Một chân chó của Tịnh Tử cầm lấy chuôi trường kiếm màu đỏ tươi kia, trực tiếp biểu diễn cho âu Dương xem một màn "Tịnh Tử nuốt kiếm"!
Tịnh Tử vốn là vỏ kiếm, nên nuốt thanh trường kiếm này vào trong bụng rất dễ.
âu Dương nhìn Tịnh Tử khoe tuyệt kỹ cho mình xem mà hỏi: "Sau đó thì sao?"
Tịnh Tử cười cười, mở miệng chó ra nghiêm túc nói: "Chủ nhân cứ đứng ở nơi đó đừng nhúc nhích, ta nuốt ngươi vào là được!"
Trên mặt chó của Tịnh Tử lộ ra vẻ tràn ngập nghiêm túc, dường như không hề nói đùa.
âu Dương xoay người nói với Lãnh Thanh Tùng và Trần Trường Sinh: "Hai người các ngươi đợi lát nữa nhìn con chó này, nếu có hiện tượng khác thường nào, trực tiếp động thủ làm thịt nó!"
Lãnh Thanh Tùng và Trần Trường Sinh liếc mắt nhìn nhau một cái, vẫn chưa hiểu ra âu Dương có ý tứ gì, chỉ thấy âu Dương bị Tịnh Tử trực tiếp hút vào trong bụng.
"Nghiệt súc vậy mà cắn chủ!"
"Chết!"
Gần như trong nháy mắt Trần Trường Sinh và Lãnh Thanh Tùng đã đi đến bên người Tịnh Tử, Lãnh Thanh Tùng lấy thanh kiếm trực tiếp nhắm thẳng vào cổ họng của Tịnh Tử, một tay Trần Trường Sinh hung hăng nắm chặt lấy đầu chó của Tịnh Tử, chuẩn bị dùng thần hồn chi lực bóp nát cái đầu chó của súc sinh trước mắt này.
"Chờ… Chờ một chút… Chủ nhân chỉ đi xử lý thanh kiếm kia thôi, lát nữa hắn sẽ trở lại!" Tịnh Tử kinh hãi, vội vàng mở miệng kêu lên.
Lãnh Thanh Tùng và Trần Trường Sinh dừng động tác trong tay, nhưng tay của hai người vẫn đặt ở cổ họng và đỉnh đầu của Tịnh Tử, chuẩn bị lấy đi tính mạng của con chó lạp xưởng trước mắt này bất cứ lúc nào.
"Bao lâu?" Lãnh Thanh Tùng có chút nôn nóng hỏi.
Tịnh Tử lắc đầu, nhìn Lãnh Thanh Tùng trước mắt nói: "Chủ nhân là vì ngươi mới đi vào, bao lâu thì ta không rõ."
Nghe đến đó, Lãnh Thanh Tùng trầm mặc, hiện tại mình quá mức nhỏ yếu, dẫn đến huynh trưởng một mực vì mình mà bôn ba, thậm chí lần này đến tay cũng bị thương.
Nếu như mình thật sự cường đại, cho dù là không thể trợ giúp được cái gì cho huynh trưởng, ít nhất cũng sẽ không làm liên lụy đến huynh trưởng lần nữa!
Chính mình quyết định bước lên con đường tu luyện này không phải là bởi vì cái này sao?
Lãnh Thanh Tùng âm trầm cắn môi, trên mặt tràn đầy vẻ không cam lòng.
Mà Trần Trường Sinh ở bên cạnh trong lòng khẽ động, có lẽ Nhị sư huynh kiếp trước cũng là bởi vì giết chết quá nhiều kiếm tu, cuối cùng mặc dù đã thành công kế thừa truyền thừa của Lý Thái Bạch, nhưng lại dẫn đến cơn chấn động toàn bộ giới tu hành không chịu nổi.
Đời này có sự trợ giúp của mấy sư huynh đệ mình, mặc dù có một số đại tu sĩ đã chết, nhưng tính mạng của mấy ngàn kiếm tu ở bên ngoài cung điện vẫn được bảo vệ.
Như vậy coi như là đã thay đổi vận mệnh của nhị sư huynh kiếp trước!
Đại sư huynh đặt mình vào nguy hiểm, hẳn là vì để giải quyết thứ đã biến Nhị sư huynh thành bộ dáng vừa rồi kia.
Nghĩ tới đây Trần Trường Sinh ngược lại thả lỏng, trên thế giới này, ngoài đại tai họa sắp rơi xuống ra, sẽ không tồn tại chuyện mà đại sư huynh không thể làm được!
âu Dương bị Tịnh Tử hút vào trong bụng, còn chưa kịp phản ứng lại, chỉ cảm giác một trận trời đất quay cuồng, chính mình lại đi tới mảnh hồ nước kia lần nữa.
Nơi này chính là bên trong không gian mình khai linh kia!
Cũng chính là góc thế giới con mà âu Dã Tử bị điên trộm lấy từ thế giới con của Lý Thái Bạch để chế tạo ra thế giới con thuộc về mình!
Thanh trường kiếm màu đỏ tươi lơ lửng trước mặt âu Dương, hiện giờ trường kiếm đã hoàn toàn không còn sự phách lối tàn sát các tu sĩ vừa rồi.
Nhưng kiếm khí màu máu không ngừng phập phồng trên trường kiếm đã chứng minh kiếm linh trong trường kiếm này vẫn còn sống.
âu Dương quay trở lại nơi này giống như trở về nhà của mình, hắn đặt mông ngồi ở trên mặt nước, hồ nước thân thiết tự động dâng lên một cái ghế dựa bằng nước.
Không cần nghi ngờ, đứa nhóc do mình điểm hóa đang nịnh nọt mình.
"Tâm sự chứ, âu Dã Tử, hai người chúng ta cũng là người quen cũ, có lời gì không thể giáp mặt nói?" âu Dương nhìn trường kiếm trước mặt mà nói.
Trên trường kiếm màu đỏ tươi chậm rãi lộ ra một bóng người màu đỏ nhạt, nửa người trên của âu Dã Tử nổi lên từ trên trường kiếm, hắn lộ ra vẻ mặt phức tạp nhìn âu Dương trước mắt, hỏi: "Ngươi rốt cuộc là ai?"
"Ta là người nào?" âu Dương vuốt cằm suy nghĩ một chút, lập tức đưa tay vịn đầu gối của mình, vẻ mặt nghiêm túc nhìn âu Dã Tử trên trường kiếm.
âu Dương nghiêm túc mở miệng: "Ta là không tiếc tiêu hao một phần ba tuổi thọ của mình để đi thay đổi vận mệnh của mấy người các ngươi, nói một câu không dễ nghe, bây giờ ngươi có thể đứng ở chỗ này mở miệng nói chuyện thì nên dập đầu ba cái với ta trước!"
Nghe được lời của âu Dương, âu Dã Tử khinh thường nhìn âu Dương, loại chuyện ma quỷ đầm rồng hang hổ này cũng muốn khiến mình tin sao?
âu Dương không thèm để ý đến mà tiếp tục nói: "Loại lời này nói ra khẳng định ngươi sẽ không tin, nhưng mà ta lại làm được, bằng không hai người chúng ta dùng chung thân thể nhiều năm như vậy mà ngay cả ngươi và tiên nhân ngươi tín ngưỡng đều không có phát hiện ra, ngươi không cảm thấy kỳ quái sao?"
Khi âu Dương trực tiếp đâm thủng bí mật giữa hai người, hư ảnh âu Dã Tử trên trường kiếm cuối cùng cũng không trấn định được nữa, cả người tách ra từ trên trường kiếm, lộ vẻ không thể tin nhìn âu Dương trước mắt mà nói: "Thật sự là ngươi?!!"
Ngay từ đầu, âu Dã Tử chỉ cảm thấy âu Dương có chút quen thuộc, hắn hoài nghi, âu Dương là linh hồn bí ẩn dùng chung thân thể cùng với mình kia.
Suy đoán về thân phận âu Dương đã quấy nhiễu hắn không biết bao nhiêu năm tháng, ngay từ đầu âu Dã Tử cho rằng âu Dương là khảo nghiệm mà tiên nhân cho mình.
Nhưng trong khoảng thời gian sớm chiều ở chung với Lý Thái Bạch, âu Dã Tử từ nô bộc của Lý Thái Bạch đến trở thành bằng hữu không có gì giấu nhau của Lý Thái Bạch, càng làm cho âu Dã Tử tin tưởng âu Dương cũng không phải là khảo nghiệm mà tiên nhân đưa đến cho mình.
Có thể bản thân âu Dương chính là tiên nhân!!!
Nhưng khi âu Dương thật sự đứng ở trước mặt mình, chính miệng thừa nhận chuyện này, âu Dã Tử làm thế nào cũng không thể tin nổi.
Vậy mà sự tồn tại có thể chiếm cứ lấy thân thể của mình bất cứ lúc nào lại chính là tên tu sĩ phổ thông này!
"Rốt cuộc ngươi đã làm như thế nào? Ngươi từ hiện tại xuyên qua thời gian? Mục đích ngươi làm như vậy là cái gì?" âu Dã Tử nhìn chằm chằm vào âu Dương ở trước mắt, mở miệng hỏi.
"Ngươi không có lấy một tia hàm súc giống nửa khác của ngươi nhỉ, ngươi đừng quản ta làm thế nào hay là vì sao, ta chỉ muốn hỏi ngươi một câu, ngươi có hối hận không?" âu Dương nhìn âu Dã Tử trước mặt mà hỏi ngược lại.
Nghe thấy âu Dương nói đến một "chính mình" khác, âu Dã Tử trầm mặc thật lâu mới mở miệng: "Hối hận sao? Có lẽ, trong những năm tháng dài đằng đẵng như vậy, ta mắng tất cả mọi người, Lý Thái Bạch, tộc nhân, ngươi, bản thân ta, thậm chí cả tiên nhân, nhưng có ích lợi gì chứ?"
Trong năm tháng vô tận đó, thứ tra tấn âu Dã Tử chính là loại cảm giác cô độc đủ để cho mình quên mất mình là ai.
Chính mình dùng thân luyện kiếm, hóa thân làm kiếm trong tay Lý Thái Bạch, trợ giúp Lý Thái Bạch chém hết tiên nhân, cuối cùng rơi vào kết cục này.
Nếu như mình kiên trì trở thành quân cờ của tiên nhân, cuối cùng cũng chỉ là người chết đạo tan, cũng không cần phải chịu sự tra tấn vô tận như vậy.
Mặc dù hiện tại mình còn sống, nhưng đã còn ý nghĩa gì?
Mặc dù còn sống, nhưng trên thế giới này đã không còn dấu vết tồn tại của mình, hiện tại còn sống và đã chết đi có cái gì khác nhau?
âu Dã Tử mê mang nhìn âu Dương, nói: "Ngươi làm cho ta từ một quân cờ của tiên nhân biến thành trường kiếm tuyệt sát tiên nhân, thực ra cũng chỉ là để ta từ một quân cờ của tiên nhân biến thành một quân cờ trong tay ngươi?"