Vị chủ nhân Vong Xuyên mình cóc mặt trê cuối cùng cũng nhớ ra bản thân từng bị sợ hãi điều khiển, đầu gật gù liên tục bày tỏ đã biết, không chạy tiếp nữa.
Sợi dây gai trong tay âu Dương biến thành vòng cổ trói chặt vào cổ con cóc mặt trê kia. Khi vòng cổ thu nhỏ lại thì con cóc mặt trê đó cũng thu nhỏ lại theo.
Cho tới khi biến thành một con chó nhỏ cao tới đầu gối, lúc này âu Dương mới nhấc chân đạp lên lưng nó, sai khiến nó đi lên bờ.
Nhìn tử khí tối tăm mờ mịt trên bờ, âu Dương cau mày, hơi nhấc sợi dây gai trong tay lên.
Con cóc mặt trê hiểu chuyện há mồm ra, đống tử khí ngút trời lập tức bị hút vào trong bụng.
Tử khí tản đi chỉ còn sót lại một mảng màu xám tro, trên bờ chỉ còn Tuệ Trí đang tỏa Phật quang lấp lánh như bóng đèn đứng đó.
“Sư huynh!” Tuệ Trí ngẩng đầu, kích động gọi âu Dương.
“Sư huynh? Có phải Đại hòa thượng này lại tưởng tượng ra cái gì hay không?”
âu Dương nhìn vẻ mặt kích động của Tuệ Trí đầy kỳ quái, cau mày nói: “Ta và ngươi không cùng tông môn, không cần gọi nhau như sư huynh đệ!”
Trên mặt Tuệ Trí xuất hiện vẻ mất mác, nhưng cũng nói ngay: “Sư huynh nói sai rồi, sư huynh là đệ tử huyền môn cao quý, ta là đệ tử Phật môn. Tuy không cùng môn phái nhưng đều cùng tu đại đạo thiên địa. Tuệ Trí gọi huynh là sư huynh cũng không hề sai!”
Không muốn dính dáng gì tới mà vẫn cố gắng bắt quàng làm họ?
âu Dương lười giải thích với hắn, sợ Tuệ Trí đột nhiên thức tỉnh bí pháp Phật môn “Đạo hữu và ta có duyên!”
Tay tung khẽ một cái, con cóc mặt trê kia kia đã bị âu Dương quăng lên bờ.
âu Dương nhìn củ cải trắng trong lồng ngực Tuệ Trí.
Hoa linh Bỉ Ngạn lập tức hiểu ra, khôn khéo chui ra khỏi lồng ngực Tuệ Trí, chậm rãi bò một đường tới bên cạnh con cóc mặt trê đang khó khăn lật mình lại, thành thật quỳ xuống.
Vị đại lão này trị được cả người đứng đầu Vong Xuyên thì gọt mình không dễ như gọt củ cải à?
Bây giờ trong lòng Hoa linh Bỉ Ngạn vô cùng hối hận, tự nhiên mình lại đi tìm chết, hút thất tình lục dục của vị đại lão này làm gì!
“Đừng khẩn trương, các ngươi cứ quỳ đó ta hỏi các ngươi vài câu là được rồi!”
âu Dương vỗ sợi dây gai vào bàn tay liên tục, mặt nở nụ cười nhìn tên mình cóc mặt trê và củ cải trắng đang thành thật quỳ gối.
“Ngài hỏi đi, ta nhất định sẽ biết gì nói đó.” Củ cải trắng lập tức mở miệng biểu thị lòng trung thành.
Tên mình cóc mặt trê há hốc miếng, là chủ nhân của Vong Xuyên, tôn nghiêm khiến nó dè dặt hơn một chút.
“Vút!”
Lát sau tiếng roi da lanh lảnh vang lên, sau đó cảm giác đau đớn khiến tên mình cóc mặt trên phải thả xuống vẻ dè dặt.
“Dạ!”
Tên mình cóc mặt trê nâng mặt lên gật đầu lia lịa, tỏ vẻ mình nhất định sẽ phối hợp.
Hoa linh Bỉ Ngạn giật mình thon thót, mặc dù roi vừa rồi không quất vào người mình nhưng thấy người đứng đầu Vong Xuyên bên cạnh bị đánh đau thành dáng vẻ như này, nếu đánh vào người mình thật thì chỉ sợ mình sẽ gặp Phật tại chỗ mất!
“Đại lão! Ngài muốn vui lúc này thì ta sẽ trả lại cho ngươi ngay!” Hoa linh Bỉ Ngạn khom người, run lẩy bẩy nói.
âu Dương lắc đầu từ chối: “Cứ để lại chỗ của ngươi trước đi, giờ ta chưa cần, ngươi cứ quỳ ở đó đi vì hiện tại chưa liên quan tới ngươi!”
Tên mình cóc mặt cá trê vừa nghe thấy lời của âu Dương thì giật mình, không phải chuyện của đóa hoa bên cạnh này thì không lẽ là chuyện của mình?
Nghĩ tới đây, tên mình cóc mặt cá trê càng lo lắng tới mức chất nhờn trên người ngày càng nhiều hơn.
Hơi ưỡn thẳng người, dựng lỗ tai không lớn lắm của mình lên cẩn thận lắng nghe, sợ bỏ sót một chữ nào của người này!
âu Dương nhìn tên mình cóc mặt trê rồi lạnh nhạt hỏi: “Ngươi từng gặp ta rồi?”
“Chưa gặp bao giờ cả, ộp!” Tên mình cóc mặt cá trê lập tức ngẩng đầu lên đáp.
Tốc độ trả lời rất nhanh, chữ nghĩa rõ ràng khiến âu Dương hơi sững sờ.
âu Dương hơi buồn cười nhìn con cóc thần hồn nát thần tính trước mặt, đặt mông ngồi xuống đất. Còn Tuệ Trí thì đứng sau lưng âu Dương, hai tay chắp phía sau tựa như La Hán hộ thân.
“Đừng căng thẳng.” âu Dương nhìn tên mình cóc mặt cá trê rồi an ủi.
“Ta không căng thẳng, ộp!” Tên mình cóc mặt cá trê lập tức mở miệng đáp.
âu Dương ngẫm nghĩ một lát rồi hỏi: “Ngươi từng gặp người có sức mạnh giống như ta sao?”
Dường như tên mình cóc mặt cá trê bị khơi lại trí nhớ rất đau khổ nào đó, nó đau đớn nhìn âu Dương rồi nói: “Đúng đó đại lão, ộp!”
Hai mắt âu Dương lóe sáng, lập tức hỏi: “Là ai?”
“Là một đạo sĩ dẫn theo tiểu đạo sĩ!” Tên mình cóc mặt trê lập tức đáp lời.
“Nói rõ ràng!” Vẻ mặt âu Dương vẫn như cũ, mở miệng nói.
Tên mình cóc mặt trê im lặng chốc lát, rồi mới từ từ nói: “Vào một ngày rất lâu trước kia, ộp, khi ta vẫn còn là một con cóc nhỏ trong dòng Vong Xuyên, có hai đạo sĩ một lớn một nhỏ tới từ bờ bên kia.”
Hai người đó mặc đạo bào, tiểu đạo sĩ kia dù còn nhỏ tuổi nhưng vừa nhìn đã biết là người lòng toàn ý xấu.
Lực lượng sinh trưởng trên người đại đạo sĩ như một thanh kiếm sắc bén bổ thẳng vào dòng Vong Xuyên, sau đó hai người họ đi bộ qua con sông này.
Còn nó vừa may mắn vừa bất hạn rơi khỏi dòng Vong Xuyên bị tách ra, rơi xuống trước mặt hai người họ.
“Sư phụ, con cóc này xấu xí như thế, hay là chúng ta nướng nó lên đi!” Tiểu đạo sĩ nhặt con cóc lên, phấn khích nói.
“Ăn vật chết ở Cửu U sẽ chết!” Đại đạo sĩ nhìn tiểu đạo sĩ đầy yêu thương, rồi nói.
“Ăn vào sẽ chết? Vậy cho nó thăng thiên luôn!” Tiểu đạo sĩ mò trong lồng ngực, bấy giờ mới nhớ ra không mang gì bên người, không khỏi cảm thấy buồn bã.
“Ta không mang pháo kép theo!” Tiểu đạo sĩ mất hứng thú tiện tay quăng tên mình cóc mặt trê đang cảm thấy may mắn sang một bên.
Đại đạo sĩ nhìn về phía con cóc mặt trên đang vui mừng vì vừa tránh được một kiếp, tay vẫy nhẹ, con cóc mặt trê vừa trở về từ cõi chết lại rơi vào tay lão đạo sĩ.
Đại đạo sĩ lầm bầm trong miệng: “Vận mệnh thật là kỳ quái!”
Một câu không đầu không đuôi khiến con cóc mặt trên nghĩ mãi không ra, nhưng sau đó một luồng sức mạnh được gọi là lực lượng thôn tính đã rót thẳng vào người nó.
Từ đây, con vật tầm thường nhất ở dòng Vong Xuyên đã mở ra con đường nghịch tập chân chính của mình!
Mãi cho tới khi trở thành vị chủ nhân đứng đầu dòng sông Vong Xuyên này!
Lắng nghe tự thuật của tên cóc mặt trê, không chỉ mình âu Dương nảy sinh hứng thú với đại đạo sĩ và tiểu đạo sĩ, mà ngay cả Tuệ Trí đứng sau lưng âu Dương cũng cực kì hứng thú nhìn tên mình cóc mặt trê trước mặt.
Rốt cuộc đó là sự tồn tại vĩ đại thế nào mà lại có lực lượng giống với sư huynh?
Không lẽ sư huynh chính là chuyển thế của người nọ?
âu Dương ngẫm nghĩ một lát, chợt nhớ tới nhiệm vụ chi nhánh mà mình nhận từ chỗ hệ thống “Ta là bạn tốt của Kiếm tiên”.
Mình từng đi xuyên thời gian tới Thượng Cổ thay đổi đường đi của thế giới, không lẽ bây giờ mình phải xuyên thời gian tới khoảng thời điểm đó để sửa đổi lần nữa?
Nghĩ tới đây, âu Dương đột nhiên nghĩ tới âu Dã Tử cũng thích mặc thanh sam như mình.
âu Dương đột nhiên hỏi: “Trong hai người bọn họ thì ai là người mặc đạo bào màu xanh?”
Hai mắt của Tuệ Trí đứng sau lưng sáng lên nhìn âu Dương đang mặc thanh sam trước mặt. Quả nhiên sư huynh cũng đoán bản thân là chuyển thế của vị đại năng kia à?
Tên mình cóc mặt trê lắc đầu, nói: “Trong hai người họ không ai mặc thanh sam cả!”