"???"
âu Dương lộ ra vẻ mặt đầy dấu chấm hỏi, hoài nghi lỗ tai mình đã xảy ra vấn đề.
Nhưng đi theo lời vừa dứt của Mộ Vân Ca, các tiểu tỷ tỷ như cùng chung kẻ thù nhìn sắc ma vô địch trước mắt, đã sớm cắn chặt răng bạc, lấy nhạc cụ mang theo bên người của mình ra, kết trận vây quanh âu Dương và Hồ Đồ Đồ.
Đột nhiên có mấy chục bác gái cấp bậc ma ma cơ bắp cao chót vót từ trên trời giáng xuống, đập mạnh ở trước mặt âu Dương.
"Hây ha!"
Mấy chục bác gái cơ bắp trang điểm đậm thống nhất vung quyền khẽ quát một tiếng, lực lượng cánh tay đơn thuần vung lên đã tạo nên một mảnh sóng khí thổi quét khiến âu Dương nheo mắt lại.
Mỗi người đều là tu sĩ Nguyên Anh trở lên!
Mấy chục bác gái cơ bắp này liều mạng chẳng khác gì các quý huynh trên Hình phong!
Cũng thật sự là gây khó khăn cho người khác, Bồng Lai tiên sơn nhổ được mấy chục cây hành tây già này từ nơi nào vậy?
Trên mặt mấy chục bác gái tuổi già sức yếu bôi son phấn khoa trương, thẩm mỹ rất khủng bố nhưng mà càng khủng bố hơn chính là ánh mắt của các bác gái này nhìn mình.
Giống như muốn ăn tươi nuốt sống mình!
"Cái kia… Sơn chủ… Có phải nhầm lẫn hay không? Gia sư ta là Hồ Vân á!" âu Dương nhìn thoáng qua mấy chục bác gái diện mạo khác nhau nhưng đều đâm trúng điểm buồn nôn của mình, vội vàng hô với Mộ Vân Ca.
Mộ Vân Ca cười lạnh một tiếng nói: "Đệ tử Hồ Vân sao? Vậy thiến một nửa!"
Thần con mẹ nó thiến một nửa! Còn không bằng thiến cả!
âu Dương vừa rút Tịnh Tử bên hông ra, vừa tức giận bất bình nói: "Đều là một trong chín thánh địa lớn, chẳng phải là quy củ này của Bồng Lai tiên sơn quá ngang ngược sao? Dựa vào cái gì mà lập quy củ kỳ thị nam tu chúng ta? Công bằng ở đâu?"
Mộ Vân Ca nhìn âu Dương tức giận bất bình, cười lạnh nói: "Từ xưa Bồng Lai Sơn đã không cho phép nam tu tiến vào, từ khi Hồ Vân rời khỏi nam tu nào dám vào đều phải thiến!”
Mẹ nó, chẳng lẽ lão gia hỏa này ăn sạch sẽ rồi bỏ chạy? Lại mẹ nó hố ta?
Tô sư thúc cũng không nói cho ta biết tình huống ở nơi này phức tạp như vậy nha?
Mình cứ như vậy không hề chuẩn bị mà đã tới, chẳng phải là dê vào miệng hổ sao?
Mà đối với loại tiểu nhân nhổ củ cải vô tình như Hồ Vân, hiện tại âu Dương thật sự muốn kéo hắn ra khỏi hệ thống ở trong đầu mình, sau đó đánh tơi bời một trận!
âu Dương kinh hãi, đại não hoạt động rất nhanh, mắt thấy mấy chục bác gái cơ bắp chuẩn bị nhào về phía mình, mà Mộ Vân Ca lại ở một bên chờ ra tay bất cứ lúc nào.
Hôm nay đám đàn bà âm hiểm này nhất định phải thiến mình?
Cho dù là mình có thể ngăn cản sự vây đánh nhiệt tình của mấy chục bác gái nhưng lại có một vị cường giả Độ Kiếp thủ đoạn thần quỷ khó lường đang trấn thủ.
Nói không chừng hôm nay mình thật sự gà bay trứng vỡ!
Ở trong bước đường cùng dễ dàng kích thích đại não con người hoạt động rất nhanh, âu Dương đảo mắt một vòng, ngay tức khắc đã có biện pháp.
âu Dương một tay xách Tịnh Tử, tay kia nâng ống tay áo lên lau mặt, tức khắc nước mắt đã rơi đầy mặt, hắn nghẹn ngào gào lên với Mộ Vân Ca: "Ngươi nữ nhân này lại có lòng dạ rắn rết như thế, sư phụ ta trước khi chết còn nhớ mãi không quên ngươi, lão nhân gia hắn đã cưỡi hạc đi về tây phương, chúng ta đặc biệt đến báo tang cho ngươi, ngươi lại còn muốn giết hết sạch đồ đệ của hắn!”
Giọng nói của âu Dương như chim quyên lệ máu, hai mắt đỏ thẫm lệ rơi đầy mặt giống như đã chịu đả kích rất lớn, người thấy đau lòng người nghe rơi lệ.
Tất cả mọi người ở đây đều bị tình thâm thầy trò của âu Dương và Hồ Vân làm cho xúc động.
Hồ Đồ Đồ đang nắm góc áo âu Dương cũng lộ vẻ mặt mơ hồ nhìn âu Dương: "Cái gì? Phụ thân ta chết rồi?"
"Chết tiệt, lão tam lấy ớt từ đâu ra, mắt ta đau muốn chết!" âu Dương vừa khóc vừa mắng rồi lén lút giấu ớt trong ống tay áo.
Lòng nữ nhân mềm yếu, nữ nhân càng ngoan độc lại càng mềm lòng, chỉ cần mình diễn đủ đau khổ thì nhất định có thể đả động đến Mộ Vân Ca trước mắt.
Mà Mộ Vân Ca lại lộ ra vẻ mặt khinh bỉ nhìn âu Dương nói: "Hồ Vân chết rồi? Lại chơi chiêu này? Hai thầy trò các ngươi thật sự rất giống nhau."
"Chiêu này lão gia hỏa kia đã dùng qua?" âu Dương kinh ngạc với sư phụ nhà mình không biết xấu hổ nhưng đồng thời lại vững vàng như chó già.
Dù sao từ góc độ sinh linh của thế giới này mà nói, Hồ Vân thật sự đã chết.
Lần này sư phụ ta thật sự đã chết, ai nói gì cũng vô dụng!
âu Dương giống như vua diễn xuất liên tục lùi hai bước, tay che ngực, nhẫn tâm cắn đầu lưỡi một cái, máu tươi từ khóe miệng chảy ra, thân thể lảo đảo giơ bái thiếp trong tay lên nói: "Đây là do chưởng giáo Thanh Vân tông Động Hư Tử tự tay viết, nếu như ngươi không tin có thể đi Thanh Vân tông chứng thực, mấy ngày trước sư phụ ta đã người chết đạo tiêu!"
Mộ Vân Ca nhìn bộ dạng thê thảm của âu Dương, bắt đầu nửa tin nửa ngờ.
Đột nhiên một tiếng khóc thê lương của nữ oa vang lên: "Phụ thân! Phụ thân! Đại sư huynh! Ta muốn tìm phụ thân!"
âu Dương nghe được tiếng khóc của Hồ Đồ Đồ, trong lòng lại quyết đoán hơn, sư muội nhà mình thật là có nhãn lực, còn biết phối hợp diễn kịch với mình.
Hồ Đồ Đồ kéo góc áo của âu Dương khóc lên, nàng cũng không biết Hồ Vân đã đi nơi nào nhưng diễn xuất của âu Dương thật sự đã dọa nàng.
Dưới diễn xuất chân thật của âu Dương, trong khoảng thời gian ngắn Hồ Đồ Đồ đã thật sự cho rằng Hồ Vân đã chết, lập tức khóc lớn lên.
Tiếng khóc thương tâm của nữ hài, tiếng rống giận của thiếu niên, vang vọng ở trước mặt đám nữ tu khiến tất cả những việc này lô ra sự chân tình thành thực.
Cho dù là Mộ Vân Ca Độ Kiếp cũng có chút dao động, giơ tay ngăn lại các ma ma nóng lòng muốn lên.
Mà mấy trăm nữ hài ở phía sau cũng có chút đồng cảm nhìn thiếu niên và nữ hài trước mắt, thậm chí nội tâm yếu ớt cũng không cẩn thận mà khóc lên.
Lợi thế ở ta!
Diễn xuất chân thật của mình và biểu lộ chân tình của Hồ Đồ Đồ đã triệt để hù dọa đám đàn bà muốn cho mình trai giới sớm này.
Đang lúc âu Dương mừng thầm trong lòng mình thật sự là một tiểu thiên tài có nhiều mưu trí thì một bàn tay ngọc trắng nõn nắm chặt lấy cổ tay âu Dương.
Một vị nữ tử tóc bạc như tuyết, đeo theo khăn che mặt đột nhiên xuất hiện ở trước mặt âu Dương.
Nữ tử và Mộ Vân Ca có tám chín phần giống nhau nhưng so với Mộ Vân Ca phong hoa tuyệt đại, nữ tử trước mắt lại càng giống như một bình hoa dễ vỡ làm cho người ta có một loại vẻ đẹp mỏng manh sẽ biến mất bất cứ lúc nào.
Trong mắt âu Dương cũng hiện ra tin tức của nữ tử.
Danh tính: Mộ Vân Hải (phó sơn chủ Bồng Lai tiên sơn)
Tu vi: Tầng bốn Độ Kiếp
Căn cốt: 9
Mị lực: 10
May mắn: 9
Tư chất âm luật: 10
Kỹ năng chuyên môn: Tạo mộng
Đánh giá: Tiểu tử ngươi cẩn thận một chút!!
Ta cẩn con mẹ nó thận! âu Dương mắng chửi trong lòng.
Nhưng khi nhìn nữ tử trước mắt âu Dương lại có chút tò mò, có tướng mạo tương tự với Mộ Vân Ca như vậy, thậm chí thuộc tính, kỹ năng chuyên môn, tư chất đều không có bất kỳ khác biệt gì nhưng khí chất của hai người hoàn toàn tương phản.
Chẳng lẽ sơn chủ và phó sơn chủ Bồng Lai tiên sơn còn là một đôi tỷ muội song sinh?
Sao mệnh của lão gia hỏa này lại tốt như vậy? Trong lòng âu Dương không khỏi có chút hâm mộ vị sư phụ nhổ củ cải vô tình của mình.
Sao chuyện tốt gì cũng bị hắn chiếm hết rồi?
Mộ Vân Hải lộ ra vẻ mặt nhu nhược nắm lấy cổ tay âu Dương, hai con ngươi mang nước nhìn âu Dương, giọng nói rất lại vội vàng:
"Hồ Vân hắn thật sự đã chết?"