So với âu Dương đang làm mưa làm gió ở Cửu U, Trần Trường Sinh ở bên này lại có vẻ bình thường và lơ là.
Trần Trường Sinh mang theo chỉ thị viết tay của chưởng môn, lại lo lắng nhìn thoáng qua Đại sư huynh đến đưa tiễn mình, ngay sau đó tràn đầy tâm sự mà bước vào trong truyền tống trận.
Lần này hắn muốn đi lấy tấm át chủ bài lớn nhất của mình, cho nên muốn mang tất cả thần hồn đi, vì mình không có ở Tiểu Sơn phong nên Trần Trường Sinh có trăm ngàn lo lắng.
“Chờ ta! Đại sư huynh, chờ sau khi ta hoàn thành chuyện này thì sẽ có thể nghiệm chứng suy đoán của ta có chính xác hay không!” Trần Trường Sinh nhìn về phía Lông Bông đang nằm trên vai mình, ánh mắt kiên định.
Trong nháy mắt mình biến mất ở trong truyền tống trận, bên tai vẫn loáng thoáng vang lên tiếng cầu xin khóc cha gọi mẹ của mấy đệ tử trông coi hộ sơn đại trận đang ngăn cản âu Dương lại.
“âu Dương sư huynh thật sự không thể nhổ nữa! Ngươi cũng không thể tới một lần lại nhổ một lần chứ?”
“âu Dương sư huynh, những linh thạch tiếp theo vẫn chưa được đưa tới, chờ lần sau, lần sau ngươi lại cạy...”
Đại sư huynh nhà mình vẫn thẳng thắn như trước!
Trần Trường Sinh cười khẽ một tiếng, nội tâm vốn nặng trĩu đột nhiên thả lỏng ra.
Giữa những ánh sáng muôn màu ở trước mắt, lúc này Trần Trường Sinh chỉ cảm giác trời đất quay cuồng, sau đó mình dừng ở trước cửa truyền tống.
Một vị tu sĩ Đại Thừa dẫn đầu đang nhìn về phía mình, đưa tay hành lễ nói: “Xin hỏi chính là Thánh tử Thanh Vân tông Trần Trường Sinh?”
Trần Trường Sinh mặc áo tím nhìn vị tu sĩ trước mắt này, trên gương mặt giấu ở phía sau mặt nạ lộ ra vẻ tươi cười.
Thật sự đã lâu rồi không gặp, Hứa An tiền bối!
Nhưng đây vẫn là lần đầu tiên gặp mặt ở kiếp này!
Trần Trường Sinh khom người hành lễ nói: “Tại hạ Thanh Vân tông Trần Trường Sinh, đến Vạn Pháp tông hỏi thăm, kính xin trưởng lão chỉ bảo nhiều hơn!”
Hứa An nhìn về phía thiếu niên áo tím đeo mặt nạ bạc trước mắt, mang theo một thái độ kiêu kỳ mà không nhún nhường cũng không quá mực.
Nhưng trong ánh mắt nhìn về phía mình lại có cảm giác quen thuộc như đã quen biết từ rất lâu.
“Mình và vị Thánh từ Thanh Vân tông này đã từng gặp mặt?”
Hứa An có chút không hiểu nhưng vẫn nhẹ giọng đạp lại: “Nếu Thánh tử của Thanh Vân tông đã tự mình đến đây, Vạn Pháp tông ta đương nhiên sẽ không keo kiệt, xin mời, chưởng giáo đã chờ ở chủ điện từ lâu!”
Trần Trường Sinh có chút không thích ứng nhìn những ánh mắt nồng nhiệt ở xung quanh, bốn phía đều là đệ tử nội môn của Vạn Pháp tông, bọn họ đều cảm thấy tò mò về vị Thánh tử của Thanh Vân tông này.
Đủ các loại ánh mắt dò xét, đề phòng, nồng nhiệt, cao hứng khiến Trần Trường Sinh vô cùng không thoải mái.
Đến cả Lông Bông nhỏ cũng đã sớm trốn ở trong quần áo của mình, chỉ thò ra một cái đầu nhỏ nhìn cảnh sắc và đám người xa lạ ở bên ngoài.
Nó và Trần Trường Sinh đều giống nhau, đừng nhìn ở nhà là một bộ dạng người điên, nhưng ở bên ngoài luôn tỏ ra rất nhu thuận.
Mà lần đầu tiên Trần Trường Sinh lộ diện ở trước mặt mọi người, hắn đã triệu hồi hơn một trăm con rối ra, rồi để mình ẩn núp ở trong đó.
Trần Trường Sinh đè cảm giác khó chịu trong lòng xuống, giương mắt nhìn lại.
Hai bên sơn môn cao đã có các đệ tử nội môn Vạn Pháp tông đứng chật kín, mục đích bọn họ đứng ở nơi đó chính là hoan nghênh mình.
Hoặc là không muốn làm mất mặt mũi của Vạn Pháp tông, một trong chín thánh địa lớn ở trước mặt Thanh Vân tông.
Khi Trần Trường Sinh được Hứa An dẫn dắt đi tới cửa sơn môn của chủ phong Vạn Pháp tông, tức khắc trên bầu trời hiện ra một tòa trận lớn màu vàng, theo sau đó là vài tiếng chuông cổ vang lên.
Mười tám tiếng chuông vang lên cũng đại biểu cho lễ nghi cao nhất của Vạn Pháp tông.
Tiếng hoan hô như núi thở biển gầm từ bốn phương tám hướng truyền đến, linh khí thanh linh như màn sương mù bao phủ toàn thân mình, giống như đang tẩy rửa cho mình.
Điều này làm cho Trần Trường Sinh càng không thích ứng hơn, từ trước đến nay mình chưa từng đứng dưới ánh mặt trời chói mắt như vậy và tiếp nhận loại cảm giác muôn người chú ý này.
Có lẽ người khác sẽ cảm thấy rất vinh quang, nhưng Trần Trường Sinh lại giống như cả người mọc gai, vô cùng khó chịu.
“Cung nghênh Thanh Vân thánh tử đến thăm Vạn Pháp tông!”
Mỗi khi Trần Trường Sinh đi một bước, đệ tử hai bên sẽ khom lưng hành lễ rồi đồng thanh nói, Trần Trường Sinh chỉ có thể dừng lại khom lưng đáp lễ.
Các đệ tử Vạn Pháp tông đứng đầy trên con đường núi rất dài, Trần Trường Sinh phải đi rất lâu.
Vạn Pháp tông cũng là một trong chín thánh địa lớn, cũng có hàng ngàn đệ tử nội môn, đáp lễ lại từng người như vậy thì không biết phải đi đến bao giờ.
Trong lòng Trần Trường Sinh trở nên có chút không kiên nhẫn, Trần Trường Sinh không có một chút ấn tượng với những đệ tử Vạn Pháp tông trước mắt này, thậm chí trong lòng hắn đã ngầm thừa nhận rằng những người này đều là người chết.
Kiếp trước khi mình đi tới Vạn Pháp tông, Vạn Pháp tông đã sắp bị diệt tông, chỉ còn lại có một trưởng lão Đại Thừa Hứa An dẫn theo mười mấy đệ tử kéo dài hơi tàn ở Vạn Pháp tông.
Mà mấy vạn đệ tử ở trước mắt này, vô số trận pháp tỏa ra vầng sáng màu vàng nhàn nhạt lóng lánh trên trời, trong núi linh khí gần như hóa lỏng thành sương mù, so với sơn môn rách nát kiếp trước thì Vạn Pháp tông lúc này giống như hưởng thụ cuộc hoan lạc cuối cùng trước khi bị thua trận.
Trần Trường Sinh nhẹ giọng kinh ngạc một tiếng, ánh mắt hắn dừng ở trên bậc thang dưới chân, trên mỗi bậc thang đều được khắc những trận pháp khác nhau.
Có đủ các loại trận pháp có cường độ không giống nhau, có cái giống như mới vừa học được cách bày trận, có cái huyền ảo đến mức ngay cả Trần Trường Sinh lần đầu tiên nhìn thấy cũng không nhìn ra nguyên do.
Con đường núi này cũng được gọi là Vạn Trận giai của Vạn Pháp tông, hễ là đệ tử bản môn đều khắc trận pháp thuộc về mình trên bậc thang.
Vạn Pháp tông, một trong chín thánh địa lớn chủ tu chính là trận pháp chi đạo và đứng đầu giới tu hành.
Những thứ như Ngũ Hành Bát Quái, kỳ môn độn giáp, thiên địa phong thủy, Vạn Pháp tông đều am hiểu nhất.
Trong lời đồn ở trong Vạn Pháp tông, thậm chí còn có Tiên Thiên đại trận tồn tại từ lúc thiên địa sơ khai!
Cho dù cường giả Độ Kiếp bước vào trận này cũng chắc chắn sẽ bỏ mình!
Không có hai vị tiên nhân thì không thể phá được!
Còn nổi tiếng hơn Thanh Vân tông.
Nhưng trong tương lai, Vạn Pháp tông cũng giống như Thanh Vân tông, trở thành một trong những thánh địa lớn đầu tiên bị diệt môn.
Một nơi có chưởng giáo tuyệt đỉnh đệ nhất thiên hạ, một nơi có Tiên Thiên đại trận đệ nhất thiên hạ.
Rõ ràng cả hai đều là hai tông môn có thực lực mạnh nhất, lại bị tận diệt trước.
Cũng chính là sát phạt diệt môn với thế sét đánh không kịp bưng tai như vậy giống như trực tiếp đánh gãy sống lưng của giới tu hành.
Trong nháy mắt toàn bộ giới tu hành biến thành bầy rồng mất đi thủ lĩnh, đến cuối cùng từng con một bị chặt đứt, toàn bộ thế giới đều bị đẩy vào vực sâu tuyệt vọng.
Nhưng loại chuyện này sẽ không xảy ra lần nữa, ít nhất thì nó không thể xảy ra lần nữa ở trong tay Trần Trường Sinh ta!
Trần Trường Sinh mặc áo tím giơ tay lên, mấy trăm con rối xếp thành một hàng đồng thời xuất hiện trên Vạn Trận giai.
Đám con rối chỉnh tề hành lễ chào hỏi các tu sĩ đứng ở hai bên bậc thang, nhưng lại trực tiếp làm cho các tu sĩ vẫn đang chờ Trần Trường Sinh đi tới trước mặt kia mơ hồ.
Đây là có ý tứ gì, đột nhiên có nhiều thêm mấy trăm vị Thánh tử Thanh Vân tông hành lễ với mình.
Hơn nữa mình còn chưa mở miệng đối phương đã trực tiếp nói một câu “Chào sư huynh” hoàn toàn chặn lại lời mình muốn nói ra.
Trên bậc thang rối loạn một trận, Trần Trường Sinh vốn đang bị động đáp lễ lại trong nháy mắt đã chiếm được vị trí chủ động.
“Trưởng lão, như vậy được rồi chứ? Không bằng chúng ta đi gặp chưởng giáo trước?” Trần Trường Sinh quay đầu nhìn về phía Hứa An bên cạnh, nhẹ giọng hỏi.
Hứa An nhìn mấy trăm con rối Trần Trường Sinh đang hành lễ chào hỏi các đệ tử đứng ở hai bên, trong lòng vẫn không nhịn được khiếp sợ.
Từ lâu đã nghe nói, Khôi Lỗi thuật của Thánh tử Thanh Vân tông xuất thần nhập hóa và rất khó phân biệt thật giả.
Vốn còn tưởng rằng đó chỉ là lời đồn đãi, không nghĩ tới hôm nay vừa thấy lại thật sự là như thế.
Bản thân Hứa An là một trận pháp sư tài ba, liếc mắt một cái đã nhìn ra được, những con rối mà vị Thánh tử ở trước mắt này gọi ra còn tinh diệu hơn Khôi Lỗi thuật của mình!
Chính mình dốc lòng nghiên cứu mấy ngàn năm, vẫn luôn thử nghiệm Thần Hồn Khôi Lỗi thuật đồn đại trong Thượng Cổ, không nghĩ tới vậy mà đã sớm bị một thiếu niên chưa tới mười bảy mười tám tuổi đuổi kịp thậm chí còn vượt qua!
Mình thật sự đã già rồi, không nghĩ tới thế hệ thiếu niên bây giờ thiên kiêu như thế!