"A, được rồi, ta Trúc Cơ!"
Sau khi được hệ thống thừa nhận, cuối cùng âu Dương mới xác định mình đã đạt đến Trúc Cơ.
Loại cảm giác sảng khoái sau mười mấy năm khổ học tu luyện cuối cùng cũng công thành danh toại làm cho âu Dương cảm thấy vô cùng thoải mái.
âu Dương vẫn luôn có chất lượng giấc ngủ rất tốt, vì hôm nay cao hứng mà ngủ muộn nửa giờ.
Ngày hôm sau âu Dương dậy rất sớm, vội vã mặc quần áo tử tế rồi đi vào trong sân.
Lấy quyển "Ngũ Hành Thuật Pháp từ nhập môn đến xuống mồ" mà mình gấp rút thay đổi bìa mặt kia ra, từ giờ trở đi mình sẽ phấn đấu vươn lên trở thành một tiểu thiên tài thuật pháp đạt tiêu chuẩn.
Đầu đội sương mai giấc sáng sớm, tay âu Dương lật sách xem ba phút, sau đó đóng sách lại, đi vào phòng bếp xem hôm nay ăn cái gì.
Học cái rắm, vẫn không có gì khác với trước kia, vẫn nhìn là biết, biết rồi quên.
Trước khi đột phá đến Trúc Cơ là cái dạng này, sau khi đột phá đến Trúc Cơ vẫn cái dạng này?
Vậy không phải ta đột phá Trúc Cơ vô ích sao?
Trần Trường Sinh vây quanh bếp lò nhìn âu Dương dậy rất sớm đi vào phòng bếp cũng cảm thấy ngạc nhiên, bình thường đại sư huynh nhà mình không ngủ thẳng đến khi mặt trời lên cao thì sẽ không dậy.
"Đại sư huynh có chuyện gì phiền lòng sao?" Trần Trường Sinh tò mò hỏi.
âu Dương lấy một cái bánh bao thịt từ trong lồng hấp ra, vừa ăn vừa buồn bực hỏi: "Trường Sinh, ngươi nói xem Trúc Cơ có cái gì khác với Luyện Khí?"
Trần Trường Sinh nghe thấy âu Dương hỏi như vậy, lập tức hiểu ra, trên phương diện tu luyện của đại sư huynh nhà mình xuất hiện vấn đề nhưng Trần Trường Sinh cũng không dễ trả lời.
Cũng không phải vấn đề này rất phức tạp, mà là vấn đề này thật sự rất đơn giản.
Chỉ cần là tu sĩ có thiên phú tu luyện, chuyện tu luyện từ Luyện Khí đến Trúc Cơ gần như là chuyện không thể thay đổi.
Luyện Khí là dẫn nguyên khí thiên địa ban đầu nhập thể của người tu hành, hóa thành chân khí bản thân.
Mà Trúc Cơ lại là sau khi lượng chân khí trong đan điền của người tu hành đạt tới trình độ nhất định, sau đó sẽ chuyển hóa từ trạng thái khí thành chất lỏng, rồi ngưng tụ thành chân nguyên.
Chân nguyên khác với chân khí, đơn giản chính là chất lượng cao hơn một chút, có thể chống đỡ thuật pháp tiêu hao chân khí khá lớn mà tu sĩ sử dụng thôi.
Luyện Khí và Trúc Cơ khác nhau nhiều như vậy, nhưng về bản chất thì chân khí và chân nguyên lại không có gì khác nhau.
Nhưng loại tình huống này đặt lên người đại sư huynh nhà mình lại không thích hợp lắm.
Trước không nói đến thuộc tính chân khí xuất thần nhập hóa có thể điểm hóa vạn vật của đại sư huynh.
Mà lượng chân khí vô cùng vô tận kia của Đại sư huynh cũng rất không bình thường.
Thậm chí có một lần Trần Trường Sinh cho rằng đại sư huynh có lượng chân khí như thế thì có lẽ đời này cũng không có cách nào chuyển hóa nhiều chân khí như vậy thành chân nguyên.
Cũng chính là có thể cả đời này đại sư huynh nhà mình cũng hết hy vọng đột phá.
Đột phá không được cũng đại biểu cho tuổi thọ chỉ là người bình thường.
Trần Trường Sinh không chút lo lắng nào với điểm này, đợi đến khi sắp tới thọ nguyên của đại sư huynh, mình mượn mạng từ những sinh linh khác là được.
Loại thủ đoạn mượn mạng này tính là công pháp ma tu, nhưng kiếp trước, ở bên trong tận thế, sự khác nhau giữa ma tu và đạo tu đã bị mơ hồ không rõ.
Cho nên kiếp trước khi Trần Trường Sinh sử dụng bí pháp ma tu thì không có chút áp lực tâm lý nào.
Khi thọ nguyên của âu Dương thật sự đến gần, đừng nói để Trần Trường Sinh đi bắt những sinh linh đi mượn mệnh, cho dù là phải hiến tế vạn ngàn tu sĩ, ánh mắt Trần Trường Sinh cũng sẽ không chớp một cái.
Mặc dù đó là tính mạng của hơn một vạn tu sĩ nhưng làm vậy có thể tăng thọ mười năm cho đại sư huynh nhà ta!
Trần Trường Sinh cân nhắc một chút nói: "Đại sư huynh kỳ tài ngút trời, đúng là hiếm thấy, hiện giờ đại sư huynh mới vào Trúc Cơ không bao lâu, vẫn chưa thể cảm ngộ được ảo diệu của Trúc Cơ."
âu Dương liếc mắt nhìn Trần Trường Sinh đang điên cuồng thổi rắm màu cầu vồng cho mình.
Coi mình ngu xuẩn sao?
Trúc Cơ có ảo diệu cái rắm, chẳng qua là hóa lỏng chân khí thành chân nguyên, có thể ảo diệu chỗ cái rắm nào?
Đột nhiên âu Dương nhớ tới dấu hiệu nổi tiếng nhất của Trúc Cơ chính là ngự kiếm phi hành!
Nếu như mình thật sự có thể ngự kiếm phi hành, chẳng phải là không cần cưỡi chó bay loạn nữa.
Có thể ngự kiếm phi hành chính là giấc mơ của tất cả thiếu niên xem tiểu thuyết tiên hiệp kiếp trước nha!
Nghĩ tới đây hai mắt âu Dương sáng ngời, sau đó lại cầm hai cái bánh bao trong ngăn hấp, hăng hái chạy xông thẳng ra ngoài.
Bạch Phi Vũ đứng chắp tay trên cây trong sân nhỏ, quay mặt về phương đông nhìn mặt trời mọc tạo bình minh, hấp thụ một luồng tử khí thoáng qua lúc đêm ngày luân phiên.
Đây cũng là nguyên nhân quan trọng nhất mà Bạch Phi Vũ có thể sử dụng được pháp tắc khi là Nguyên Anh, thứ người khác hấp thụ chính là nguyên khí thiên địa bình thường, còn thứ Bạch Phi Vũ hấp thụ chính là tử khí của thiên địa!
Có điều tử khí thiên địa này chỉ có ở thời điểm đêm ngày luân phiên, khi đó mới có thể xuất hiện thoáng qua một luồng, cũng không phải mỗi ngày đều có thể gặp được.
Cho nên mỗi ngày Bạch Phi Vũ đều siêng năng đứng ở trên cây hướng về phương đông để hấp thụ một luồng tử khí thiên địa này, đây cũng chính là nguyên nhân vì sao Bạch Phi Vũ mệt nhọc năm năm ở Trúc Cơ.
Khi Bạch Phi Vũ dẫn tử khí thiên địa nhập thể, sau khi kết thúc tu hành hôm nay, vừa mở mắt đã nhìn thấy âu Dương ôm thân cây nhìn chằm chằm mình.
"Đại sư huynh hôm nay rảnh rỗi như vậy?" Bạch Phi Vũ nhìn âu Dương, nghi hoặc hỏi.
âu Dương cười hắc hắc, đưa một cái bánh bao cho Bạch Phi Vũ, Bạch Phi Vũ nhận lấy bánh bao, sau đó vừa ăn vừa chờ xem vị đại sư huynh nhà mình có thể đánh rắm cái gì.
"Tiểu Bạch, mấy ngày trước ta thăng cấp lên Trúc Cơ ngươi biết không?" âu Dương nhìn Bạch Phi Vũ ăn bánh bao mà mình mang đến, lúc này mới nói.
"Vậy chúc mừng đại sư huynh đã đạt được Trúc Cơ, có hi vọng tiên đạo!" Bạch Phi Vũ không có chút thành ý nào mà mở miệng nói.
âu Dương nhìn Bạch Phi Vũ thiếu hứng thú, dứt khoát hỏi thẳng: "Tiểu Bạch, ngươi có phương pháp ngự kiếm đơn giản dễ hiểu nào không dạy ta đi."
"Ngự Kiếm thuật? Đại sư huynh không phải ngươi đã có chó rồi sao?" Bạch Phi Vũ nghi hoặc.
Nếu không phải là không biết ngự kiếm phi hành, mẹ ai nguyện ý ngự cẩu phi hành hả? Không biết cưỡi chó sẽ thối đũng quần sao?
âu Dương mắng chửi trong lòng nhưng trên mặt vẫn mang theo nụ cười mà nói: "Hiện giờ vi huynh đã khác ngày xưa, cho nên muốn tìm một ít thuật pháp cao thâm để ma luyện bản thân, lúc này mới không ngại học hỏi kẻ dưới mà đến tìm ngươi."
Bạch Phi Vũ nhìn đại sư huynh có trình độ văn hóa không cao nhà mình, hắn cũng không vạch trần, ngược lại còn thật sự nghiêm túc suy nghĩ: "Ngự Kiếm thuật cơ bản chỉ là phương pháp khống chế vật, hẳn là đại sư huynh cũng không cần, Ngự Kiếm thuật cao thâm cũng đã tính là bí thuật nhưng loại thuật pháp này lại cần tu sĩ vận hành không ngừng, hơi không thích hợp với đại sư huynh lắm."
Trên dưới Tiểu Sơn phong vẫn luôn ngầm hiểu chuyện đại sư huynh nhà mình ngu thuật pháp.
Trong ánh mắt thất vọng của âu Dương, Bạch Phi Vũ cười ôn hòa nói: "Ở đây ta có một chiêu tên là Kiếm đến, không biết sư huynh có nguyện ý học hay không?"
"Kiếm đến? Tên như vậy sao?" âu Dương kinh hỉ nhìn Bạch Phi Vũ, trong mắt mang theo vẻ chờ mong.
Bạch Phi Vũ nhẹ giọng nói: "Phương pháp này chỉ cần hai từ, lại tập trung đánh dấu chân nguyên, có thể ngự kiếm giống như huy động cánh tay!"
Nói xong Bạch Phi Vũ nhắm mắt lại, giơ tay quát to: "Kiếm đến!"
Dưới sự điều khiển của ý niệm Bạch Phi Vũ phi kiếm ở bên hông tự động bay ra khỏi vỏ, di chuyển nhanh trên không trung.
Trong ánh mắt chờ mong của âu Dương, hắn giơ tay hướng lên trời quát to: "Kiếm đến!"
Tịnh Tử ngồi xổm trước cửa phòng bếp chuẩn bị lẻn vào bất cứ lúc nào, đột nhiên cảm thấy thân thể trở nên cứng ngắc, vẻ mặt mơ hồ bay đến trong tay âu Dương.
âu Dương lộ ra vẻ mặt mơ hồ nhìn con chó cũng lộ vẻ mơ hồ.
Chỉ có Bạch Phi Vũ cười nghiêng ngả trên cây!