Bàn về năng lực bình tĩnh suy nghĩ thì Tuệ Trí tự nhận bản thân trâu bò đã đạt đến trình độ cao.
Nhưng bàn về toàn bộ kĩ năng sống.
Vẫn còn phải chừa âu Dương.
âu Dương chống nạnh, bộ dáng lão tử bất khả chiến bại, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, trên mặt lộ ra nụ cười ôn hoà của một người cha già: “Ngoan! Cười một cái với cha nào!”
Khuôn mặt người do những đám mây tạo thành trên bầu trời dừng lại một chút, sau đó khóe miệng cong lên một nụ cười u ám vang vọng cả bầu trời:
“Kiết kiết kiết!”
Cười rất đẹp, lần sau đừng cười nữa!
Nghe thấy tiếng cười của đám mây, mặt âu Dương đen lại vươn tay ra hô ngừng.
Khuôn mặt Tuệ Trí đờ đẫn nhìn âu Dương, vẫn chưa đợi bản thân mở miệng hỏi rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra!
âu Dương búng ngón tay một cái nói: “Con ngoan, tập hợp tất cả đám mây lại một chỗ, để ta xem rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra!”
Khuôn mặt người ở giữa bầu trời đấu tranh một chút nhưng vẫn thuận theo bắt đầu không ngừng tập hợp đám mây trên bầu trời.
Những đám mây không ngừng tụ lại, khuôn mặt người do những đám mây tạo thành cũng biến đổi, ngày càng tối hơn, từ mây trắng - mây âm u - mây đen - mây tích điện màu tím đen.
Sau khi hội tụ lại, khuôn mặt người ban đầu có nụ cười âm u kỳ lạ trở thành dáng vẻ giận dữ, sấm sét thỉnh thoảng xẹt qua trên khuôn mặt người.
âu Dương thật sự có chút lo lắng, không biết đứa con vừa mới ra đời này có quay người liền một tia sét đánh xuống giết cha mình hay không!
Tuy nhiên, lo lắng của âu Dương thực chất có chút dư thừa, sau khi khuôn mặt người tập hợp những đám mây lại, mặc dù vẻ mặt thay đổi nhưng từ đầu đến cuối không có bất kỳ hành động xúc phạm nào đối với âu Dương.
Mà sau khi toàn bộ những đám mây trước mặt được khuôn mặt người tập hợp lại khung cảnh xa xăm cũng hiện ra trong mắt hai người.
Hai người đứng trước một vách đá lớn, phía trước là một vực sâu mà phía dưới vực sâu là một sa mạc rộng lớn.
Càng khiến người nhìn thấy giật mình hơn là bên trong sa mạc này trước mắt chính là một thành trì khổng lồ sớm đã trở thành đống đổ nát!
Những phù văn phức tạp và bí ẩn được chạm khắc trên những bức tường đổ nát lặng lẽ kể về sự thịnh vượng trước đây của nó.
Đảo mắt nhìn từ gần đến xa, một trụ Kình Thiên khổng lồ xuất hiện trước mặt hai người!
Trụ Kình Thiên khổng lồ này không biết cao rộng bao nhiêu dặm, nó giống như từ Cửu U xuyên thẳng lên trời cao.
Cây cột đột ngột mọc lên từ mặt đất ở nơi sâu nhất của thành trì, lao thẳng vào giữa bầu trời, không nhìn thấy điểm dừng.
Mà phía trên trụ Kình Thiên khổng lồ có vô số xác ướp treo quanh trụ Kình Thiên khổng lồ giống như những chiếc lá.
âu Dương cảm thấy những xác ướp này có chút quen thuộc, luôn cảm thấy dường như bản thân đã nhìn thấy thứ này ở đâu đó.
Có một thần hồn được nâng bởi những đám mây đầy màu sắc đến gần cây trụ Kình Thiên khổng lồ này, sẽ có một xúc tu vươn ra từ trụ Kình Thiên khổng lồ.
Thần hồn đó bị các xúc tu quấn thành một xác ướp, giống như vô số xác ướp treo trên trụ Kình Thiên khổng lồ này.
Con mẹ nó!Đây không phải là huyễn cảnh vô tận trong phần cuối của truyện tranh Nông Công sao?
Chẳng lẽ điểm đến cuối cùng của tất cả các thần hồn chính là bị đưa đến trên trụ Kình Thiên khổng lồ này sau đó rơi vào bên trong huyễn cảnh vô tận?
Nghĩ lại, thật sự là đáng sợ!
“Đây mới là bộ mặt thật của Cửu U sao?” âu Dương nhìn thành trì đã sớm trở thành đống đổ nát dưới vách đá, lại nhìn trụ Kình Thiên khổng lồ phía xa, nghi ngờ hỏi.
“A Di Đà Phật, bị hút sạch thất tình lục dục, lại bị gột rửa nhân quả, thần hồn vốn chỉ còn lại đạo của bản thân lại leo lên ngọn núi Nại Hà này, nhưng cuối cùng lại bị trói ở trên đỉnh trụ Kình Thiên khổng lồ này chỉ bởi lòng kiên trì cầu đạo của bản thân!” Tuệ Trí thì thầm với giọng nói hơi buồn bã.
Đây chính là số phận của tất cả các đại tu sĩ? Bị giam cầm mãi mãi ở trên trụ Kình Thiên khổng lồ này?
Vận mệnh như này còn không bằng những tu sĩ hay phàm nhân kia, trở về nhân gian, luân hồi vô tận ở giữa nhân gian vẫn hơn là mãi mãi treo trên trụ Kình Thiên khổng lồ này, vui vẻ bị giam cầm cả đời!
Càng nghĩ về điều đó, vẻ mặt của Tuệ Trí càng trở nên tức giận, lần đầu tiên khuôn mặt hiền lành trở nên hung dữ, phía sau ánh hào quang của đức phật phát ra âm thanh mãnh liệt của rồng ngâm hổ gầm!
“Sư huynh! Không bằng chúng ta lật đổ trụ Kình Thiên khổng lồ này, giải thoát tất cả thần hồn của đại tu sĩ bị giam giữ!” Tuệ Trí mặt mũi luôn luôn hiền lành tràn đầy ý nghĩ chiến đấu.
Từ một hòa thượng nhân từ mềm lòng, trong nháy mắt đã trở thành kim cang trừng mắt trừ ác.
Gấp gáp muốn phá trụ Kình Thiên khổng lồ trước mặt!
Đây chính là một tin tức lớn đủ để để lật tung toàn bộ giới tu hành!
Tội ác lớn đã bị che giấu trong vô số năm!
Sau khi chết, không đầu thai thì chỉ có bị giam cầm trên cái trụ này cho đến mãi mãi.
Cái trụ này tồn tại chỉ vì để giam cầm tất cả thần hồn của tu sĩ hay sao!?
Sau khi vượt qua mọi khó khăn, ta và sư huynh đến đây, e rằng là để giải quyết âm mưu đáng sợ này!
Cũng sẽ trả lại cho vô số tu sĩ đã chết một sự công bằng!
Đây là sứ mệnh lớn nhất trong đời của ta và sư huynh!
Trở thành tiên nhân âm thầm đem lại hạnh phúc cho ngàn vạn tu sĩ ở Cửu Châu này!
Thật không ngờ, thật không ngờ ta và âu Dương sư huynh lại có duyên phận như vậy, cũng có trách nhiệm và nghĩa vụ kinh thiên động địa như vậy!
Nghĩ đến đây, Tuệ Trí kích động không thể kiểm soát, ánh hào quang Đức Phật trên người như được tiêm máu gà mà toả ra.
Tuệ Trí khẽ quát một tiếng, hai tay chắp lại, quần áo trên người lập tức nổ tung lộ ra cơ bắp cường tráng!
Đột nhiên Tuệ Trí bắt đầu thể hiện các thao tác doạ âu Dương giật mình.
Vốn là một hòa thượng thanh tú đột nhiên nổ tung quần áo trở thành một người đàn ông vạm vỡ.
Phong cách hội họa thay đổi nhanh như vậy khiến âu Dương không kịp phản ứng.
Nhưng lúc này âu Dương ngược lại không vội: “Ta biết ngươi rất gấp, nhưng bây giờ ngươi cứ bình tĩnh!”
Khuôn mặt Tuệ Trí với dáng vẻ kim cang trừng mắt bỗng bối rối.
âu Dương luôn cảm thấy trong trí nhớ của mình có thứ gì đó giống với cái trụ này, chỉ là nhất thời lại nhớ không ra.
Lúc này âu Dương chợt nhớ ra điều gì đó, lấy sợi dây gai từ thắt lưng ra trầm ngâm nhìn sợi dây gai khéo léo trong tay, bất kể tư chất hay màu sắc dường như rất giống với những xúc tu nhô ra từ trên trụ Kình Thiên khổng lồ vây những thần hồn thành xác ướp!
Có lẽ nào sợi dây gai mà sư phụ đưa cho ta chính là được sư phụ kéo xuống từ trụ Kình Thiên khổng lồ này?
Chết tiệt!
âu Dương nhìn sợi dây gai trong tay ngay lập tức cảm thấy sợi dây gai khôn khéo trong tay mình có chút nguy hiểm, thành phần của sợi dây này có chút phức tạp!
Bản thân sư phụ nhất định cũng từng đến đây, thậm chí còn trèo lên trụ Kình Thiên khổng lồ đó và còn kéo xuống một sợi dây gai từ trụ Kình Thiên khổng lồ này?
Nhưng là Hồ Vân kéo xuống hay bị kéo lên?!
Những trải nghiệm này không được viết thành tiểu thuyết thì thật có lỗi với Hồ Vân!
âu Dương nhìn trụ Kình Thiên trước mặt, hơi thở dài cảm thán, trong lòng đột nhiên nhảy lên, vẻ mặt âu Dương trở nên kỳ quái.
“Không bằng thử đi?” âu Dương lẩm bẩm đứng dậy, đi đến bên cạnh vách đá trong ánh mắt lo lắng và bối rối của Tuệ Trí.
Đuôi áo bào xanh của âu Dương tung bay, hắn đưa tay lên miệng và vận chân nguyên để hét lớn:
“Lý Thái Bạch, mẹ ngươi là đồ chết tiệt!”