy mình gợi tình đâu? Nhất là trường phái nghiêm túc như Quân sư Tạ.

Vampire chúa Lục Ly đang xử lý công chuyện, sau khi anh bước vào, Vampire chúa Lục Ly cũng không ngẩng đầu lên, chỉ thuận miệng nói một câu: “Cứ ngồi xuống trước đi.”

Tạ Kiến Vi hành lễ với hắn, tỏ lòng biết ơn, sau đó ngồi xuống theo chỉ dẫn của người hầu.

Người hầu hỏi anh: “Ngài Bá tước, ngài muốn uống gì ạ?”

Ngày hôm qua Tạ Kiến Vi uống nhiều máu nóng thượng hạng như vậy, giờ còn đâu tâm trí thưởng thức máu lạnh nhạt nhẽo vô vị, liền nói: “Không cần.”

Người hầu liền lui ra ngoài.

Vampire chúa Lục Ly tiếp tục làm việc, bên trong điện cực kì tĩnh lặng, Tạ Kiến Vi tranh thủ trộm ngắm hắn, thấy ngón tay hắn gõ khẽ xuống mặt bàn, trong lòng ngứa ngáy, bèn gọi người hầu: “Mang cho Bệ hạ chút nước uống.”

Người hầu đáp: “Dạ vâng.”

Không bao lâu sau, người hầu đã trở lại, nhưng đứa nhóc này có vẻ rất ngây ngô, có lẽ mới nhậm chức, khả năng quan sát không nhanh nhạy, mang đồ uống vào lại để thẳng vào bên tay trái.

Nhìn bề ngoài, tay phải Lục Ly đang dùng để lấy bút, tay trái bỏ không, theo lý thuyết, đặt xuống bên tay trái tương đối thuận tiện.

Nhưng tay trái sẽ để lật xem văn kiện, bên đó chất chồng những tài liệu quan trọng, tất cả đều là giấy, nếu không cẩn thận làm đổ cái chén, sẽ kéo theo một đống phiền phức không hề nhỏ.

Tạ Kiến Vi không tiếp tục sai người hầu nhỏ kia, tự mình đứng dậy bước đến, cầm cái chén định đổi sang bên đối diện.

Nào ngờ ngay giây phút anh cầm vào cái chén, một mùi hương xộc lại mũi khiến anh rùng mình.

Với khứu giác của Vampire, quả thật máu có mùi vị riêng biệt, tuy nhiên vì đã mất đi ký ức khi còn làm người nên bọn họ không thể nhận biết rõ rốt cuộc giống mùi hương gì, nhưng bản thân Tạ Kiến Vi lại có thể.

Dẫu sao anh cũng không mất trí nhớ.

Trong thứ máu này nồng đậm hương táo.

Người thường sẽ cảm thấy rất thơm ngon, vào lúc làm việc bận bịu uống rồi còn thấy tinh thần tăng cao, tuy nhiên dù đã biến thành Vampire, Lục Ly cũng sẽ vẫn không thích loại hương vị này.

Hắn thực tâm thực lòng chán ghét táo.

Tạ Kiến Vi không đặt cái tách xuống nữa, mà gọi người hầu vào, nói khẽ: “Đổi một chén khác, Bệ hạ không thích hương này.”

Người hầu giật mình, nhưng vì thân phận của Tạ Kiến Vi, hắn cũng không dám nói thêm gì nhiều, chỉ cúi đầu đáp: “Dạ vâng.”

Tuy bọn họ chỉ thì thầm nói chuyện với nhau, nhưng đại điện vốn vô cùng tĩnh lặng, một hai câu qua lại này Vampire chúa Lục Ly đều nghe hết cả.

Tay cầm bút của hắn dừng lại, ngẩng đầu nhìn về phía Tạ Kiến Vi.

Liếc nhanh một cái, hắn đã vội vàng thu lại ánh nhìn.

Tối qua Tạ Kiến Vi đã làm những gì, hắn đều biết rõ mười mươi.

Quanh người đều ẩn hiện mùi của một người đàn ông khác, trên cổ còn có dấu răng và dấu hôn không thể che dấu, thêm vào đó, đôi môi non mềm quen thuộc kia chỉ khi nào bị dày vò chà đạp mới có thể đổi từ sắc nhợt nhạt sang màu hồng đỏ như vậy.

Hắn thích hôn anh, thích khiến anh trở nên ý loạn tình mê, thích anh dùng chất giọng êm ái yếu mềm cầu xin tha thứ khi mất không chế, càng thích lúc anh ngoan ngoãn cuộn tròn ngủ trong lồng ngực của hắn…

Thế nhưng hiện tại, anh đã thích một người khác.

Sự khó chịu dâng trào từ tận đáy lòng Lục Ly đáy, có một số việc dù cho đã quyết định từ lâu, vẫn không tài nào buông bỏ được.

Hắn thở dài khe khẽ, lại nhìn xuống đống tài liệu ngổn ngang, chỉ cảm thấy chán nản cùng cực.

Đúng lúc này, người hầu đã trở lại, nghe lời Tạ Kiến Vi, đổi một ly rượu vị khác.

Tạ Kiến Vi tiếp tục nói khe khẽ dặn hắn: “Đặt xuống phía tay phải của Bệ hạ.”

Nghe thấy lời ấy, Vampire chúa Lục Ly bỗng dưng ngẩng đầu, đôi mắt đỏ rực nhìn anh chăm chú

Tạ Kiến Vi không hiểu, có chút chột dạ, anh cố gắng tự trấn an bản thân, quay lại đáp lễ với hắn: “Bệ hạ.”

Vampire chúa Lục Ly vẫy tay: “Lui xuống cả đi.”

Người hầu đặt cái ly xuống, rồi cúi đầu đáp: “Vâng.”

Đại điện vốn đã yên lặng, giờ phút này càng trở nên tĩnh lặng.

Chỉ có hai người, nhưng dường như bầu không khí trong đại điện lại loãng tới mức không đủ cho bọn họ hô hấp thoải mái.

Sau phút nhất thời im lặng, Tạ Kiến Vi đang định mở miệng, Lục Ly đã đi trước một bước, cất lời: “Ở cùng hắn có vui không?”

Tạ Kiến Vi: “…”

Hỏi xong, Lục Ly lại tự chế giễu chính mình, cười cười: “… Em cũng sẽ không cố ép chính mình.”

Tạ Kiến Vi không dám nhìn thẳng hắn, anh vốn là người dễ mềm lòng, nếu nhìn thấy hình ảnh Lục Ly chật vật, chỉ sợ rằng anh sẽ giẫm lên vết xe đổ lần nữa.

Vampire chúa Lục Ly yên lặng một lúc, bỗng nhiên lên tiếng: “Giá mà ta tỉnh dậy sớm vài năm …”

Tạ Kiến Vi nhẫn tâm đáp lại: “Bệ hạ, trên đời không tồn tại chữ nếu.”

Vampire chúa Lục Ly: “…”

Hắn không lên tiếng, nhưng bầu không khí xung quanh trở nên căng thẳng gấp bội, tưởng chừng như ngay cả không khí hít vào trong lồng ngực cũng nóng cháy, đốt cháy cả lòng người.

“Đúng…” Vampire chúa Lục Ly nói khẽ, “Như vậy cũng tốt.”

Đây không phải lần đầu Tạ Kiến Vi nghe được những lời này, hình như anh đã nghe Lauren nói qua một lần.

Cũng tốt, như thế cũng tốt, rốt cuộc là tốt chỗ nào?

Anh biết mình trước kia nhất định mình đã ở cùng một chỗ với Vampire chúa Lục Ly, nhưng vì sao bọn họ đều cảm thấy hai người tách ra là chuyện tốt?

Lauren nghĩ theo quan niệm đặc trưng của Vampire, bởi thế nên sẽ nghĩ như vậy là bình thường, nhưng còn Lục Ly thì sao?

Mặc dù không phải là chủ nhân giấc mơ, hắn cũng không thể nào chấp nhận toàn bộ quy tắc mà thế giới này đặt ra.

Dù sao hắn vẫn là Lục Ly, dù có như thế nào, hắn vẫn là Lục Ly của anh.

Tạ Kiến Vi cảm thấy chắc chắn bản thân đã bỏ sót thứ gì đó rất quan trọng, nhưng manh mối có được quá ít, anh không có cách nào suy đoán được chân tướng mọi chuyện.

Kém may mắn thay, còn chẳng có cách nào để tìm hiểu về quá khứ về anh cùng Vampire chúa Lục Ly.

Người ngoài chắc chắn không biết chuyện, Lauren trong chuyện này lại vô cùng kín kẽ, nói bóng nói gió mãi cũng không hỏi ra điều gì, về phần Vampire chúa Lục Ly, Tạ Kiến Vi chỉ mong cách xa hắn được chút nào hay chút đấy, đỡ khiến hắn thấy khó chịu.

Hắn khó chịu, anh càng khó lòng nhẫn nhịn.

Tạ Kiến Vi lấy Băng trù chi tâm ra: “Bệ hạ, đây là đồ vật ngài muốn.”

Vampire chúa Lục Ly nhìn nhìn một lúc rồi đáp: “Ừ.”

Tạ Kiến Vi lại nói: “Nếu không còn gì dặn dò, thuộc hạ xin phép về trước.”

Vampire chúa Lục Ly hỏi anh: “Đi cùng nhau đi, vừa hay ta muốn đi tới phòng hội nghị bàn chuyện, cũng tiện đường.”

Thật lòng, Tạ Kiến Vi cũng không muốn đi cùng hắn, nhưng lúc này cứ từ chối cùng không phải ý hay, hơn nữa chỗ ở của anh đúng thật cùng đường với phòng hội nghị.

Hai người một trước một sau đi ra khỏi đại điện, suốt dọc đường đi không ai nói gì.

Tạ Kiến Vi chỉ mong đoạn đường này ngắn lại một chút, càng ngắn càng tốt, tuyệt vời nhất là có thể về nhà ngay lập tức.

Một lát sau, Tạ Kiến Vi tới nơi trước, anh nói lời chào tạm biệt với Vampire chúa Lục Ly.

Vẻ mặt Lục Ly thản nhiên, nói: “Chú ý thân thể.”

Cả người Tạ Kiến Vi cứng đờ, vội vàng đáp: “Thuộc hạ biết.”

Tạ Kiến Vi đứng lại cạnh cửa, xuất phát từ phép lịch sự, định chờ đến khi Vampire chúa Lục Ly đi rồi mới vào nhà, nhưng dường như Vampire chúa Lục Ly cũng định chờ anh vào nhà sau mới đi.

Hai người tiếp tục giằng co tại cửa.

Tạ Kiến Vi phản ứng lại trước: “Bệ hạ, tôi phải về.”

Nói rồi anh xoay người định vào nhà, nhưng đúng lúc này, cổ tay anh bị một bàn tay nóng rực nắm chặt lấy.

Tim Tạ Kiến Vi khẽ run lên, ngay sau đó, Vampire chúa Lục Ly dùng lực, ép anh quay người về sau, hôn lên đôi môi ửng hồng của anh.

Sau đó như mưa rền gió cuốn, hắn tiến tới xâm lấn, không có một từ ngữ nào đủ để diễn tả nụ hôn này, rõ ràng là cưỡng chế, độc chiếm, không để cho đối phương cự tuyệt, thế nhưng lại ẩn dấu sự tuyệt vọng cùng cực và nỗi không cam lòng bên trong, trong phút chốc bỗng trở nên mong manh như nhũ băng giữa trời tuyết (1), chỉ cần hơi dùng sức, sẽ vỡ tan thành vụn băng (2).

(1) nhũ băng giữa trời tuyết



(2) vụn băng



Trái tim Tạ Kiến Vi như bị roi quất, lý trí bảo anh phải đẩy hắn ra, nhưng tình cảm bên trong lại khiến anh không nỡ.

Hắn là Lục Ly, người yêu của anh, anh chỉ muốn cho hắn…

Đúng lúc, Nhan Kha lên tiếng: “Boss!”

Tạ Kiến Vi bừng tỉnh hoàn hồn, lấy tay đẩy người đàn ông đang hôn mình ra.

“Bệ hạ!” Tạ Kiến Vi gắt khẽ một tiếng.

Vampire chúa Lục Ly giật mình tỉnh lại, bên dưới lớp mặt nạ màu bạc, hắn khẽ nhíu mày, giọng nói khàn khàn tràn ngập sự khó hiểu: “Vì sao lại là hắn ta?”

Tạ Kiến Vi cắn răng cố gắng chống đỡ.

Vampire chúa Lục Ly hỏi: “Vì sao lại tìm một Lục Ly giống ta y như đúc?”

Tạ Kiến Vi nói: “Tôi ở cùng với anh ấy, không phải vì dáng vẻ anh ấy giống ngài.”

“Chuyện gì đây hả?” Vampire chúa Lục Ly chất vấn, “Đợi ta suốt một trăm năm, tại sao còn mấy năm cuối cùng lại từ bỏ? Vì một người giống hệt ta sao?”

Tạ Kiến Vi nói: “Lục Ly là Lục Ly, ngài là ngài.”

Vampire chúa Lục Ly chăm chú nhìn anh, sau một lúc lâu mới nói: “Lục Ly đúng là Lục Ly, nhưng xin em đừng quên, ta cũng là Lục Ly!”

Tim Tạ Kiến Vi giật thót, hai người đều tên là Lục Ly? Làm sao có thể như vậy?

Tại thế giới kia rõ ràng vẫn có một người dùng tên khác, vì sao trong thế giới này, hai người không những có vẻ ngoài tương tự mà tên cũng giống hệt nhau?

Vampire chúa Lục Ly lại nhẹ nhàng nói: “Có điều em yên tâm, lớp mặt nạ này ta sẽ không bao giờ tháo ra, tên của ta cũng sẽ không ai biết được.”

Tạ Kiến Vi ngẩn ngơ, Vampire chúa Lục Ly đặt xuống trán anh một nụ hơn, động tác vừa dịu dàng vừa thể hiện sự trân trọng, nâng niu: “Ở cùng với cậu ta đi, dẫu gì cậu ta cũng là Lục Ly.”

Nửa ngày sau Tạ Kiến Vi mới hồi hồn.

Anh rơi vào tình trạng hồn bay phách lạc, nào biết đâu cách đó không xa, một Lục Ly khác đã đứng lặng yên ở đó từ bao giờ.

Sau khi Vampire Lục Ly rời đi, Tạ Kiến Vi ngẩn ngơ mất nửa ngày mới trở về phòng.

Nhan Kha cẩn thận an ủi: “Boss, ngài đừng nghĩ nhiều quá.”

Tạ Kiến Vi: “…”

Nhan Kha nói: “Đây chỉ là giấc mơ, một cảnh trong mơ mà thôi, trong hiện thực, ngài và ngài Nguyên soái vẫn cực kì hạnh phúc quấn quýt mà.”

Tạ Kiến Vi rủ mắt, nói: “Ừ.”

Nhan Kha tiếp tục khuyên anh: “Tất cả đều là vì trị bệnh, trong hiện thực chắc chắn không có chuyện như vậy xảy ra.”

Tạ Kiến Vi nói: “Nếu việc chữa trị thất bại, hoàn toàn có thể xảy ra.”

Nếu không thể dung hợp được những nhân cách của Lục Ly, bọn họ sẽ tách ra, đến khi đó, anh chắc chắn phải đối mặt với hoàn cảnh như hiện tại.

Lòng bàn tay hay mu bàn tay đều là thịt, nhưng Lục Ly này lại không chấp nhận Lục Ly kia.

Đến lúc đó phải làm thế nào?

Nhan Kha vội vàng lên tiếng: “Không thể nào thất bại được! Ngài kịp thời phát hiện dấu hiệu khác thường, bắt tay vào trị liệu, chỉ cần hoàn thiện từng bước một, nhất định sẽ thành công.”

Tạ Kiến Vi từ từ tỉnh táo lại: “Ừ.”

Phải thành công, những gì xảy ra trong mơ, tuyệt đối không được xuất hiện trong hiện thực.

Lục Ly của anh, phải là một Lục Ly toàn vẹn!

Hoàng hôn buông xuống, Lục Ly trở về.

Tạ Kiến Vi hỏi hắn: “Cả ngày không thấy mặt, đi đâu thế?”

Trên người Lục Ly nồng nặc mùi rượu, hắn không nói câu gì đã cúi xuống hôn Tạ Kiến Vi, mới đầu chỉ hôn nhẹ, sau đó bỗng trở nên ngang tàn bạo ngược.

Tạ Kiến Vi nhíu mày nhìn hắn: “Sao thế?”

Lục Ly không nói gì, buông tha phần miệng của anh, lui xuống cắn cổ.

Hắn rất ít khi hút máu ấm của Tạ Kiến Vi, nhưng hôm nay dường như hắn đang cố chứng tỏ điều gì đó, vội vàng hút, không có trình tự gì.

Tạ Kiến Vi nhẹ nhàng gọi hắn: “A Ly?”

Người Lục Ly khẽ run lên, sau khi buông anh ra, chăm chú gắt gao nhìn anh.

Tạ Kiến Vi cũng không tránh né, chỉ nghiêm túc đối mặt với hắn.

Lục Ly tựa như qua đôi mắt nhìn thấu tất cả linh hồn anh, tim anh, nhìn thấu toàn bộ con người anh.

Nhưng làm sao có thể? Ánh mắt là thứ giả dối nhất trên đời này.

Lục Ly không nhìn anh nữa, chỉ nói bằng giọng buồn buồn: “Tôi sẽ không quên tên của mình.”

Tim Tạ Kiến Vi giật thót: “Tại sao bỗng dưng lại nói điều này.”

Lục Ly nói: “Không có gì.”

Tạ Kiến Vi cảm giác mình bắt được một chút manh mối, anh muốn truy tới cùng: “Vì sao lại nói như vậy? Không phải anh còn ký ức sao? Ký ức khi làm người.”

Mắt Lục Ly khẽ sáng lên, nhưng giọng nói vẫn rất bình tĩnh: “Đúng, tôi vẫn nhớ rõ, đều nhớ cả, có điều bỗng nhiên nghĩ, giả dụ tôi không có ký ức, tôi vẫn sẽ nhớ rõ tên của mình.”

Tạ Kiến Vi quan sát hắn, nở nụ cười, nói: “Không thể lựa chọn ký ức.”

Lục Ly cũng cười theo: “Có.”

Tạ Kiến Vi nói: “Vì anh không quên nên mới nói như vậy.”

Lục Ly nói: “Chắc chắn có, nếu hiện giờ tôi mất hết ký ức, ta vẫn sẽ nhớ rõ việc mình yêu em.”

Tạ Kiến Vi hôn hắn: “Không sao, kể cả anh có quên, em cũng sẽ khiến anh yêu em lần nữa.”

Ánh mắt Lục Ly dịu dàng, chu đáo liếm liếm miệng vết thương trên cổ anh: “Em không cần làm gì cả, tôi vẫn sẽ yêu em.”

Hắn lặp lại: “Tạ Kiến Vi, tôi yêu em.”

Tạ Kiến Vi cười nói: “Lục Ly, em cũng yêu anh.”

Lục Ly hôn anh, mặc kệ đến cuối cùng Lục Ly này là Lục Ly.

Những ngày sau, Tạ Kiến Vi không gặp mặt Vampire chúa Lục Ly thêm lần nào nữa, cuộc sống của anh cùng Lục Ly ổn định trở lại.

Bọn họ ngọt ngào quấn quýt, chỉ cần có thể nhìn thấy nhau đã cảm thấy hạnh phúc, mặc dù Tạ Kiến Vi nhớ thương Vampire chúa Lục Ly, nhưng cũng không định đi trêu chọc hắn, trước anh muốn ở cùng Lục Ly, muốn khiến hắn vui vẻ.

Mỗi lần gặp Lauren đều kêu than bị đau răng, bị đường mật của hai người ngọt đến độ đau răng.

Tạ Kiến Vi nói: “Không ai bắt cậu đến.”

Lauren buồn bực: “Cậu là đồ không có lương tâm.”

Tạ Kiến Vi nói: “Đạo bất đồng bất tương vi mưu (3), Bá tước Lauren nên đên hội trường Đẫm Máu hưởng thụ thì hơn!”

(3) Đạo bất đồng bất tương vi mưu: Câu này có xuất xứ trong Luận Ngữ, chương Vệ linh Công, nguyên văn như sau子曰:‘道不同,不相为谋’ Câu này có một số cách hiểu như sau: 1 – Không cùng chí hướng thì không thể cùng nhau mưu sự nghiệp được. 2 – Tư tưởng, quan niệm khác nhau thì không cùng nhau bàn luận trao đổi được. Nghĩa này thường gặp các tư tưởng tôn giáo khác nhau luôn chê bai đả kích lẫn nhau. 3 – Nghề nghiệp khác nhau không thể đàm đạo cùng nhau được.

Lauren hậm hực nói: “Cậu mới là cái đồ khác thường, tôi không tới thăm cậu, cậu liền làm biếng ở lỳ trong phòng.”

Tạ Kiến Vi không thèm để ý tới hắn.

Mỗi lần Lauren qua đều mang cho hắn một lượng lớn máu lạnh.

Chỗ máu lạnh này đạt chất lượng thượng đẳng, hương vị phải sánh ngang với máu nóng của người bình thường, tương đối ngon miệng, hơn nữa dồi dào chất dinh dưỡng.

Lauren cũng mất công suy tính cho anh.

Lòng Tạ Kiến Vi đã chết, chỉ đồng ý trao đổi máu nóng với Lục Ly, nhưng kì thực chuyện này là không tưởng.

Hơn nữa đối với Vampire thuần chủng, càng khó để kiên trì theo đuổi.

Đôi chồng chồng trong quầy bar nọ có thể quấn quýt lẫn nhau vài chục năm, phần nhiều cũng vì bọn họ là Vampire phổ thông, năng lực của Vampire phổ thông vốn yếu, vậy nên năng lượng cần hấp thu cũng ít, uống máu lạnh ngày qua ngày cũng đủ gắng gượng duy trì sự sống, không cần dồn hết tâm trí đi tìm máu nóng mới thay hế.

Nhưng sức mạnh của Vampire thuần chủng rất lớn, do đó lượng máu cần càng nhiều, chỉ có hai người trao đổi máu cho nhau cuối cùng sẽ chết đói cả đôi.

Mà máu lạnh gần như không bổ sung được chất dinh dưỡng gì cho Vampire thuần chủng, uống nhiều hơn nhưng không chuyển hóa đủ, về cơ bản không đủ máu nóng để cung cấp cho người còn lại.

May thay máu lạnh Lauren mang tới có chất lượng quá tốt, Tạ Kiến Vi liền dùng nó như cơm ăn, cũng đủ để duy trì nhu cầu cho sự sống.

Anh muốn ở cùng Lục Ly mãi mãi, vậy nên cần liên tục uống máu lạnh, sau đó để chuyển hóa một tỉ lệ nhất định máu lạnh trong cơ thể mình thành máu nóng, sau đó cung cấp cho đối phương sử dụng.

Chuyện phiền phức như vậy, những Vampire khác đều ngại không muốn làm, nhưng Tạ Kiến Vi vốn quen nếp ngày ba bữa cơm, lại thấy rất bình thường.

Được một thời gian dài, Tạ Kiến Vi vẫn cảm thấy tò mò, anh hỏi Lauren: “Anh lấy chỗ máu lạnh này ở đâu thế? Chất lượng quá tuyệt.”

Lauren nói: “Tốt thì uống đi, ai bảo cậu thích chọn đi đường khác người.”

Tạ Kiến Vi nói: “Cũng không muốn làm phiền cậu, cậu nói cho tôi biết nơi lấy, tự tôi đi…”

“Thôi đi.” Lauren ngắt lời anh, “Chút chuyện nhỏ này, anh hầu cậu cả đời cũng được.”

Tạ Kiến Vi cười mỉa mai: “Biến đi, ai là em cậu hả?”

Lauren tỏ vẻ ghét bỏ, nói: “Tôi mà có người em trai kì quặc như cậu, thà đánh chết sớm cho đỡ lo còn hơn.”

Mặc dù Tạ Kiến Vi tung hứng với hắn suốt nửa ngày, nhưng anh cũng không để chuyện này qua đi.

Anh rất nhạy cảm, tuy dáng vẻ Lauren nói trông rất tự nhiên, vẻ mặt cũng không có gì bất thường, nhưng Tạ Kiến Vi vẫn cảm nhận được có điểm không đúng.

Chất lượng của loại máu lạnh này quá tốt, với tính cách của Lauren, phỏng chừng đã sớm khoe khoang mình kiếm được từ đâu, làm thế nào lấy được, hận không thể dùng hết ca từ để khoe khoang bản lĩnh của mình.

Thế mà hiện giờ hắn lại không nói, đúng thật đây chẳng phải chuyện to tát gì, nhưng Tạ Kiến Vi vẫn muốn tìm hiểu một chút.

Anh bố trí chuyện này xong, chưa đợi có kết quả đã đụng ngay một chuyện khác.

Đã hai ba tháng nay, Vampire chúa Lục Ly chưa gặp anh lần nào, nào ngờ hôm nay lại phái người gọi anh đến.

Bệ hạ triệu kiến, Tạ Kiến Vi đương nhiên không thể từ chối.

Kỳ thật gần đây lãnh địa tộc Vampire đang nổi sóng.

Một mặt là lãnh địa bên Vampire chúa mới tỉnh lại, phe mới phất bên kia là các Vampire phổ thông.

Vốn ban đầu Vampire thuần chủng và Vampire phổ thông cũng có chút mâu thuẫn, nhưng chắc chắn không tới mức nói rõ mười mươi bên ngoài, nhưng hiện giờ có Lục Ly tồn tại, những thứ bị cố gắng vùi lấp đều được vạch ra cả.

Chính quyền của Vampire thuần chủng lay động, nhóm Vampire mới sinh hô hào kêu gọi quyền độc lập tự chủ cho mình.

Tuy rằng tạm thời mới chỉ nhen nhóm, nhưng những thứ này giống như mồi lửa, sớm muộn gì cũng thiêu cháy cả thảo nguyên trong hỏa hoạn.

Lục Ly vội, Vampire chúa Lục Ly càng gấp.

Cuộc đua của bọn họ, mỗi người đều cố gắng so tranh vì tương lai của Vampire.

Trong lòng Tạ Kiến Vi hiểu rõ, kỳ thật anh có mong muốn phân đôi giới Vampire, khiến Lục Ly cùng Vampire chúa Lục Ly hoàn toàn cách ly nhau, nhưng suy nghĩ này không thể để cho bất kì kẻ nào phát hiện, nếu không sẽ khiến thế giới gặp họa.

Có một số việc phải bước dần từng bước, chỉ có thời gian mới là cách giải quyết tốt nhất.

Tạ Kiến Vi không gặp mặt Vampire chúa Lục Ly ngay lập tức, anh đứng đợi trong điện một lúc, tầm hai nén hương, hắn mới tiến vào đại điện.

Ba tháng không gặp, Vampire chúa Lục Ly vẫn thường ngày, quần áo là lượt quý phái, phong thái ung dung, bên dưới lớp mặt nạ màu bạc đôi môi mỏng khẽ nhếch lên, thoạt trông tâm trạng hắn có vẻ không tồi: “Ta nghe Lauren nói, dạo gần đây em đang tìm hiểu về thuật luyện kim ở khắp nơi?”

Tạ Kiến Vi đáp: “Trong lúc rảnh rỗi, giết thời gian thôi.”

Vampire chúa Lục Ly nói: “Em có tài năng bẩm sinh trong việc này, nếu thích thì cứ thử xem.”

Tạ Kiến Vi cung kính đáp: “Vâng.”

Vampire chúa Lục Ly nâng tay, một đội thị vệ đi từ đằng sau ra, mỗi người nâng một cái khay: “Mấy thứ này đều là đổ trong kho tư nhân của ta, em cầm đi.”

Tạ Kiến Vi vừa thấy, mắt liên nheo lại.

Thứ “thuật luyện kim” gần đây anh nghiên cứu thật ra chính là phiên bản nguyên thủy của sinh hóa học, mà mục đích anh nghiên cứu cũng vì Lục Ly mới sinh.

Vampire phổ thông muốn chống lại Vampire thuần chủng, không nâng cao năng lực của mình thì không xong.

Tuy rằng Lục Ly có sức mạnh cường đại, nhưng những Vampire phổ thông khác bây giờ đều quá yếu, với sự chênh lệch lực lượng có thể thấy rõ bằng mắt thường như vậy, chắc chắn Vampire phổ thông rất khó có được ngày chuyển mình.

Tạ Kiến Vi muốn thay đổi thể chất của Vampire phổ thông, thuật luyện kim chính là bước đột phó đầu tiên.

Nhưng cửa ải này không hề đơn giản, trước không đề cập tới vấn đề tư chất bẩm sinh, chỉ riêng việc thu thập các loại nguyên liệu đã đủ khó nhằn.

Nhưng giờ phút này, Vampire chúa Lục Ly lại cung cấp đầy đủ những nguyên liệu Tạ Kiến Vi muốn.

Vampire chúa Lục Ly nói: “Ta giữ cũng vô dụng, nếu có ích với em thì mang về đi.”

Đây…

Tạ Kiến Vi sợ hãi nói: “Những thứ này đều rất quý.”

Vampire chúa Lục Ly thản nhiên đáp: “Cũng không là gì.”

Tạ Kiến Vi đang định từ chối, Vampire chúa Lục Ly lại nói: “Nếu thuật luyện kim của em có thể tạo ra cải tiến mới, đây cũng xem như có lợi cho Vampire, thân là thủ lĩnh, ta cũng nên giúp đỡ.”

Tạ Kiến Vi nghĩ thầm, tôi đang đào góc tường nhà anh đấy, anh còn chủ động dâng ra cuốc xẻng, điều này không hợp lí lắm đâu Bệ hạ!

Nhưng Vampire chúa Lục Ly vẫn rất kiên trì: “Đây là mệnh lệnh, hiểu chưa?”

Lệnh vua không thể cãi, một cái mũ cứ thế mà bị chụp xuống đỉnh đầu, Tạ Kiến Vi chỉ đành chấp nhận.

Vampire chúa Lục Ly nở nụ cười, nói bằng giọng dịu dàng: “Đến đây.”

Tạ Kiến Vi đứng trong điện, cách vương tọa khá xa, Vampire chúa Lục Ly bảo anh tới, anh cũng đành bước qua từng bậc thang, đi đến trước mặt hắn.

Vampire chúa Lục Ly đứng dậy, lấy một thứ gì đó màu băng lam (4) từ chỗ người hầu đứng đằng sau.

(4) màu băng lam:



Tạ Kiến Vi vừa nhìn liền biết ngay đó là gì, anh nhìn về phía Vampire chúa Lục Ly: “Bệ hạ, khối Băng trù chi tâm này, không phải ngài…”

“Cần máu của em.” Vampire chúa Lục Ly nói, “Tự cắn ngón tay nhỏ một giọt máu lên trên bề mặt đi.”

Tạ Kiến Vi không hiểu rõ đầu cua tai nheo ra sao: “Đây là để làm gì?”

Vampire chúa Lục Ly nói: “Làm cho em một tấm bùa hộ mệnh.”

Tạ Kiến Vi: “…”

Vampire chúa Lục Ly nói: “Yên tâm, không phải chuyện gì xấu.”

Anh đương nhiên biết Lục Ly sẽ không làm hại mình, nhưng tự dưng không đâu làm bùa hộ mệnh để làm gì?

Tạ Kiến Vi nhận lấy Băng trù chi tâm, tự cắn đầu ngón tay mình, nặn ra một giọt máu, ngay lúc máu sắp rơi xuống mặt Băng trù chi tâm, bỗng nhiên bên ngoài vọng lại một loạt tiếng động ầm ĩ láo nháo.

“Ngài Bá tước! Bệ hạ đang có khách, không tiện gặp ngài!”

“Ta có việc gấp cần báo, chắc chắn Bệ hạ có thể bỏ qua.” Tiếng người đang nói chuyện là của Lục Ly.

Tạ Kiến Vi ngẩng đầu, bắt gặp ngay Lục Ly đang bước vào.

Hai mắt hắn nhìn anh chăm chú không chớp.

Lòng Tạ Kiến Vi căng thẳng, muốn đưa lại khối Băng trù chi tâm cho Vampire chúa Lục Ly theo bản năng, nào ngờ, Vampire chúa Lục Ly cũng đang nhìn về phía Lục Ly, không đỡ được.

“Choang” một tiếng, một âm thanh sắc nhọn vang lên giữa điện lớn.

Khối Băng trù chi tâm rơi xuống chạm đất, đụng độ nền đất cứng chắc, ngay lập tức vỡ nát thành vài mảnh.

Tạ Kiến Vi ngẩn ngơ, Vampire chúa Lục Ly nhíu mày, bất thình lình quát khẽ: “Đi ra ngoài.”

Tạ Kiến Vi chưa kịp phản ứng, Vampire chúa Lục Ly đã nâng tay lên, định đuổi bọn họ ra ngoài đại điện.

Tuy nhiên đã muộn…

Sau Băng trù chi tâm vỡ nát, một màn sương trắng lập tức tỏa ra, trong phút chốc bao trùm toàn bộ đại điện.

Cuối cùng, Tạ Kiến Vi cũng “nhớ lại” những gì mình đã trải qua cùng Vampire chúa Lục Ly.

Nhan Kha cũng dõi theo quan sát cùng anh, anh ngạc nhiên, cảm thán: “Trò này hay thật, còn tân tiến hơn cả việc ghi nhật kí.”

Vốn đây chỉ là cảnh trong mơ, hồi ức được kể lại giữa cảnh trong mơ càng giống một cảnh trong mơ.

Hóa ra ban đầu Tạ Kiến Vi cũng không phải một Vampire thuần chủng chân chính.

Anh là một con người, bị người thương phản bội, một con người lưu lạc nhà tan cửa nát.

Trong lòng anh tràn ngập hận thù, hận hết thảy mọi thứ, chật vật sống giữa khe núi Sương mù hoàn toàn không giống một con người.

Có lẽ người lưu đày anh tới nơi này biết chắc, anh sẽ bị quỷ hút máu ăn tái, biến thành một con quái vật bỏ quên lí trí, sẽ hoàn toàn đánh mất chính mình, quên mất bản thân là ai.

Nhưng kỳ tích chính đã xảy đến, Tạ Kiến Vi còn sống, nhờ vào ý chí ngoan cường, cùng trí tuệ vượt quá sức tưởng tượng của người thường, thực sự tồn tại được giữa cõi địa ngục trần gian chân chính này.

Nhưng vẫn thảm hại đến cùng cực.

Có thể anh vẫn còn sống, nhưng không thể thoái khỏi nơi quỷ quái này, càng đừng tính tới chuyện báo thù rửa hận.

May mắn thay, anh gặp được một Vampire.

Một Vampire vô cùng hùng mạnh đeo mặt nạ màu bạc, mặc áo choàng dài đen lộng lẫy quý phái.

Hắn hỏi anh: “Muốn hưởng một sinh mệnh mới không?”

Tạ Kiến Vi biết đây là bẫy của Vampire, nhưng anh vẫn muốn, anh muốn sống sót, muốn trả thù tất cả những người khiến anh chịu khổ!

Người đàn ông nọ cúi người, nâng cằm anh lên.

Hai người mặt đối mặt giữa rừng cây u tối, một bên là đôi mắt đỏ rực diễm lệ, bên kia là cặp mắt đen láy tràn ngập thù hận.

Nhưng vào giờ khắc ấy, tựa như chỉ có sự cuốn hút khi hai mắt giao hòa.

Đôi mắt đỏ dần dần đổi sang đen, vị Vua của Vampire mỉm cười, nhẹ giọng nói: “Hoan nghênh em.”

Nói rồi, hàm răng của hắn bắt đầu phá nát da thịt anh.

The Embrace không phải chuyện gì đau đớn, thậm chí còn có thể dùng từ sung sướng để miêu tả.

Đầu óc dần dần trở nên trống rỗng, những thù hận quẩn quanh trong đầu mãi không tan nhanh chóng biến mất, một chút sợ hãi thêm một chút không yên lòng, nhưng vào lúc ấy, giọng nói trầm khàn của người đàn ông kia bỗng vang lên: “Yên tâm, việc mà em lo nghĩ, tôi sẽ giải quyết giúp em.”

Người phụ anh kia, đến cùng sẽ không được chết tử tế.

Mang theo khoái cảm ẩn mùi chua xót, Tạ Kiến Vi trầm luân giữa biển ham muốn vô cùng vô hạn.

Vào những khoảnh khắc cuối cùng, anh bỗng cảm giác mơ hồ, giống như mọi chuyện vốn không nên như thế, tựa như mọi ký ức anh có đều là sai, tựa như đáng ra anh nên là…

Nhưng đúng lúc ấy, hết thảy mọi thứ đều lặng im.

Khi một dòng chất lỏng thơm ngọt ngoài sức tưởng tượng chảy xuống cổ, Tạ Kiến Vi đã không còn có thể tự suy nghĩ những chuyện miên man.

Thân thể anh bị ham muốn chi phối, chỉ muốn đòi lấy và giành được, muốn có được sức mạnh cường đại, muốn tham lam tận hưởng niềm vui thích trên thân thể, muốn ôm lấy người này, muốn hắn cho anh nhiều hơn nữa.

Mà hắn cũng thỏa mãn anh.

Tặng cho anh một bữa tiệc thịnh soạn sảng khoái.

Vào thời điểm tiến hành The Embrace hút được càng nhiều máu, Tạ Kiến Vi sẽ càng trở nên mạnh mẽ, tuy nhiên dù như thế nào đi chăng nữa, anh cũng từ con người chuyển hóa thành Vampire, là một Vampire mới sinh.

Mặc dù người thực hiện The Embrace cho anh là một người thuộc hoàng tộc, anh cũng không có khả năng từ con người biến thành Vampire thuần chủng.

Dù mạnh mẽ tới mức nào, Tạ Kiến Vi cũng vẫn chỉ là một Vampire phổ thông.

Một Vampire mới sinh bốc đồng, gây thù hằn, giống như cả thế giới đều là Vampire mới sinh.

Nhưng “cha” anh là thủ lĩnh của Vampire, hắn dung túng cho anh, vì thế anh hoàn toàn có quyền được hống hách.

Chẳng sợ mình chỉ là một Vampire mới sinh, vẫn có thể ung dung tự tại giữa lãnh địa Vampire.

Tạ Kiến Vi quên hết tất cả, không nhớ gì đến những chuyện khi làm người cũng như những hận thù gánh trên lưng, càng chẳng nhớ gì đến người anh từng yêu sâu đậm kia.

Anh là Tạ Kiến Vi nhưng cũng không phải Tạ Kiến Vi.

Anh đắm chìm trong cuộc sống một Vampire, rồi tự mê hoặc chính mình trong cuộc đời một Vampire.

Nếu đã là như vậy… Rốt cuộc vì sao anh lại biến thành một Vampire thuần chủng từ đầu đến chân?
Bình Luận (0)
Comment