Xế chiều ngày hôm sau, bé trai đúng hẹn đi tới cửa phủ thành chủ, có chút co quắp mà gõ cửa chính phủ thành chủ.
Lăng Phong mở cửa, cười vẫy tay với bé trai nói: "Vào đi!"
Bé trai thấp thỏm mang theo giỏ nhỏ theo Lăng Phong đi vào phủ thành chủ.
Trước mắt là cảnh sắc mà bé trai chưa từng thấy qua, hồ nước, vườn hoa, thạch đình, nước chảy.
Nhưng làm cho bé trai cảm thấy kỳ lạ chính là sân lớn như vậy lại không có những người khác, mà chỉ có vị công tử này.
Lăng Phong ngồi trên ghế đá ở trong sân, trên bàn đá ở bên cạnh đặt một cái hộp cơm bằng gỗ.
Bé trai có chút ngượng ngùng đặt giỏ trúc trong tay ở Lăng Phong trước mặt, khẩn trương nói: "Công tử, sáng sớm hôm nay ta đã đi đào thảo dược nhưng chỉ tìm được một cây, ngài yên tâm, một lát ta lại đi vào trong núi đào tiếp!"
Lăng Phong cười nhẹ gật đầu, chỉ vào hộp cơm trên bàn đá nói: "Cầm lấy cái này rồi trở về đi, bên trong có chén thuốc mà nương ngươi cần!"
Bé trai kinh ngạc nhìn hộp cơm trên bàn đá, ngay lập tức hiểu rõ vị công tử này đã điều tra mình.
Nhìn hộp cơm trước mặt, bé trai cắn môi suy nghĩ thật lâu, phịch một tiếng quỳ trên mặt đất nói: "Công tử, chỉ cần ngài có thể cứu mẫu thân, đời này của Thạch Đầu ta đều nguyện ý hầu hạ ngài làm chủ nhân!"
Có thể đi theo bên cạnh công tử tốt bụng như vậy, cho dù cả đời làm nô lệ nhưng ít nhất cũng sẽ không phải lo lắng chuyện ăn uống.
Lăng Phong lại lắc đầu nói: "Ngươi và ta cũng không có duyên phận, ta chỉ ở lại chỗ này hai ngày, mẫu thân ngươi cũng không phải bệnh gì nặng, để mẫu thân ngươi uống chén thuốc trong này vào, nàng tự nhiên sẽ khoẻ."
Nghe thấy lời từ chối của Lăng Phong, trên mặt bé trai lộ ra vẻ thất vọng, quả nhiên mình không có phúc phận làm đầy tớ cho vị công tử trước mắt này.
Nhưng nếu đúng như lời vị công tử này nói, thang thuốc này có thể cứu mạng mẫu thân mình, vậy thì vị công tử này cũng là đại ân nhân của mình!
Bé trai dập đầu một cái với Lăng Phong, khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm túc nói: "Công tử, từ hôm nay trở đi, ngài chính là đại ân nhân của Thạch Đầu, ngài để Thạch Đầu làm cái gì, Thach Đầu cũng sẽ không do dự!"
Lăng Phong xua tay, cũng không có để ý tới những lời này của bé trai, ngược lại có chút ý vị thâm trường: "Mau cầm đi cứu mạng mẫu thân ngươi đi!"
Bé trai nặng nề gật đầu, sau đó cầm lấy hộp cơm, chạy ra ngoài như gió.
Lăng Phong cười to một tiếng, ngự không bay lên lưng hạc vàng đã chờ từ lâu, bay về phía xa.
Khi Lăng Phong rời đi, mấy chục người bị hôn mê nằm ngổn ngang trong phòng khách của phủ thành chủ cũng nhao nhao tỉnh lại.
Một ngày này, toàn bộ phủ thành chủ đều thất kinh nhưng lập tức lại an tĩnh lại.
Bởi vì mặc dù họ không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng trong phòng thành chủ lại có thêm một rương vàng thỏi!
Mà bé trai về đến nhà vừa đút thuốc cho mẫu thân nằm ở trên giường, vừa nói cho mẫu thân nghe về công tử mình gặp được, mẫu thân chỉ mỉm cười nhìn bé trai trước mắt.
Thẳng đến đút xong chén thuốc, điều mà mẹ con hai người đều không nghĩ tới chính là vậy mà bệnh của phụ nhân đã khỏi hoàn toàn!
Đây chính là bệnh nan y mà thầy lang trong thành đều bó tay nhưng lại được một chén thuốc chữa khỏi!!!
Phụ nhân ôm lấy đứa con của mình khóc nức nở, luôn miệng cảm tạ tiên nhân hiển linh.
Mà bé trai được ôm lấy lại an tĩnh khác thường, chỉ là cặp mắt vốn trong suốt kia giống như bị bịt kín một tầng sương mù.
Đến ban đêm, phụ nhân bởi vì bệnh nặng mới khỏi đã rơi vào giấc ngủ say, bé trai vốn đang nhắm mắt lại mở mắt ra, sau đó ngồi dậy.
Trong ánh mắt của bé trai mang theo sự lạnh lùng và cuồng ngạo, nhìn hai tay mình, thấp giọng nói: "Một mạng đổi một mạng, rất công bằng."
Ngày hôm sau vẫn như thường lệ, bé trai đi lên núi để đào thảo dược và sau đó đi vào thành để chào hàng, nhưng hắn không còn đi đến phủ thành chủ nữa.
Thảo dược mà bé trai đào đều rất thông thường, bán một ngày cũng không bán được, lá thảo dược trong rổ đều đã cong héo lên.
Cho đến khi bé trai nhìn thấy một tên ăn mày, bé trai đi tới, sau đó đặt cái giỏ xuống dưới đất, ngồi ở bên cạnh tên ăn mày, ung dung nhìn qua lại người qua đường, đột nhiên bé trai nói: "Rốt cuộc cũng gặp mặt, ta nên gọi ngươi như thế nào đây? Lâm Phong? Tổ Uyên? Hay là Tạ Tân Tri?"
Tên ăn mày cả người bẩn thỉu hôi hám mở mắt ra giống như vô cùng mệt mỏi nói: "Tên rất quan trọng sao? Ta chỉ đến đây để gặp tiên nhân."
Bé trai móc ra hạt đậu vàng đặt trên mặt đất, đứng lên nói: "Loại năng lực này của ta rất trân quý, cho dù là ta cũng chỉ có thể dùng ba lần, ngươi đã gặp ta, vậy hẳn là ngươi cũng yên tâm chứ? Ta sẽ đi Vạn Yêu quốc, ngươi chuẩn bị sẵn sàng là được."
"Chỉ bằng hai người chúng ta mà có thể giết chết đại tu sĩ Hợp Thể?" Tên ăn mày nhịn không được hỏi.
Bé trai nở nụ cười nhưng không có sự ngây thơ hồn nhiên mà hài đồng nên có, giọng nói còn chưa vỡ mà đã sắc bén: "Ngay cả một xà yêu Hợp Thể cũng không giết được, vậy chúng ta còn mưu đồ cái gì?"
Tên ăn mày nhắm mắt lại không nói gì nữa, vẻ mặt dường như có chút thống khổ.
…
Dưới chân Lăng Phong đang cưỡi trên hạc vàng chính là Phong Diệp thành, Lăng Phong nhìn thành trì dưới chân đang phủ trong lớp màn đề phòng dày đặc nhưng lại ngay ngắn trật tự.
Nhân Hoàng chi khí mới xuất hiện đã chậm rãi vây quanh tòa thành này.
Trong biên giới Đường quốc, thành trì có Nhân Hoàng chi khí hiện tại chỉ có Hoàng thành và Phong Diệp thành trước mắt, nếu như Trần Trường Sinh tới tìm thì cũng có thể tìm được.
Cho nên giấu diếm cũng vô dụng, chẳng bằng tiếp tục làm một ván cờ!
Lăng Phong đang ở phía trên hạc vàng đột nhiên biến mất, khi hắn xuất hiện lần nữa chính là ở trong thư phòng của phủ thành chủ.
Cha của Tạ Tân Tri, Tạ Trùng Dương đang ngồi ngay ngắn ở trước bàn sách, cẩn thận viết điều văn, hình như không phát hiện ra Lăng Phong đã đến.
Lăng Phong rút trường kiếm ra nhìn Tạ Trùng Dương trước mắt, không nghĩ tới Tạ Tân Tri lại hạ vốn gốc lớn như vậy, lấy cha ruột của mình ra chắn đao, trên mặt Lăng Phong không có không vui không buồn hỏi: "Ngươi chuẩn bị chết như thế nào?"
Lúc này Tạ Trùng Dương ngồi ở trước bàn sách dừng ngòi bút lại, rồi nhìn Lăng Phong trước mắt, trên mặt đột nhiên lộ ra nụ cười nói: "Vẫn bị ngươi tìm được!"
Lăng Phong không có nói nhảm, tung người tiến lên, một kiếm đâm xuyên qua cơ thể Tạ Trùng Dương, trong lúc Tạ Trùng Dương đang hấp hối, hắn giống như đã nhìn thấy bóng dáng của Tạ Tân Tri ở trên người Lăng Phong, trong lòng Tạ Trùng Dương có chút tiếc nuối âm thầm nói: "Tân Tri à, cha chỉ có thể giúp ngươi đến đây thôi!"
Từ trên người Tạ Trùng Dương mất đi sức sống đột nhiên có một điểm ánh sáng vàng bay lên muốn bay ra bên ngoài.
Lăng Phong đã là Xuất Khiếu có thể thấy thứ đó, hư ảnh ngồi ngay ngắn trên linh đài trong đan điền giơ tay chỉ một cái, một đạo lực lượng vô hình đánh trúng ánh sáng vàng kia.
Ánh sáng màu vàng phát ra một tiếng kêu thảm thiết, trong nháy mắt đã bị đốt thành tro bụi.
Tạ Trùng Dương hoàn toàn biến mất ở trên thế giới này, mà Lăng Phong cũng coi như đã hoàn thành nửa đầu ván cờ của mình!
Lăng Phong cười ha ha, xoay người biến mất ở trong phòng.
Lăng Phong trở lại lưng hạc vàng, vui sướng uống rượu trong bầu rượu, chậm rãi nói: "Trần sư đệ, còn đang nhìn sao?"
Trần Trường Sinh ở trong mật thất trên Tiểu Sơn phong xa xôi kinh ngạc một chút, cười khổ lắc đầu.
Hạc vàng của Lăng Phong đột nhiên há miệng, một đạo ánh sáng tím bay ra, Trần Trường Sinh đột nhiên xuất hiện ở trước mặt Lăng Phong chắp tay nói: "Chúc mừng Lăng sư huynh chém được tâm ma, từ nay về sau đạo tâm không bẩn!"
Lăng Phong cười ha ha, cười đến nước mắt cũng chảy ra, sau đó lại vẻ mặt nghiêm túc nhìn Trần Trường Sinh nói: "Trần sư đệ, ngươi tin không? Thực ra hai người chúng ta mới là người cùng đường!"