Thiên uy của lôi phạt là nơi nào đi qua vạn vật nơi đó trở nên tiêu điều.
Toàn bộ Tiểu Sơn phong đều bị sét đánh đến rách nát, phía trên đỉnh núi chỉ còn lại một cái sân nhỏ còn tốt không bị tổn hao gì.
Hồ Đồ Đồ trốn trong chăn tận mắt nhìn thấy Tam sư huynh nhà mình bị nổ thành tro bụi.
Nhưng tiểu gia hỏa này lại không có mảy may lo lắng chút nào, vì nàng đã quen với việc sư phụ và sư huynh nhà mình có thể nổ thành mảnh nhỏ bất cứ lúc nào.
Cho nên Hồ Đồ Đồ chẳng những không có lo lắng mà còn bởi vì chăn quấn quá chặt, nên dẫn đến chính mình cảm thấy buồn ngủ vì thế mà đã ngáp một tiếng thật to.
Mà sau khi âu Dương và Bạch Phi Vũ nhìn thấy Trần Trường Sinh bị nổ thành mảnh nhỏ rồi Thiên Phạt biến mất thì cả hai lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Tia chớp màu đỏ tím đó giống y hệt như lần trước Tiêu Phong xăm Thần thú ngũ phương, đó chính là Tử Tiêu Thần Lôi có thể xóa sạch hoàn toàn sự tồn tại của một người trong dòng sông của thời gian.
Lôi kiếp hoàn toàn biến mất khi Trần Trường Sinh nổ thành mảnh nhỏ tức là lần Thiên Phạt này xem như là đã kết thúc.
Thiên đạo công bằng, xem như là ngươi làm ra chuyện người thần cùng phẫn nộ dẫn đến Thiên Phạt đánh xuống thì chỉ cần ngươi có thể sống sót qua cơn trừng phạt này, như vậy có nghĩa sự tồn tại của thứ này đều có lý của nó.
Cho dù là thiên đạo cũng không thể ra tay lần nữa!
Trần Trường Sinh nổ thành mảnh vỡ, rất quan trọng sao?
Cũng không quan trọng, bởi vì dựa theo tính cách của Trần Trường Sinh, nếu chân thân thật sự bị nổ thành mảnh nhỏ, vậy chân thân này chắc chắn là giả!
Bởi vì Trần Trường Sinh thật sự vĩnh viễn sẽ không bao giờ dễ dàng để lộ ra chân thân của mình ở chỗ nào.
Chỉ là không nghĩ đến lần này cũng có thể lừa được cả Thiên Phạt!
âu Dương và Bạch Phi Vũ đi vào sân, âu Dương nhìn đông nhìn tây cũng không hề nhìn thấy ai ngoại trừ Hồ Đồ Đồ đang cuộn mình trong chăn ngủ thiếp đi.
Tướng ngủ của Hồ Đồ Đồ cũng không phải quá đẹp mắt, nàng nằm chổng vó trên mặt đất, há miệng thở phù phù ngủ ngon lành. Nàng một tay ôm Soái Ca, một tay thì ôm Tịnh Tử, còn Điêu Mao nằm ở trong ngực và Lông Bông đang ôm đùi, giống như là đồ trang sức treo đầy người vậy.
âu Dương không khỏi có chút buồn rầu, thân là một nữ nhi lại tùy ý như vậy, sau này làm sao gả ra ngoài được!
Hắn tức giận liếc nhìn xung quanh, nói:
"Còn muốn trốn đến khi nào?"
âu Dương vừa dứt lời, Trần Trường Sinh mặc y phục màu tím và trên người còn đeo tạp dề đi ra, vừa lau tay vừa nở nụ cười thật thà nói với âu Dương:
"Đại sư huynh, hay trưa hôm nay chúng ta ăn gà đi?"
Đúng là tay cáo già này vẫn còn có chuẩn bị ở sau, Trần Trường Sinh xuất hiện làm cho hai người hoàn toàn yên lòng
Bạch Phi Vũ nhảy lên cây, lần này nhìn thấy chuyện xảy ra giữa con rối của Trần Trường Sinh và Thiên Phạt, chính mình giống như đã nắm bắt được thứ gì, nhưng linh cảm trong nháy mắt xuất hiện lại không đủ sáng tỏ. Nên bây giờ hắn chỉ có thể một lần nữa tiến hành minh tưởng để nhớ lại những cảm ngộ vừa rồi.
âu Dương đi đến trước mặt của Trần Trường Sinh rồi giơ tay lên gõ ba cái thật mạnh vào đầu của hắn. Trần Trường Sinh chỉ cười khà khà và không ngừng lấy tạp dề lau tay để che giấu sự căng thẳng của mình.
Nhìn thấy Trần Trường Sinh không ngừng lấy tạp dề lau tay, âu Dương lắc đầu, dùng ánh mắt hết sức quái dị nhìn Trần Trường Sinh mà hỏi:
"Ngươi nhất định phải làm đến mức này sao?"
Trần Trường Sinh đang lấy tạp dề lau tay thì dừng lại rồi nhẹ nhàng đặt tạp dề xuống đáp khẽ:
"Đây là cách tốt nhất mà ta có thể nghĩ ra. Đại sư huynh, ta..."
âu Dương giơ tay ngăn lại Trần Trường Sinh và nói:
"Nếu đây là chuyện ngươi đã lên kế hoạch tốt, ta đây cũng không hỏi nhiều nữa, cứ mạnh dạn mà làm đi, ta chính là Đại sư huynh của ngươi!"
âu Dương ôm lấy Hồ Đồ Đồ đang ngủ say đi về căn phòng của nàng. Trần Trường Sinh nhìn âu Dương với ánh mắt đầy kiên định, trong lòng của hắn nhẹ giọng nói:
"Đại sư huynh, ta tất nhiên biết ngươi là Đại sư huynh của ta. Nhưng Đại sư huynh à, ta vẫn còn là sư đệ của ngươi mà!"
Rốt cuộc lần này Lăng Phong và Trần Trường Sinh đi ra ngoài đã trải qua cái gì lại để cho tính tình của lão Tam nhà mình luôn luôn chững chạc lại làm ra hành động công khai đi ngược với ý trời như vậy.
Tuy Tiểu Sơn phong làm ra hành động đi ngược với ý trời là chuyện bình thường, nhưng điều này xảy ra ở trên người của Trần Trường Sinh lại là đặc biệt kỳ lạ.
Đợi đến nửa đêm canh ba, sau khi tất cả mọi người đã ngủ say, Trần Trường Sinh mới len lén mở cửa phòng của âu Dương ra rồi lắc mình đi vào.
Nhìn âu Dương đang ngủ say trên giường, Trần Trường Sinh nhỏ giọng gọi:
“Đại sư huynh? Đại sư huynh?”
Nhưng sau khi gọi hai tiếng, âu Dương vẫn ngủ rất say, hoàn toàn không có dấu hiệu tỉnh lại.
Trần Trường Sinh không còn cách nào khác đành tiến lên một bước rồi duỗi tay về phía âu Dương.
Khi vừa đưa tay đến trước mặt của âu Dương, âu Dương mở trừng mắt, chân nguyên trong cơ thể cũng bắt đầu bùng phát tạo thành một bàn tay to vô hình chụp mạnh vào Trần Trường Sinh.
"Là ta! Đại sư huynh!"
Trần Trường Sinh lật đật mở miệng nói.
Nghe vậy, lúc này âu Dương mới nhanh chóng thu lại chân nguyên. Từ sau khi đột phá Trúc cơ, âu Dương có thể rõ ràng cảm giác được sáu giác quan của mình trở nên nhạy bén hơn rất nhiều.
Chân khí hóa thành chân nguyên làm cho cơ thể có thể cảm giác được nguyên khí trời đất càng thêm tự nhiên hơn. Ngay cả khi không hề có ý thức thì cơ thể vẫn có thể hấp thu nguyên khí trời đất để lớn mạnh chính mình.
Điều này tự nhiên là hết sức quan trọng đối với một tu sĩ, nhưng đối với âu Dương thì nó lại không hề có tác dụng gì.
Cho dù tác dụng duy nhất của chuyện này là hễ là có gió thổi cỏ lay là mình sẽ tỉnh lại nên hắn muốn ngủ nướng cũng ngủ không được.
âu Dương hơi không vừa lòng nhìn Trần Trường Sinh, tức giận nói:
"Hơn nửa đêm rồi không ngủ mà chạy đến trong phòng ta làm gì?"
Trần Trường Sinh càng thêm khó hiểu mở miệng hỏi:
"Đại sư huynh, hôm nay không phải ngươi gõ đầu ta ba lần là ám chỉ ta nửa đêm canh ba đến tìm ngươi sao?"
Tìm ta?
Lão tử chỉ đơn giản là muốn đánh ngươi!
Ngươi tưởng ngươi là Tôn Hầu Tử sao?
Lúc trước Tôn Hầu Tử nửa đêm canh ba vào phòng của Bồ Đề tổ sư, có thể là do Bồ Đề tổ sư ngủ mơ mơ màng màng, cảm thấy con khỉ này ngu ngốc đã đạt đến một độ cao mới cho nên mới dạy Tôn Hầu Tử bảy mươi hai phép biến hóa!
âu Dương thầm chửi ở trong lòng một lúc. Nhưng nếu đã bị đánh thức, âu Dương cũng sẵn sàng đánh giá người sư đệ ở trước mặt này.
Từ sau khi đoàn người mình đi đến Kiếm tông và tiếp đó lão Nhị Lãnh Thanh Tùng đạt được truyền thừa, lão Tam ở trước mặt đây vẫn luôn không để ý đến mọi chuyện, đến nỗi thỉnh thoảng còn xuất hiện tình huống như kiểu rớt mạng vậy.
âu Dương biết chuyện Trần Trường Sinh và Lăng Phong đang đi cùng nhau, nhưng rốt cuộc đi nơi nào thì Trần Trường Sinh lại cứ ấp úng mãi mà không chịu mở miệng nói với mình.
âu Dương dùng đầu ngón chân cũng có thể đoán ra, nguyên nhân có thể làm cho tay cáo già trước mắt này chuyển ổ, chắc chắn chính là lần trước sau khi mình đi thế giới người thường trở về đã nhắc đến tên Lâm Phong có thể đoạt xá kia cho hắn, vì thế Trần Trường Sinh luôn ghi nhớ điều này trong lòng.
Lần này Trần Trường Sinh và Lăng Phong chắc chắn là đi Đường quốc!
Đối với chuyến đi của Trần Trường Sinh và Lăng Phong, âu Dương cũng không lo lắng cho an toàn của Trần Trường Sinh, dù sao vị sư đệ này của mình thật sự là có quá nhiều lá bài tẩy.
Mà để âu Dương lo lắng chính là, tên Lăng Phong này rõ ràng là một nhân tố quá phức tạp, tính cách của hắn thay đổi nhiều như vậy, chắc chắn là đã xảy ra chuyện lớn gì đó ở trên người của hắn.
Điều âu Dương lo lắng là Lăng Phong sẽ lợi dụng sự bướng bỉnh của Trần Trường Sinh để gài bẫy Trần Trường Sinh.
Nhìn vị sư đệ rõ ràng là một người nội trợ hiền lành nhất nhưng cũng không làm cho người ta bớt lo nhất ở trước mặt, âu Dương thở dài một hơi, không còn cách nào khác mà nói:
"Ngươi đến đây đơn giản vì cho dù là ngươi thì cũng không hề nắm chắc về chuyện bây giờ mà ngươi đang làm đúng không?"
Trần Trường Sinh gật đầu, chuyện này hắn không thể nói cho Đại sư huynh biết, nhưng hắn rất mong muốn có thể được sự động viên và an ủi từ Đại sư huynh.
âu Dương nở nụ cười. Mặc dù là người trùng sinh, nhưng cách xử sự của Trần Trường Sinh ở trước mặt mình đây vẫn giống như một hài tử vậy. Hắn vừa đưa tay lên chỉnh lại mái tóc cho Trần Trường Sinh vừa nói:
"Đi làm đi, hãy thuận theo suy nghĩ của ngươi mà làm đi, cho dù đụng đến đầu rơi máu chảy thì Tiểu Sơn phong vẫn là nhà của ngươi!"
Trần Trường Sinh cười khà khà, vốn trong lòng của hắn còn phập phồng lo sợ, nay cũng dần thả lỏng xuống.
"Chẳng qua!"
Giọng nói của âu Dương lại vang lên để cho Trần Trường Sinh có chút khó hiểu.
"Chẳng qua... ta muốn ngươi đồng ý với ta một chuyện! Là phải làm ngay bây giờ!"
âu Dương nạt.