Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack (Dịch Full)

Chương 225 - Chương 225: Mộ Vân Hải Tập Kích Ban Đêm

Chương 225: Mộ Vân Hải tập kích ban đêm

Đêm khuya thanh vắng, khi trăng đã treo trên cành.

Sau một ngày bận rộn, đại sư âu Dương lên giường đi ngủ sớm. Hắn ôm một đống thượng phẩm linh thạch ở trong tay mà chính mình vừa vất vả mới có được, cũng đang tính toán Ký Lục thạch trong túi còn nhiều hay không.

Bỗng, cửa phòng bị một lực nhẹ nhàng đẩy ra rồi một luồng gió thơm ùa vào.

Mộ Vân Hải với mái tóc bạc trắng như tuyết đang rụt rè đứng ở trước cửa và ôm đàn nhị mà nhìn mình.

Buổi tối, lúc ngủ, sư nương, tấn công ban đêm.

Mấy từ hỏng bét này hiện lên trong đầu của âu Dương để cho âu Dương lập tức có chút miệng đắng lưỡi khô.

Nhìn Mộ Vân Hải như búp bê sứ đứng ở trước mặt, âu Dương lắp bắp hỏi: "Sư nương đêm hôm khuya khoắt không ngủ mà đến chỗ của ta làm gì?"

"Ta có thể đi vào không?" Mộ Vân Hải cẩn thận ôm đàn nhị của mình rồi rụt rè hỏi.

"Cái này… Không tốt lắm đâu, mau vào, đóng cửa lại!" âu Dương vội vàng nói với Mộ Vân Hải.

Mộ Vân Hải đi đến rồi ngồi trên chiếc ghế nhỏ ở bên cạnh giường của âu Dương. Nàng tò mò nhìn âu Dương, nhìn bên trái một chút rồi nhìn bên phải một chút, giống như nhìn khỉ trong lồng sắt vậy.

âu Dương bị đối phương nhìn đến lông tơ dựng đứng, âu Dương luôn cảm thấy cái bình sứ ở trước mắt này có thể vỡ nát bất cứ lúc nào.

"Tiểu sư nương, ngài đang nhìn cái gì?" âu Dương kiên trì mà hỏi.

Nếu vị này có ý đồ gây rối với mình, vậy mình lựa chọn theo, hay là hơi tỏ ra chống cự rồi theo?

Lúc âu Dương đang xoắn xuýt, Mộ Vân Hải lại rụt rè mở miệng nói:

"Ngủ đi!"

???

"Sư nương, như vậy không tốt lắm đâu?" âu Dương nhìn đôi mắt lanh lợi nhưng lại hết sức tinh khiết kia rồi có chút ngượng ngùng mà nói.

âu Dương ta nói thế nào cũng là một người có nguyên tắc, làm sao có thể làm ra loại chuyện hạ lưu này!

Khi âu Dương chuẩn bị đứng trên điểm cao của đạo đức để răn dạy tiểu sư nương ở trước mắt này.

Thì Mộ Vân Hải lại lạnh lùng mà nói ra:

"Hồ Vân nói muốn ta đưa cho ngươi một giấc mơ, nhanh ngủ đi!"

"Đưa cho ta một giấc mơ?" âu Dương ngây người ra một lúc, lập tức nghĩ đến kỹ năng tạo ra giấc mơ của hai tỷ muội Mộ Vân Hải và Mộ Vân Ca này. Chẳng lẽ lão đầu tử nhà mình còn có điều gì muốn nói với mình sao?

âu Dương tỏ ra nửa tin nửa ngờ rồi nằm ở trên giường và nhắm mắt lại, nhưng có một người bên cạnh cứ nhìn chằm chằm vào chính mình như vậy thì làm sao có thể ngủ được!

Lăn trái lăn phải, âu Dương trằn trọc một lúc vẫn là ngồi dậy rồi tỏ vẻ hơi buồn bực mà mở miệng nói:

"Tiểu sư nương, tuy rằng nói là nói như vậy, nhưng ngài cứ nhìn như vậy thì làm sao ta có thể ngủ được đây!"

Mộ Vân Hải suy nghĩ một lát rồi nhìn về phía âu Dương và thì thầm:

"Đạo âm luật là tiếng động của trời đất, thúc giục vạn vật cất lời, hiện ra nguyên âm của trời đất."

Những lời tối nghĩa và khó hiểu không ngừng thốt ra từ trong miệng của Mộ Vân Hải, tuy rằng âu Dương nghe hiểu được mỗi chữ, nhưng khi ghép chúng lại thì âu Dương cũng không biết nó có nghĩa là gì.

Nhưng từng đợt buồn ngủ giống như thủy triều dâng lên trong đầu của âu Dương, sau đó âu Dương ráng mở to hai mắt tỏ ra khó tin mà mở miệng hỏi:

"Tiểu sư nương, ngươi đang giảng đạo cho ta…?"

Không đợi Mộ Vân Hải trả lời, âu Dương đã lắc lắc đầu rồi ngã xuống giường.

Nhìn âu Dương ngã xuống giường ngủ say, Mộ Vân Hải có chút ngạc nhiên rồi thì thầm trong lòng:

"Thật đúng là một người kỳ lạ giống như Hồ Vân!"

Sau khi chắc chắn âu Dương thật sự đã ngủ, Mộ Vân Hải cầm lấy đàn nhị trong tay mình, sau đó là một bản nhạc du dương trầm bổng.

Mộ Vân Hải gảy đàn làm cho tiếng đàn ở trong phòng âu Dương hình thành từng phù văn huyền ảo từ từ rơi trên cơ thể của âu Dương.

Mộ Vân Ca đang ở trong chủ điện để giám sát Hồ Đồ Đồ có bộ dạng nửa chết nửa sống khi học nhạc cụ, trong lòng có cảm giác nên nàng quay đầu nhìn về phía phòng của âu Dương.

Giấc mộng bản mệnh mà cả đời chỉ có thể sử dụng một lần?

Mình bị lời ngon tiếng ngọt của Hồ Vân lừa, không nghĩ đến muội muội của mình cũng bị Hồ Vân lừa!

Mộ Vân Ca tỏ ra oán hận khi nghĩ đến điều đó, chẳng qua nàng lập tức không biết nghĩ đến điều mà mặt mày lại giãn ra rồi cười một tiếng. Nhìn thấy Hồ Đồ Đồ lại chuẩn bị lười biếng, nàng xụ mặt xuống và gõ một nhánh trúc vào trên cái đầu nhỏ của Hồ Đồ Đồ.

âu Dương chìm vào giấc ngủ say, hắn có cảm giác cơ thể của mình rất nhẹ. Hắn nhẹ nhàng bay bổng ở trên bông vải, xung quanh không có bất cứ tiếng động nào mà chỉ là một khoảng không cái gì cũng không có.

Cảm giác chính mình giống như đã trở lại trạng thái ban đầu của vạn vật vậy, lại giống như là một thế giới trống vắng sau ngày tận thế.

âu Dương mở to mắt, phát hiện mình đang nằm trên một đám mây to lớn, trên bầu trời còn treo vô số ngôi sao.

“Chỗ này chính là giấc mơ của ngươi!” Giọng nói kỳ ảo của Mộ Vân Hải vang lên bên tai của âu Dương dọa cho âu Dương nhảy dựng.

âu Dương hơi không hài lòng vỗ vỗ ngực của mình rồi nhìn vẻ mặt ngơ ngác của Mộ Vân Hải ở trước mặt mà tò mò hỏi:

"Tiểu sư nương, lão đầu tử nhà ta rốt cuộc vì sao muốn ngài đưa cho ta giấc mộng này?"

Mộ Vân Hải nghẹo đầu rồi nói:

"Ta cũng không biết, Hồ Vân chỉ nói ngươi và hắn là người giống nhau, cho nên ngươi sẽ cần giấc mơ này!"

Mình là ghét nhất là đánh đố!

âu Dương nằm trên đám mây và nhìn vô số ngôi sao trên bầu trời đến xuất thần.

Cơn gió nhẹ thổi qua như là thổi bay ngôi sao làm cho bầu trời lúc sáng lúc tối để hắn trở nên hoảng hốt có chút xuất thần.

Mộ Vân Hải ngồi ở bên cạnh, hai tay ôm lấy chân rồi nhìn lên bầu trời mà nhẹ giọng nói ra:

"Tỷ tỷ rất thích Hồ Vân, nhưng lại không yên lòng về ta, cho nên mới nhờ cậy Hồ Vân với hi vọng hắn có thể cứu ta!"

Trong giọng nói của Mộ Vân Hải mang theo sự rụt rè và chần chờ, đến nỗi còn có chút sợ sệt. Thân là đại tu sĩ Độ Kiếp, không ngờ trên người của nàng lại xuất hiện loại tính khí như tiểu hài tử này.

Điều này ít nhiều mang theo một chút cảm giác trái ngược.

âu Dương cười rồi nói:

"Tiểu sư nương, ngài suy nghĩ quá nhiều, chúng ta sẽ không trách hắn dù sao hắn làm cũng là vì muốn tốt cho chúng ta!"

Mộ Vân Hải lo lắng Hồ Vân sắp đặt cho bọn âu Dương đến trợ giúp chính mình như vậy sẽ làm cho bọn âu Dương tức giận với Hồ Vân, âu Dương có tâm tư thông minh tự nhiên là hiểu, nên đã cho Mộ Vân Hải uống một viên thuốc an thần.

Nghe âu Dương nói vậy, vẻ mặt của Mộ Vân Hải trở nên vui vẻ rồi nàng chỉ tay vào ngôi sao trên bầu trời và nói:

"Hồ Vân là một người rất kỳ lạ, những ngôi sao trên bầu trời kia đều là do hắn vẽ lên, hắn nói mỗi một ngôi sao đều có vị trí của nó."

"Thật sự là rất giỏi, không hổ là sự phụ của ta." âu Dương thuận miệng trả lời lấy lệ, cho đến bây giờ âu Dương cũng không quá rõ ràng đến cùng vì cái gì Mộ Vân Hải lại tạo cho mình giấc mơ này.

Chợt âu Dương nhìn bầu trời đầy sao, hắn cảm thấy hơi có vẻ quen thuộc!

Đó là Thất Tinh Bắc Đẩu? Đó là Tam Liên Tinh, đó là Phi Đấu Tinh.

âu Dương chợt bật dậy, những ánh sao giống như nhỏ giọt vào trong con ngươi của hắn, những ngôi sao này là tự tay Hồ Vân vẽ ra! Là vẽ ra dựa theo bầu trời sao ở kiếp trước!

Chợt đám mây như đụng phải thứ gì đó, Mộ Vân Hải đang ngồi ở trên đám mây bèn đứng dậy và bắt lấy đám mây ở trước mặt rồi nói với âu Dương:

"Tuy rằng không biết vì sao Hồ Vân muốn ta đưa ngươi đến chỗ này, nhưng chỗ này thật sự rất đẹp!"

Dứt lời, Mộ Vân Hải vén đám mây để lộ cảnh tượng trước mặt cho âu Dương.

Vô số tòa cao ốc chọc trời, ngã tư đường đèn đuốc sáng trưng, xe cộ qua lại như nước chảy và còn có tiếng radio ồn ào.

Một thành phố hiện đại to lớn xuất hiện trước khuôn mặt đang dại ra của âu Dương.

Bình Luận (0)
Comment