Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack (Dịch Full)

Chương 137 - Chương 137: Kiếp Sau Ta Làm Đại Sư Huynh Của Ngươi

Chương 137: Kiếp sau ta làm đại sư huynh của ngươi

Lừa gạt đồ đần kiểu này thì đồ đần cũng phải do dự.

Nhưng mà Lý Thái Bạch lại lựa chọn tin tưởng, dù sao trong quan niệm của hắn, chuyện này không cần thiết nói dối.

Lý Thái Bạch tin là thật, xoay người bay lên đứng trên nhánh cây rồi cao giọng đọc nội dung âu Dương viết trên giấy một lần.

Lời vừa ra khỏi miệng, có thêm chân nguyên gia trì nên truyền đi khá xa.

Ta là ai? Ta chính là kiếm tu Lý Thái Bạch vô địch, vạn chúng chú mục, soái nhất thế gian!

Toàn bộ người trong thành Triều Ca thành đều có thể nghe tiếng Lý Thái Bạch.

Vô số người bỗng dừng việc, lúng túng nhìn về phía bầu trời, cảm giác xấu hổ bùng lên.

Vị Đại Kiếm Sĩ cao quý trong tòa thành này có chuyện gì mà hào hứng, lớn tiếng đọc lên mấy câu xấu hổ thế này?

Lý Thái Bạch đứng trên cây đọc xong cũng có chút xấu hổ nhưng lại cảm giác hơi kích thích, Vô Cấu Kiếm Tâm vậy mà dao động.

Điều này khiến Lý Thái Bạch kinh ngạc, kiếm đạo của hắn đã đến cuối đường, đã là tồn tại đứng trên đỉnh núi nhìn xuống.

Nhưng vì sao câu nói này có thể khiến Vô Cấu Kiếm Tâm dao dộng?

Xem ra đọc lên những từ ngữ có chút xấu hổ thế này vậy mà thật sự có ích với kiếm đạo của hắn?

Thậm chí còn có khả năng trợ giúp kiếm đạo của hắn tiến thêm một bước?

Nếu như tiến thêm một bước, e là hắn sẽ không còn là phàm nhân nữa, mà là...

Lý Thái Bạch nhìn về phía bầu trời, nơi đó có đại khủng bố, chỉ nhìn một chút thôi mà đã khiến người đứng trên đỉnh kiếm đạo như hắn cảm giác sợ hãi.

Nhưng kiếm tâm động lại mang đến cho Lý Thái Bạch một tia hi vọng, mình thật sự có có thể trở thành tồn tại vô thượng sao?

Tồn tại như những tiên nhân mà từ nhỏ mình đã quỳ bái dù trong lòng vẫn không phục!!!

Nghĩ tới đây, Lý Thái Bạch lại cao giọng đọc mấy câu xấu hổ kia:

Ta là ai? Ta chính là kiếm tu Lý Thái Bạch vô địch, vạn chúng chú mục, soái nhất thế gian!

Khi một câu được đọc lặp đi lặp lại vô số lần thì người đọc sẽ tự thôi miên chính mình.

Ngày này, toàn bộ thành Triều Ca thành đều tràn ngập sự xấu hổ, tất cả mọi người tâm phiền ý loạn vượt qua một ngày không bình thường lắm này!

âu Dương nằm trên ghế dưới tán cây cũng vui muốn chết.

Thế này mới đúng vị!

Nào có kiếm tu không viết nhật ký ảo tưởng sức mạnh chứ?

Nào có kiếm tu không đứng trên cây?

Thì ra chuyện Tiểu Bạch mỗi ngày trang bức đứng trên cây ở Tiểu Sơn phong là do mình dạy nha!

Chẳng lẽ nói, thời điểm Tiểu Bạch đứng tại trên cây đều đang thầm đọc mấy câu đáng xấu hổ kia sao?

âu Dương hài lòng nhẹ gật đầu, lập tức cảm giác mí mắt càng lúc càng nặng, đồng thời âu Dương có dự cảm, khi mình tỉnh lại lần nữa chỉ sợ sẽ là lúc kết thúc.

Nói cách khác, sau đó âu Dã Tử sẽ chiếm cứ thân thể trong một thời gian rất dài.

May mà chuyện mình làm cũng theo quỹ đạo lịch sử.

Ánh mắt rơi vào vỏ kiếm bên hông Lý Thái Bạch.

Là một vỏ kiếm màu nâu.

Đó cũng là vỏ kiếm mà lúc âu Dã Tử chiếm cứ thân thể tự tay đưa cho Lý Thái Bạch.

Dưới sự can thiệp của âu Dương, âu Dã Tử vốn sẽ dùng vỏ kiếm lấy đi trường kiếm của Lý Thái Bạch giờ lại chủ động đưa vỏ kiếm cho Lý Thái Bạch.

Đây cũng là một sự thay đổi, hình như âu Dã Tử cũng đang cảm thấy mê mang.

Thời gian âu Dương chiếm cứ thân thể âu Dã Tử, dù vô tình hay cố ý cũng đã xáo trộn tín ngưỡng mà âu Dã Tử thành kính.

Đánh thẳng nội tâm của âu Dã Tử.

Bởi vì âu Dương tồn tại nên hai người vốn là chủ tớ giờ lại trở thành bằng hữu.

Dù Lý Thái Bạch chỉ công nhận âu Dã Tử khi đang là âu Trị Tử, nhưng cũng đã khiến cho lòng con người đáng thương muốn dâng hiến cuộc đời mình cho tiên nhân kia cảm thấy mê mang.

Chuyện âu Dương vẫn đang làm chính là khiến sự ràng buộc giữa Lý Thái Bạch cùng âu Dã Tử càng thêm sâu sắc.

Đây cũng là lựa chọn cuối cùng âu Dương lưu lại cho âu Dã Tử!

Là lựa chọn trở thành quân cờ trong tay tiên nhân đâm sau lưng Lý Thái Bạch.

Hay là dấn thân vào kiếm lô như trong lịch sử, thành tựu ra một vị Kiếm tiên chém hết tiên nhân trong thiên hạ, Lý Thái Bạch!

âu Dương ráng chống đỡ bối rối, vẫy vẫy tay với Lý Thái Bạch trên cây.

Lý Thái Bạch đi đến cạnh âu Dương, nhìn vẻ mặt buồn ngủ liền tức biết âu Trị Tử cần phải đi, âu Dã Tử cứng nhắc sẽ trở về.

"Chuyện ta bị tâm thần phân liệt ngươi cũng biết phải không?"

âu Dương nhìn Lý Thái Bạch, nghiêm túc nói.

Lý Thái Bạch gật đầu, chuyện âu Trị Tử và âu Dã Tử, trong lòng Lý Thái Bạch biết rõ, lập tức mở miệng hỏi:

"Ta làm như thế nào mới có thể xóa đi âu Dã Tử khỏi thân thể của ngươi?"

Đây là vấn đề mà Lý Thái Bạch muốn biết, Lý Thái Bạch một mực vụng trộm tìm kiếm vô số thuật sĩ hi vọng đạt được đáp án.

âu Dương xám mặt, cả ngày chỉ biết chém chém giết giết, trong đầu kiếm tu không bày những thứ khác sao?

âu Dương lắc đầu, mở miệng nói:

"âu Dã Tử cũng là âu Trị Tử, ta chính là hắn, hắn chính là ta, chỉ là không giống ta mà thôi, cho nên ta chỉ nhờ ngươi một chuyện."

Lý Thái Bạch nghe lời này biết thật lâu về sau mới có thể gặp lại lần nữa, Lý Thái Bạch đi đến trước mặt âu Dương, lạnh giọng nói:

"Đừng nói những lời này! Ta không cho phép ngươi rời khỏi cỗ thân thể này!"

Giọng điệu cường ngạnh, thậm chí bá đạo, kiếm tu vốn bá đạo, nhưng trong giọng nói của Lý Thái Bạch lại có chút run rẩy, có chút cầu khẩn.

Trong giọng nói lạnh lùng lại mang theo một chút cầu khẩn, Đại Kiếm Sĩ Triều Ca lại cầu khẩn một người.

Hắn hi vọng âu Trị Tử có thể vĩnh viễn chiếm cứ cỗ thân thể này!

âu Dương cảm giác đầu càng nặng hơn, một cái tay cố gắng nâng lên nắm chặt lỗ tai Lý Thái Bạch, hung hăng mở miệng nói:

"Coi ta là hắn, sau đó làm bằng hữu với hắn, thổ lộ tâm tình!"

Đây cũng là lựa chọn âu Dương lưu lại cho Lý Thái Bạch, cũng liên quan đến khảo nghiệm số mệnh cuối cùng của Lý Thái Bạch.

Nếu Lý Thái Bạch và âu Dã Tử thật sự có thể suy bụng ta ra bụng người, cuối cùng sẽ là âu Dã Tử trợ giúp Lý Thái Bạch thành tựu Kiếm tiên.

Còn Lý Thái Bạch khăng khăng tách âu Dương hắn và âu Dã Tử ra, vẫn xem như chủ tớ, tương lai sẽ bị âu Dã Tử đâm sau lưng.

Kết cục của hai người đều là cái chết, tương lai cũng không có Bạch Phi Vũ sư đệ, cũng sẽ không có bí cảnh tiên nhân kia!

Cho nên, âu Dương chỉ có thể làm đến đây, còn lại thì giao cho Lý Thái Bạch cùng âu Dã Tử.

Một quân cờ của tiên nhân, một kiếm tu trảm tiên nhân.

Có thể dựa vào sự ràng buộc mà chặt đứt gông xiềng của bản thân hay không thì phải xem tạo hóa của hai người!

Nhưng mà âu Dương tin mình đến từ tương lai, tương lai có Lý Thái Bạch chuyển thế thành Bạch Phi Vũ, nói cách khác, cuối cùng hai người đã thành công.

Chỉ là một thế này, trên thân hai người này vốn gánh vác trách nhiệm, chú định đời này sẽ khổ.

Nhìn xem ánh mắt dần dần ảm đạm của Lý Thái Bạch, âu Dương không khỏi đau lòng.

âu Dương chậm rãi nhắm mắt lại, dùng chút sức lực cuối cùng nhẹ giọng nói ra:

"Tiểu tử thúi, kiếp sau ta làm đại sư huynh của ngươi!"

Bình Luận (0)
Comment