Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack (Dịch Full)

Chương 287 - Chương 287: Tru Tiên (Phần Trần Trường Sinh)

Chương 287: Tru tiên (phần Trần Trường Sinh)

Trần Trường Sinh vừa dứt lời tất cả cảnh vật xung quanh đều nhanh chóng tan vỡ, Hồ Vân trước mặt hắn bắt đầu méo mó cuối cùng hóa thành một đám sương mù nhỏ biến mất tại chỗ.

Khi tỉnh lại lần nữa Trần Trường Sinh đã nằm trên mặt nước thở hổn hển, quần áo ướt đẫm mồ hôi lạnh.

Cơ thể đầy sẹo ban đầu và quần áo rách nát đều đã được thay đổi.

Vẻ mặt Trần Trường Sinh tái nhợt nằm ngửa trên mặt nước nhìn bầu trời giống như soi gương, bỗng nhiên phá lên cười.

Cười chảy ra cả nước mắt, cuối cùng cũng không biết là đang khóc hay là đang cười.

Rõ ràng hắn rất muốn thay đổi vận mệnh của đại sư huynh nhưng bất luận là kiếp trước hay kiếp này, hắn đều tự tay giết chết đại sư huynh của mình.

Hắn thật nực cười!

Lồng ngực Trần Trường Sinh có chút dao động, Lông Bông cẩn thận thò đầu ra từ trên ngực áo của hắn nhìn chủ nhân hơi điên khùng trước mắt, khuôn mặt khỉ tràn đầy nghi hoặc.

Trần Trường Sinh tự nhiên cũng nhìn thấy Lông Bông, bàn tay hơi run run đặt lên cái đầu đầy lông lá của Lông Bông, nhẹ giọng cảm ơn: “Cám ơn ngươi nhiều nhóc con!”

Nếu không phải có Lông Bông trước mắt, chỉ sợ bây giờ hắn còn chìm trong ảo mộng.

Từ lâu Trần Trường Sinh đã biết sự nguy hiểm của ảo mộng này, hắn không ngừng ám chỉ với bản thân mọi thứ đều là giả, còn không ngừng sai khiến Lông Bông ở trong quần áo đánh vào lồng ngực hắn.

Lông Bông ban đầu là do sư phụ cắt đứt Nguyên Anh của bản thân để ban cho sinh mệnh nhưng lại có ý thức độc lập của riêng mình, hắn bị cuốn vào trong ảo mộng, Lông Bông rõ ràng có thể ở lại thế giới ban đầu.

Lúc hắn chìm trong ảo mộng, điều đầu tiên cũng là kiểm tra lồng ngực của mình, rõ ràng không có Lông Bông nhưng hắn vẫn có thể cảm thấy có ai đó đang đánh vào ngực mình.

Dùng phương pháp này không ngừng nhắc nhở Trần Trường Sinh rằng hắn vẫn còn ở trong ảo mộng, cuối cùng đến khi tinh thần hắn sắp suy sụp cũng là dựa vào Lông Bông trước mặt không ngừng đánh nhẹ vào ngực của hắn để hắn tỉnh táo.

Tuy rằng Trần Trường Sinh còn có thủ đoạn khác để thoát khỏi ảo mộng nhưng nếu không thể bại lộ thủ đoạn khác thì không bại lộ, sẽ còn tác dụng lớn hơn!

Nghỉ ngơi một hồi để khôi phục một chút sức mạnh tinh thần, Trần Trường Sinh ngồi xếp bằng trên mặt nước, xuất thần nhìn khoảng không trước mặt.

Kiếp trước hắn có thể thoát khỏi ảo mộng này, chính là nhờ trái tim báo thù mạnh mẽ khiến hắn duy trì tỉnh táo.

Không ngờ kiếp này, ảo mộng này lại có thể tái tạo lại một thế giới khác mà hắn khao khát nhất.

Nếu không phải hắn chuẩn bị kỹ thì suýt chút nữa đã thất bại!

Trần Trường Sinh mang theo chút sợ hãi liếc nhìn những tu sĩ vẫn còn ngủ dưới mặt nước, nếu như hắn rơi vào ảo mộng vô tận, e rằng dưới mặt nước này cũng sẽ có một vị trí cho hắn.

“Chẳng qua, hết thảy đều kết thúc!” Trần Trường Sinh vẻ mặt bình tĩnh vung tay lên, Tiên Thiên Tam Tài trận đột nhiên xuất hiện ở trong tay hắn.

Ba luồng ánh sáng vàng từ trong tay Trần Trường Sinh bay ra, bay về phía xa.

Đinh ầm!

Ba âm thanh lanh lảnh vang lên, vẻ mặt Trần Trường Sinh không thay đổi, dùng ngón tay như kiếm chạm vào giữa lông mày, chỉ lên trời sắc lệnh: “Thiên Địa Tam Tài trận, vi ngã vi nhân! Sắc lệnh lập tức ra!”

Mặt nước dưới chân Trần Trường Sinh bắt đầu xuất hiện gợn sóng, một vòng xoáy khổng lồ dâng lên từ dưới chân Trần Trường Sinh, lấy hắn làm trung tâm, vòng xoáy tạo thành sóng lớn.

Trần Trường Sinh chỉ tay lên trời, trong đôi mắt, hai mô hình âm Dương Thái Cực đồ phiên bản nhỏ đang chậm rãi xoay tròn trong mắt hắn.

Mặt nước vốn yên tĩnh đã bị Trần Trường Sinh biến thành một vòng xoáy khổng lồ, dưới sóng gió cuồn cuộn khiến toàn bộ không gian bắt đầu kịch liệt rung động!

Cuối cùng người phía sau cũng không thể ngồi yên được nữa!

Một hư ảnh màu vàng khổng lồ xuất hiện giữa bầu trời và mặt đất, so với hư ảnh màu vàng này, Trần Trường Sinh như một con chuồng chuồng nhỏ bé.

Hư ảnh màu vàng khẽ mở miệng, giọng nói mang theo uy nghiêm cực kì!

“Dừng tay!”

Trần Trường Sinh dừng tay nhìn hư ảnh màu vàng, khóe miệng nhếch lên một tia cười lạnh, hư ảnh màu vàng trước mặt có lẽ chính là tiên nhân bị hiểu nhầm là đại sư huynh trong miệng tiên nhân bị đại sư huynh đánh ở Bồng Lai tiên sơn, là Trận!?

Hư ảnh màu vàng nhìn chằm chằm vào Trần Trường Sinh, giọng nói như sấm hỏi: “Làm sao ngươi biết tên thật của ta?”

Trần Trường Sinh đút tay vào trong ống tay áo, thản nhiên nhìn hư ảnh màu vàng trước mặt nói: “Ta ở đây không phải để trả lời câu hỏi của ngươi, mà là đến lấy thân thể của ngươi!”

“Ngạo mạn!” Hư ảnh màu vàng dường như bị Trần Trường Sinh chọc tức, hắn vươn tay ra bắt lấy Trần Trường Sinh.

Người phàm không có bất kì biện pháp nào với chân linh của tiên nhân, cho dù là thần hồn cũng quá nhỏ bé trước chân linh của tiên nhân, huống chi Trần Trường Sinh trước mặt chỉ có một mình.

Thần hồn của một tu sĩ nhỏ bé lại có thể tạo ra sóng gió lớn như nào?

Trần Trường Sinh nhìn hư ảnh màu vàng trước mặt, kiếp trước không ngừng tranh đoạt thân thể cùng hắn, cũng nhờ có hắn mà bản thân Trần Trường Sinh kiếp trước mới có thể tiến vào Độ Kiếp trước một trăm tuổi.

Nhưng bây giờ hư ảnh màu vàng này không tạo thành bất kì uy hiếp nào với Trần Trường Sinh, nếu như hắn dám đứng ở chỗ này cùng hắn ta nói lời vô ích, vậy có nghĩa là Trần Trường Sinh đã có đầy đủ tự tin để đối phó với mọi chuyện trước mắt!

Hư ảnh màu vàng đột nhiên dừng lại tại, chỗ giống như một cái máy đột nhiên mất điện, lặng yên không một tiếng động.

Trần Trường Sinh lặng lẽ nhìn hư ảnh màu vàng đứng yên trước mặt, cười nói: “Không ngờ lại đơn giản như vậy, đường lui nhiều quá ngược lại không có tác dụng!”

Trần Trường Sinh vừa dứt lời, vô số thần hồn giống như Trần Trường Sinh chui ra khỏi cơ thể hư ảnh màu vàng như giòi bọ!

Những thần hồn này không có bất kỳ ý thức nào, chúng chỉ biết không ngừng gặm nhấm chân linh của tiên nhân khổng lồ trước mặt!

Từ sau khi trùng sinh, hắn phát hiện thần hồn của mình có đặc tính không ngừng tái sinh, Trần Trường Sinh đã lên kế hoạch cho ngày hôm nay, hắn đã chịu đựng nỗi đau thần hồn mà người thường không thể chịu nổi đó là mỗi ngày đều phải cắt thần hồn của mình một lần.

Chính là vì ngày hôm nay!

Sử dụng vô số thần hồn của bản thân để gặm nhấm lấy chân linh của tiên nhân trước mặt!

Kiếp trước, hắn cùng hư ảnh màu vàng này cướp đoạt thân thể bằng cách ăn tươi nuốt sống lẫn nhau, bây giờ bị hàng ngàn bản thể cắn nuốt, đối phương làm sao có thể chống lại được?

Cho dù là tiên nhân chỉ còn lại chân linh, có hàm răng tốt như hắn mà gặp nhấm hết chân linh của tiên nhân thì cũng có khả năng chứ nhỉ?

Trần Trường Sinh nhìn vô số thần hồn của mình trước mặt, trong lòng không khỏi kích động.

Mặc dù không hung bạo như đại sư huynh, nhưng việc lên kế hoạch cẩn thận vẫn như cũ giúp hắn trong cuộc đối đầu với tiên nhân, chưa đầy mười giây đã phân định thắng bại!

Thậm chí lá bài được chuẩn bị kia cũng không được sử dụng!

Trần Trường Sinh phất tay một cái, ba luồng ánh sáng vàng lần nữa bay trở về trong tay, Tiên Thiên Tam Tài trận lại được hình thành lần nữa, trong nháy mắt biến mất khỏi lòng bàn tay.

Mười năm mưu đồ, một ngày thành công!

Trần Trường Sinh nhìn vô số thần hồn trước mặt sau khi gặm nhấm hết hoàn toàn hư ảnh màu vàng, một lá bùa màu vàng xuất hiện trong mắt hắn.

Trần Trường Sinh người mặc áo tím bước, đi nhẹ nhàng chỉ ngón tay vào lá bùa màu vàng, thì thầm nói:

“Hôm nay chính là ngày Trần Trường Sinh ta tru tiên!”

Bình Luận (0)
Comment