"Rốt cuộc ngươi là ai?" Bạch Phi Vũ bóp cổ Khí Tổ đang giãy giục lung tung, bàn tay của ông ta hoảng sợ vừa tóm chặt tay mình vừa há hốc mồm với Bạch Phi Vũ, hoàn toàn không có chút phong phạm của tiên nhân.
"Vì sao? Vì sao chứ? Rốt cuộc hắn là ai! Vì sao ngay cả chân linh của mình cũng run sợ!" Khí Tổ nhìn Bạch Phí Vũ đang hàm chứa ý cười ôn hòa trước mặt.
Dường như ông ta vừa nhìn thấy bóng người từng khiến tất cả tiên nhân sợ hãi trên người thiếu niên này!
Bạch Phi Vũ nhìn Khí Tổ đang run rẩy trước mặt, mặt mày vẫn mỉm cười ôn hòa như cũ, tựa như người bạn cũ nhiều năm không gặp, thân thiết nói: "Khí, không phải ngươi vẫn luôn tự xưng là đạo lữ của ta à? Sao nhìn thấy đạo lữ lại tỏ ra như thế này?"
"Lý! Thái! Bạch!"
Người khiến mình lưu lạc thành tình trạng này, là ác ma tự tay chôn vui tất cả tiên nhân nay lại sống sờ sờ đứng trước mặt mình!
Khí Tổ không tin, không muốn tin cũng không dám tin rằng thiếu niên trước mặt chính là Lý Thái Bạch đã chém chết hết các tiên nhân trong thiên hạ. Nhìn Bạch Phi Vũ trước mặt, Khí Tổ nghiêm nghị nói: "Ngươi không phải hắn! Rốt cuộc ngươi là ai!"
Bạch Phi Vũ nghĩ ngợi một hồi, giơ bàn tay rảnh rỗi khác lên, một đóa Thanh Liên đột nhiên xuất hiện trong tay.
Mặc dù đời này mình không tu luyện Thanh Liên kiếm ý, nhưng Thanh Liên kiếm ý đã khắc sâu vào thân thể mình, tiện tay gọi ra một sợi Thanh Liên kiếm ý không có gì khó.
Một tay nâng Thanh Liên, một tay nhấc Khí Tổ lên, khẽ thở dài: "Xin hỏi tiên nhân trên trời, vị kia có dám tới nhân gian không?"
Khí Tổ bị nhấc lên run lẩy bẩy như vừa chạm vào ổ điện, miệng há hốc hoảng sợ nhìn Thanh Liên trong tay Bạch Phi Vũ, mồm phát ra tiếng thét chói tai không có ý nghĩa.
Với ông ta hoặc tất cả các tiên nhân, Lý Thái Bạch chính là cơn ác mộng, một cơn ác mộng chỉ thuộc về tiên nhân!
Dựa vào thân thể của nhân tộc bước lên Tiên Nhân cảnh, cũng cùng ngày đó chém chết hết các tiên nhân trong thiên hạ.
Bây giờ cơn ác mộng đó lại sống sờ sờ xuất hiện trước mặt mình, đã hoàn toàn phá hỏng phòng tuyến tâm lý của Khí Tổ.
So với những tiên nhân khác, Khí Tổ là người khá dè dặt thận trọng, thậm chí còn dè dặt tới mức hơi hèn yếu.
Nhưng khi Lý Thái Bạch lại sống sờ sờ đứng trước mặt, không biết Khí Tổ lấy đâu ra dũng khí.
Khí tiên linh bộc phát ra khỏi cơ thể, cả người trở nên không vui không buồn, rất ra dáng thiên nhân, nhưng bộ dạng thiên nhân này không duy trì quá lâu, cả người Khí Tổ nhanh chóng ẩn xuống, chỉ còn sót lại chân linh gần như trong suốt của Khí Tổ!
Cơ thể trong tay Bạch Phi Vũ nhanh chóng hóa thành hư vô, một cỗ hơi thở gần như có thể chôn vùi mọi thứ bùng lên từ chân linh của Khí Tổ!
Đó là tự bạo của tiên nhân, là chân linh của tiên nhân tự bạo!
Mặc dù chân linh đã bị chém ra khỏi đạo, nhưng chân linh của tiên nhân vẫn là thứ gần với đạo nhất, chân linh lựa chọn tự bạo không đồng nghĩa với hủy diệt đạo của tiên nhân!
Dùng nhân quả lớn của tồn tại liên quan tới đạo này sẽ khiến người đó hoàn toàn biến mất trong dòng sông thời gian!
Bạch Phi Vũ chỉ vừa nói mấy câu đã khiến Khí Tổ trước kia luôn tỏ ra hèn yếu, nay lại không chùn bước lựa chọn tự bạo chân linh!
Thấy Khí Tổ luôn là người sợ mình nhất trong tất cả các tiên nhân bây giờ lại có dũng khí làm ra hành động này.
Thì có thể thấy rõ được danh tiếng của mình trong nhóm tiên nhân không được tốt cho lắm!
Thật ra Bạch Phi Vũ cũng không lo lắng về việc chân linh muốn hủy đạo của mình lắm, chỉ cần đảo loạn đạo vận của khu vực này là được, khiến chân linh không thể tìm ra hướng của đạo.
Còn đảo loạn thế nào ấy à? Đương nhiên là phá cảnh tại đây!
Bạch Phi Vũ thở dài, ánh sáng trong mắt chuyển động, hơi thở huyền ảo xuất hiện, khẽ hô lên: "Vạn vật đều là kiếm của ta!"
Khi lời này vang lên, luồng hơi thở gần như có thể hủy diệt mọi thứ kia lập tức bị áp chế.
Hơi thở huyền ảo chậm rãi hình thành một ảnh ảo cách đỉnh đầu Bạch Phi Vũ khoảng ba thước.
Ảnh ảo chậm rãi ngưng tụ lại, một người mặc bạch y, mặt mũi phi phàm mang theo ý cười nhưng lại mang tới cảm giác thần thánh không thể xâm phạm!
Hơi thở trên người Bạch Phi Vũ nhanh chóng tăng lên, Nguyên Anh trong Đan Điền đột ngột mở mắt, tay kết phát quyết chỉ thẳng vào linh đài.
Trên linh đài ba tấc, thần hồn bừng bừng xông ra!
Thần hồn là gì?
Tu sĩ tu nguyên khí thiên địa, dẫn khí nhập thể, hóa khí thành Nguyên, ngưng Nguyên kết Đan, Đan vỡ hóa Anh!
Đó là giới hạn cuối cùng sinh linh phổ thông, cũng là cực hạn tu luyện của sinh linh!
Nguyên Anh chính là cảnh giới khiến sinh linh có khả năng lĩnh ngộ nguyên khí thiên địa sâu nhất.
Trên Nguyên Anh không còn là ngưng luyện chân nguyên đơn thuần nữa, trái lại bắt đầu tiến hành cảm ngộ chí lý của thiên địa.
Cũng chính là bắt đầu tu hành đạo lý của thiên dịa.
Hiểu ra đạo của chính mình, thắp sáng ngọn lửa trên linh đài, linh hồn bắt đầu lột xác tăng cấp thành thần hôn.
Lúc đó mới thực sự bước với nhóm đại tu sĩ!
Đó chính là nguyên nhân các tông môn và các gia tộc chỉ để những tu sĩ dưới Xuất Khiếu kỳ ra ngoài tu hành.
Thiên tài địa bảo bình thường đã vô dụng đối với tu sĩ bước vào Xuất Khiếu kỳ.
Cách thức đơn giản gia tăng chân nguyên không còn tác dụng gì đối với tu sĩ Xuất Khiếu kỳ trở lên cả.
Truy tìm đạo của chính mình mới là "Đạo" mà thứ nhóm đại tu sĩ đang nghĩ tới cả đời!
Có câu nói thế này: "Buổi sáng hiểu ra, buổi chiều chết cũng được!"
Trong thiên địa, tu sĩ thậm chí còn có ý chí liều chết để truy tìm đạo.
Hơn mười vị sơn chủ của Bồng Lai tiên sơn tự nguyện để Khí Tổ chiếm cứ cơ thể chính là minh chứng tốt nhất.
Vì ngay tại ngày bị chiếm cơ thể, đó cũng chính là ngày bản thân cách đạo mà mình tu luyện cả đời gần nhất!
Trên mặt Bạch Phi Vũ không biểu lộ ra vui buồn, dáng vẻ thiên nhân sinh ra, hơi thở huyền ảo trên người còn mạnh hơn cả hơi thở chân linh tự bạo của Khí tổ.
Lúc đột phá Xuất Khiếu kỳ, đạo vận ở nơi này sẽ vận chuyển, đủ loại đạo vận sẽ xuất hiện xung quanh người đột phá.
Bạch Phi Vũ đang muốn nhân lúc mình đột phá làm đạo vận hỗn loạn, hoàn toàn khiến phương pháp chân linh tự bạo để hủy đạo của Khí Tổ làm xáo trộn!
Trên linh đài của Bạch Phi Vũ, thần hồn của hắn dần dần xuất hiện, hình thái trong suốt hơn so với Nguyên Anh, nhưng luồng đạo vận đang lưu chuyển bên trên thần hồn không hề giống chân nguyên!
Thần hồn đang nhắm mắt ngồi xếp bằng nghiêm chỉnh trên linh đài, đạo vận di chuyển quanh người chậm rãi hình thành nên một cuốn sách trước mặt thần hồn.
Ánh sáng lấp lánh vận chuyển quanh cuốn sách, ánh sáng xanh nở rộ, khí của đạo bắn ra bốn phía, vừa nhìn đã thấy bất phàm!
Khi sách hoàn toàn hình thành, đất trời sinh ra thay đổi, tiếng rồng ngâm phuọng hót vang lên bên tai.
Hơi thở chết chóc xông lên từ phía đông, khí huyền hoàng giáng từ trời xuống, ánh sáng vàng huy hoàng hóa thành vô số Kim Liên dào dạt trên bầu trời!
Đó là ban thưởng của thiên địa đối với người có công đức làm ra việc có công đức lớn đối với thiên địa!
Ánh sáng thuộc về đạo trên cuốn sách nở rộ, chiếu sáng cả linh đài!
Thần hồn chậm rãi ở mắt, nâng cánh tay gần như trong suốt lên cầm lấy cuốn sách kia.
Trong Đan Điền, khi Nguyên Anh mở mắt ra, chân nguyên cuồn cuộn, một cây bút lông do nguyên khí thiên địa hóa thành từ từ xuất hiện trong tay Nguyên Anh của Bạch Phi Vũ.
Hơi thở trên người Bạch Phi Vũ lúc ẩn lúc hiện, dùng tốc độ nhanh khủng khốc tăng cao!
Tầng một Xuất Khiếu, tầng hai Xuất Khiếu, tầng ba Xuất Khiếu, tầng bốn Xuất Khiếu... Tầng chín Xuất Khiếu!
Phá cảnh dễ như bỡ, vừa phá cảnh đã phá hết cảnh.
Hấp thụ tử khí thiên địa vài chục năm trong vòng một ngày, rèn luyện kiếm tâm hoàn hảo, bồi dưỡng ra kiếm thể tiên thiên ngộ đạo tạo ra một cơ thể hoàn hảo nhất của Bạch Phi Vũ, giờ đã tới lúc hái quả chín!
Một khi tới Xuất Khiếu sẽ ung dung tự tại như gió!