Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack (Dịch Full)

Chương 208 - Chương 208: Đạo Bảo Trấn Tiên Thức Tỉnh

Chương 208: Đạo Bảo Trấn Tiên thức tỉnh

"Uông... Gâu... Ô... Gâu gâu gâu..."

Từng tiếng chó sủa vang lên liên tiếp làm cho người ta có những suy nghĩ miên man bất định đến mức hơi buồn nôn.

Dù âu Dương có kiến thức rộng rãi thì đây là lần đầu tiên hắn nghe thấy chó mà cũng có thể sủa lẳng lơ như vậy.

Tịnh Tử bị treo trên cây đang phải chịu đựng một cuộc tra tấn kép về thể xác lẫn tinh thần.

Chính mình là Đạo Bảo cao quý, những đòn đánh bình thường đối với chính mình hoàn toàn không đau không ngứa, nhưng khi tên tiểu quỷ mặc y phục màu trắng ở phía sau lưng cầm cây thước trong tay đánh chính mình.

Chính mình lại cảm nhận được một sự run rẩy và thoải mái xuất phát từ sâu trong lòng.

Chẳng lẽ đây là cảm giác mà chỉ có sinh linh mới có thể cảm nhận được, chính là cảm giác linh hồn giống như là bị điện giật sao?

Tịnh Tử đã sắp bị đánh đến bất tỉnh, nhưng biểu cảm hiện lên trên mặt chó lại làm cho người ta không đành lòng nhìn thẳng.

"Con chó ngu ngốc run rẩy này đi theo mình mỗi ngày đều làm cho mình phải mất mặt!" âu Dương một tay che mặt và lộ ra bộ dạng bị đánh bại, còn một tay thì che kín cặp mắt tò mò của Hồ Đồ Đồ.

Thứ này, tiểu hài tử cũng không thể xem!

Vẻ mặt của Trần Trường Sinh không chút thay đổi mà đút hai tay vào trong ống tay áo và nhìn Bạch Phi Vũ quất Tịnh Tử, sau đó hắn đã thổi ra một cái rắm cầu vồng:

"Động tác vung tay này của Bạch sư đệ tự nhiên mà thành!"

Mộ Vân Ca ở một bên nhìn Bạch Phi Vũ quất Tịnh Tử cũng âm thầm lấy làm kỳ, Bạch Phi Vũ quất kiện Đạo Bảo hình chó kia mặc dù có chút không chịu nổi, nhưng dù sao mình cũng từng chơi qua cùng với Hồ Vân, xem như cũng có chút kinh nghiệm.

Chủ yếu là hơi thở huyền ảo phát ra từ trên người của Bạch Phi Vũ mới làm cho Mộ Vân Ca âm thầm hoảng sợ: "Tư chất của tiểu tử mặc y phục màu trắng này vậy mà lại tốt như vậy, chẳng qua là Nguyên Anh lại có thể lĩnh ngộ được đạo vận mà chỉ có trên Xuất Khiếu Kỳ mới có thể lĩnh ngộ, không đúng, đạo vận này lĩnh ngộ sâu như vậy?! Đến mức còn mang theo bóng dáng của quy luật!!"

Thân là đại tu sĩ Độ Kiếp tầng tám, ánh mắt của Mộ Vân Ca tự nhiên là rất độc, nàng chỉ cần liếc mắt một cái là đã nhìn ra bên trong động tác của Bạch Phi Vũ đều ẩn chứa sức mạnh quy luật!

Quy luật chỉ có thể được lĩnh ngộ bước đầu khi Nguyên Anh điều khiển Hợp Thể đại tu sĩ!?

Tiểu tử này rốt cuộc là yêu nghiệt gì?

Cái này đã không còn có thể gọi là tài năng nưa, thế nhưng chính là nghe rợn cả người!!

Chẳng lẽ hắn cũng bị tiên nhân đoạt xá sao?

Trong lòng của Mộ Vân Ca giống như dâng lên sóng to gió lớn khi nhìn vào Bạch Phi Vũ, thật cứ như nhìn thấy một con kiến chợt quơ khảm đao dài hơn một thước chém từ Bồng Lai đường tới Thanh Vân đường vậy!

Đạo Minh cao cấp, thường thường chỉ cần va chạm thô bạo và đơn giản nhất giữa hai Đạo Bảo, đơn giản đến mức Tịnh Tử bị treo trên cây là đang dùng Khổn Tiên Thằng của âu Dương.

Tiếng Lượng Thiên Xích tiếp xúc với mông chó của Tịnh Tử không ngừng vang lên, Tịnh Tử bị đánh đến thần hồn run rẩy và miệng sùi bọt mép.

Thỉnh thoảng bởi vì bị đánh mà nó tình cờ run rẩy một lúc, nếu như không phải trên mặt của con chó kia lộ ra bộ dạng thoải mái muốn chết hết sức hèn mọn thì ngược lại thật là đáng thương.

Vẻ mặt của Bạch Phi Vũ không hề có biểu cảm gì mà đôi môi chỉ nhẹ mím lại, trên trán đã xuất hiện một lớp mồ hôi mỏng.

Chỉ có Bạch Phi Vũ mới biết bây giờ mình rốt cuộc có bao nhiêu vất vả.

Chỉ cần vung thanh Lượng Thiên Xích trong tay cũng đã đủ hao phí tâm lực và chân nguyên của mình rồi.

Sử dụng pháp khí tiêu hao chính là tinh thần lực và chân nguyên của tu sĩ, càng là pháp khí đỉnh cấp thì càng có yêu cầu cao đối với chân nguyên và tinh thần lực.

Mà Bạch Phi Vũ chẳng qua là Nguyên Anh nên chỉ vung Lượng Thiên Xích trong tay hơn mười cái là đã tiêu hao sạch sẽ chân nguyên của mình.

Càng chưa nói tới mình còn đang dùng nó đi đánh một kiện Đạo Bảo khác.

Chỉ là một vòng xoáy quy luật nhỏ bé do hỗn loạn của quy luật sinh ra từ sự va chạm dưới sự vung đánh vào Đạo Bảo, đều làm cho Bạch Phi Vũ cảm giác tâm thần đều bị chấn động.

Nếu như chính mình kiếp trước thân là Kiếm tiên Thượng Cổ, chắc chắn chẳng thèm đề ý tới vòng xoáy quy luật nhỏ bé này.

Nhưng bây giờ tu vi của mình chẳng qua là Nguyên Anh mà thôi, ngay cả thần hồn cũng còn chưa có ngưng tụ ra.

Đối mặt với sức mạnh ở cấp độ cao như quy luật, chính mình vẫn có vẻ bất lực.

Cho nên ở trong tầm mắt của âu Dương, Bạch Phi Vũ chảnh chọe chẳng qua là đánh Tịnh Tử treo ở trên cây hơn mười cái thì đã mệt mỏi đến mức thở hồng hộc và đầu đầy mồ hôi rồi.

"Được không vậy Tiểu Bạch, kiếm tu đều yếu như vậy sao? Không được thì nói một tiếng, sư huynh ta có chính là sức lực!" âu Dương nhìn Bạch Phi Vũ rồi âm dương quái khí mà nói.

Bạch Phi Vũ nghe được lời nói âm dương quái khí của âu Dương, hắn tự cảm thấy trên mặt không ánh sáng, vì thế trong hai mắt chợt bốc lên khí huyền ảo làm cho cây thước trong tay hơi sáng lên.

Một đòn này, Bạch Phi Vũ đã sử dụng đến sức mạnh quy luật của chính mình, hắn cầm Lượng Thiên Xích quất mạnh vào mông chó của Tịnh Tử.

Quy luật vốn do đạo vận ngưng tụ ở phía trên Đạo Bảo, chỉ là bị giấu ở bên trong Đạo Bảo.

Mà khi Bạch Phi Vũ dùng quy luật của chính mình dẫn dắt ra quy luật ở bên trong Lượng Thiên Xích, sau đó va chạm cùng một chỗ với quy luật trong cơ thể của Tịnh Tử.

Thì một điều kỳ diệu đã xảy ra!

Ở trước mặt của mọi người, trời đất bỗng như chậm lại. Trong nháy mắt, thời gian cũng bắt đầu chậm dần lại, những cánh hoa tung bay ở trong biển hoa gần như đều bị đọng lại giữa không trung.

Bên trong biển hoa, Hồ Đồ Đồ, tiểu Lông Bông, Điêu Mao và bao gồm cả Tàng Hồ Độ Kiếp đều rơi vào trạng thái đứng im đầy quỷ dị.

Chỉ có âu Dương chú ý tới loại tình huống này, bởi vì vào giờ phút này, gần như tất cả mọi người đều đứng im tại chỗ, duy chỉ có chính mình là không bị bất cứ ảnh hưởng nào.

Hoặc là nói, vào lúc mọi thứ đứng im trong nháy mắt kia, trong lòng của âu Dương hơi rung động, hắn giống như là cảm giác được cái gì, nhưng loại cảm giác này lại biến mất rất nhanh.

Mà trong tầm mắt của âu Dương, Bạch Phi Vũ cầm cây thước đánh vào mông chó đều đứng im ở nơi đó.

Tịnh Tử treo trên cây bởi vì một đòn này, cả mặt chó như trò hề hưng phấn đến méo mó cũng đứng im tại chỗ.

âu Dương quay đầu nhìn về phía Trần Trường Sinh và Mộ Vân Ca, Trần Trường Sinh cũng đứng im tại chỗ giống như là pho tượng, khóe miệng của hắn hơi nở nụ cười và giương mắt nhìn vào Bạch Phi Vũ.

Khi tầm mắt dừng lại trên người của Mộ Vân Ca, âu Dương mới thở phào nhẹ nhõm, bởi vì Mộ Vân Ca cũng giống như mình hoàn toàn không có bất cứ ảnh hưởng nào.

Nhưng khi Mộ Vân Ca nhìn thấy âu Dương quay đầu nhìn về phía mình, nàng chợt lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên.

Chẳng qua trong chớp mắt lại biến mất không thấy.

Khi âu Dương định mở miệng hỏi thăm thì mọi thứ chợt trở lại bình thường.

Loại cảm giác này rất quái dị, thật giống như mình bị thế giới bài xích, cả người có cảm giác không được tự nhiên như khi bị cả thế giới cô lập ở bên ngoài vậy.

Theo một tiếng chó sủa đầy hưng phấn, toàn bộ trời đất lập tức tràn ngập đạo vận.

Tiên nhạc chợt vang lên trên bầu trời, rồng đất lăn lộn, dị tượng trong trời đất theo đó mà sinh ra.

Đến nỗi Trần Trường Sinh ở bên cạnh cả người đều rơi vào trong ngộ đạo!

Mà ngọn núi kèn ở đằng xa giống như bị một tiếng chó sủa này hấp dẫn, vốn ngọn núi đồ sộ dần bắt đầu rung chuyển, cả ngọn núi đều hiện ra màu vàng làm cho người ta lóa mắt.

Đạo Bảo Trấn Tiên của Bồng Lai tiên sơn vậy mà là cả ngọn núi này!

Bạch Phi Vũ cầm Lượng Thiên Xích trong tay cũng bởi vì một đòn này mà gần như hao hết tất cả sức lực của mình. Hai tay của hắn buông thõng xuống hai bên, suýt chút nữa ngay cả Lượng Thiên Xích đều không thể giữ chặt trong tay.

âu Dương muốn mở miệng hỏi Mộ Vân Ca vừa rồi là chuyện gì xảy ra, chẳng qua Mộ Vân Ca lại đặt ngón tay ở trên môi của mình làm một động tác giữ im lặng.

Trong nháy mắt, một tiếng kèn to rõ và thê lương vang vọng khắp trời đất!

Đạo Bảo Trấn Tiên của Bồng Lai tiên sơn đã thức tỉnh!

Bình Luận (0)
Comment