Huyên Nhi mặc long bào vẫn đau khổ đáng thương nhìn Trần Trường Sinh trước mắt giống như con chó nhỏ bị vứt bỏ, khổ sở tội nghiệp.
Nhưng ở trong đầu thiếu nữ, đây vẫn là lần đầu tiên lão hoàng đế và linh hồn của Huyên Nhi đạt thành nhất trí, đó chính là nhất định phải giả bộ!
Tiên nhân đeo mặt nạ, mặc áo tím đứng trước mắt này đi lên đã nâng cằm của mình lên, đôi mắt giống như có thể nhìn thấu nội tâm của mình.
Lão hoàng đế chủ đạo thân thể của Huyên Nhi, lòng dạ cực sâu vẫn để cho hắn trong khoảng thời gian ngắn đã nghĩ ra được biện pháp đối phó, hơn nữa biểu diễn một đoạn than thở khóc lóc với Trần Trường Sinh.
Trần Trường Sinh đeo mặt nạ cũng không mở miệng, ngược lại hai mắt hắn sáng lên tầng ánh sáng nhạt, nhìn thiếu nữ hoảng hốt lo sợ như nai con ở trước mắt, hắn không có chút thương hại mà thấp giọng nói: "Ta cũng không tin lời người ta nói, ta chỉ biết tự mình phải đi tìm chân tướng!"
Nâng cằm thiếu nữ trước mắt lên, Trần Trường Sinh không chút do dự phát động Sưu Hồn đại pháp!
Vốn thiếu chút nữa là mình dùng cấm thuật này ở trên người tiểu sư muội, cuối cùng lại bị sủng vật Soái Ca Độ Kiếp ẩn nấp ở Tiểu Sơn phong cho tạm dừng lại, chính mình còn ăn một cái bạt tai của đại sư huynh.
Nhưng khi dùng ở trên người thiếu nữ trước mắt thì mình lại không có bất kỳ gánh nặng tâm lý nào, thậm chí Trần Trường Sinh còn có loại khoái cảm khi tự tay thăm dò ra chân tướng.
Từ sau khi đi theo Lăng Phong rời khỏi Tiểu Sơn phong, Trần Trường Sinh giống như là cởi bỏ xiềng xích trên người mình, tính cách xảo quyệt đấu tranh trong tận thế của kiếp trước kia lại hiện ra lần nữa.
Sợ nhân quả sao? Ngay cả Ma Hoàng tương lai ta cũng dám giết, còn sợ chút nhân quả này?
Trần Trường Sinh sử dụng Sưu Hồn đại pháp với thiếu nữ trước mắt hai lần, bởi vì trong thân thể thiếu nữ này có hai linh hồn!
Khi Trần Trường Sinh buông cằm thiếu nữ ra, hai mắt thiếu nữ đã trở nên có chút ngây ngốc.
Đây chính là di chứng sau khi sưu hồn, có thể chờ thêm một lát hoặc là qua hai ngày là khỏi lại, cũng có thể là vĩnh viễn cũng sẽ không bình thường lại được.
Sau khi Trần Trường Sinh biết được tất cả mọi chuyện thì hắn cảm thấy có chút ghê tởm, lấy một chiếc khăn tay từ trong ống tay áo ra lau tay của mình.
Giống như chạm vào thiếu nữ trước mắt này cũng làm cho Trần Trường Sinh cảm thấy ghê tởm.
Toàn bộ nguyên nhân hậu quả của sự việc mình đã biết, hơn nữa cũng biết được tại sao thân thể này lại có đến hai cái linh hồn tồn tại.
Một người là thanh mai trúc mã của nhị sư huynh, một người là ông nội ruột của nhị sư huynh?
Nhưng cuối cùng lại là nhị sư huynh tự tay tách hai linh hồn ra một nửa nhưng vẫn ở trong một thân thể, xem như sự trừng phạt đối với ông nội ruột và thanh mai trúc mã của mình?
Mà những chuyện xảy ra sau khi hai linh hồn dùng chung một thân thể, càng làm cho Trần Trường Sinh cảm giác buồn nôn.
Con người ít nhất không thể, không nên, má nó, thật sự đáng chết!
Nhưng không thể không nói Trần Trường Sinh lại có nhận thức mới về Lãnh Thanh Tùng, nhị sư huynh vẫn luôn lạnh lùng nhưng lại ra tay rất biến thái nha!
Trần Trường Sinh lau tay, ánh mắt nhìn về phía đại điện phía sau thiếu nữ, nơi đó có đặt một thứ, một thứ mà chính mình cũng không lường trước được.
Vứt chiếc khăn tay trong tay đi, Trần Trường Sinh bèn chạy về phía cung điện trước mặt, sau khi sưu hồn thì mình đã biết vật kia ở nơi nào.
Hắn nóng vội đến nỗi ngay cả Lăng Phong ở phía sau cũng không chào hỏi.
Mà Lăng Phong đang giẫm lên thi thể tướng quân lại không nhanh không chậm lau máu trên trường kiếm trong tay, ý vị thâm trường nhìn Trần Trường Sinh đang chạy về phía cung điện.
Hắn biết rõ bên trong có cái gì, phương pháp đoạt xá lão hoàng đế chính là mình truyền dạy, hắn cũng đã động tay chân vào một chút.
Mà tất cả những chuyện này chính là vì hôm nay muốn đưa cho Trần Trường Sinh một phần lễ vật chân thành.
"Phần lễ vật này ngươi sẽ thích chứ? Trần sư đệ?" Trong lòng Lăng Phong đã nhịn không được muốn cười như điên dại.
Hắn thật sự rất chờ mong biểu cảm của Trần Trường Sinh sau khi nhìn thấy lễ vật này và sau khi hắn nhận được lễ vật thì hắn sẽ đưa ra quyết định như thế nào!
Lăng Phong không nhanh không chậm thu hồi trường kiếm của mình lại, sau đó chậm rãi đi về phía cung điện.
Sau khi Lăng Phong đi vào cung điện đã nhìn thấy long ỷ vốn được đặt ở phía trên cung điện và long ỷ tượng trưng cho sự uy nghiêm của hoàng đế đã bị Trần Trường Sinh lật tung sang một bên.
Rồi Trần Trường Sinh ngây ngốc ở nơi đó không nhúc nhích.
Lăng Phong chậm rãi đi lên phía trước, sau đó đứng ở bên cạnh Trần Trường Sinh, rồi nhìn về phía vị trí ban đầu của long ỷ.
Nơi đặt long ỷ ban đầu xuất hiện một cái hộp, mà bên trong cái hộp đặt cả một hộp thịt còn đang nhúc nhích!
Lăng Phong nhận ra được khối thịt còn đang nhúc nhích này chính là thân thể Tổ Uyên bị âu Dương đập thành thịt băm, mà Lăng Phong tin rằng Trần Trường Sinh ở trước mắt cũng biết!
Có thể nhìn thấy Tổ Uyên có biển máu thù sâu với Trần Trường Sinh.
Hơn nữa Trần Trường Sinh khẳng định có thủ pháp đặc thù để có thể nhận ra Tổ Uyên chính là Ma tộc có biển máu thù sâu với mình!
Trên mặt Lăng Phong xẹt qua một tia buồn cười, nhìn khối thịt còn đang nhúc nhích trong hộp trước mắt, sư đệ Ma tộc thánh tử của mình thật đáng thương, lúc trước có hăng hái cỡ nào thì kết quả đến bây giờ cũng chỉ còn lại có một hộp thịt này!
Lăng Phong làm bộ kinh ngạc đi tới bên người Trần Trường Sinh dùng giọng điệu không xác định hỏi: "Trần sư đệ, đây không phải là..."
Trần Trường Sinh không trả lời ngay, mà ngây người rất lâu rồi mới ung dung nói: "Không sai, chính là thân thể Ma tộc kia!"
Trong lòng Trần Trường Sinh hiểu rất rõ sinh mệnh lực của Ma tộc sẽ không ngoan cường đến mức này nhưng nếu như là Tổ Uyên thì tất cả đều giải thích thông suốt!
Tên ma đầu này là Ma Hoàng trong tương lai, giết toàn bộ giới tu hành biến máu chảy thành sông, không nghĩ tới vậy mà lại có sinh mệnh lực ngoan cường đến nước này!
Lăng Phong nhìn Trần Trường Sinh ở bên cạnh rút trường kiếm ra, trên trường kiếm nổi lên ngọn lửa màu xanh, không mang theo bất kỳ cảm tình nào mà nói: "Đều do ta nhất thời mềm lòng, chôn thân thể của hắn mới tạo thành sai lầm lớn, Trần sư đệ, vậy thì để tự tay biến hắn thành tro bụi đi!"
Nói xong Lăng Phong liền giơ trường kiếm tỏa ra ngọn lửa màu xanh lên cao, chuẩn bị thiêu hủy khối thịt trước mắt.
Một bàn tay lại cầm lấy cổ tay Lăng Phong, Trần Trường Sinh thấp giọng nói: "Lăng sư huynh, mặc dù là bởi vì ngươi mềm lòng nên mới tạo thành cục diện hiện tại nhưng ta vẫn hy vọng thứ này do ta tự tay hủy diệt!"
Lăng Phong đang giơ cao trường kiếm mở miệng khuyên nhủ: "Trần sư đệ, thần hồn chi hỏa của ta có thể đốt khối thịt này thành tro tàn, không nhất thiết để ngươi tạo thành sai lầm lớn!"
Trần Trường Sinh gượng cười gật đầu nói: "Yên tâm đi, tuy rằng hiện tại ta chỉ có tu vi Nguyên Anh kỳ, ta cũng tinh thông nhưng thần hồn chi đạo."
Mặc dù Trần Trường Sinh đang cười nhưng giọng điệu lại không nhượng bộ chút nào, Lăng Phong chỉ có thể bất đắc dĩ thu hồi trường kiếm lại, rồi nhìn Trần Trường Sinh trước mắt khuyên nhủ lần nữa: "Vậy được, ta tin tưởng ngươi, Trần sư đệ nhưng nhất định không được lưu lại bất kỳ tai họa ngầm nào!"
Trần Trường Sinh buồn bực đáp ứng, lập tức vung tay áo lên, hộp thịt còn đang nhúc nhích này đã biến mất ở trước mặt hai người.
Lăng Phong và Trần Trường Sinh rời khỏi tòa Hoàng thành này, thậm chí cũng không quan tâm thiếu nữ bị thương tổn bởi vì Sưu Hồn đại pháp.
Lăng Phong nhìn bóng lưng Trần Trường Sinh, đột nhiên hắn nhớ tới âu Dương, trong mắt mang theo vẻ chờ mong, khóe miệng hắn nhếch lên một tia cười tà thầm nghĩ:
"âu Dương à âu Dương, nếu như là sư đệ của ngươi rơi vào ma đạo, vậy ngươi sẽ tự tay giết chết sư đệ của ngươi sao?"