Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack (Dịch Full)

Chương 291 - Chương 291: Tương Lai Chưởng Giáo Hai Tông?

Chương 291: Tương lai chưởng giáo hai tông?

Cuối cùng chuyện này cũng kết thúc!

Sau khi Trần Trường Sinh hoàn toàn ổn định thần hồn của bản thân, thản nhiên đứng lên, trong mắt lưu chuyển đạo vận.

"Cuối cùng cũng có thể đi về!" Trần Trường Sinh khẽ thở dài.

Tu hành không biết ngày tháng, nhất là hắn chờ đợi ở đây không biết bao lâu rồi. Đây là khoảng thời gian mình rời khỏi tông môn lâu nhất.

Không biết đám Đại sư huynh có sống được không!

Nghĩ tới đây, Trần Trường Sinh và Trận tổ liếc nhau một cái, đồng thời khẽ gật đầu.

Hai người tâm ý tương thông, không cần nhiều lời.

Trận tổ giơ tay lên, đại môn phù văn mở ra lần nữa, Trần Trường Sinh liếc mắt nhìn chằm chằm vào Trận tổ ngồi xếp bằng, nói: "Kế hoạch mới hoàn thành một nửa, vẫn không thể chủ quan!"

Trận tổ gật đầu đáp: "Ta dùng cơ thể này cảm ngộ thiên đạo, luôn cảm thấy giữa thiên địa có chỗ nào đó không đúng, dường như đại kiếp sẽ đến sớm. Sau khi ngươi ra ngoài phải càng cẩn thận hơn!"

Trần Trường Sinh nghe nói thì sững sờ, lập tức trịnh trọng gật đầu.

Sau khi mình trùng sinh, thế giới này đã hoàn toàn khác với kiếp trước, hậu quả của việc tự mình ra tay giết chết Tổ Uyên cũng theo đó mà xuất hiện.

Đại kiếp sẽ giáng lâm sớm, chỉ sợ thời gian dành cho mình không còn nhiều!

Trần Trường Sinh quay đầu đi thẳng vào trong đại môn phù văn, Trận tổ nhìn về phía Trần Trường Sinh biến mất sau đại môn phù văn, khẽ thở dài một hơi.

Mưu tính cẩn thận như thế nhưng vẫn không ngăn cản được đại kiếp đến, rốt cuộc chuyện mình đang làm là đúng hay sai?

Dù đã là cơ thể tiên nhân nhưng Trận tổ cũng không thể lĩnh hội thiên cơ đã bị hỗn loạn kia.

Thiên Diễn chi Thuật cũng không phải là thế mạnh của mình!

Trận tổ nhắm mắt lại lần nữa, cảm nhận trận pháp đại đạo.

Mà Trần Trường Sinh bước ra khỏi đại môn phù văn, đầu tiên là thấy Trương Tử Tường ngồi xếp bằng.

"Chưởng giáo sư thúc đang hộ pháp cho ta hả?" Trần Trường Sinh nhìn về phía Trương Tử Tường đang nhắm mắt dưỡng thần, không nhịn được bèn hỏi.

Bất chợt, Trương Tử Tường mở to mắt, nhìn Trần Trường Sinh với vẻ không thể tin được: "Ngươi có thể ra được!"

Trần Trường Sinh sờ đầu, cảm thấy khó hiểu: "Tại hạ chỉ lĩnh hội trận pháp chi đạo, vì sao không thể ra được?"

Trương Tử Tường nhìn Trần Trường Sinh bình thường không có gì lạ này, bỗng nhiên đứng lên, bắt lấy bả vai Trần Trường Sinh, kích động hỏi: "Ngươi có nhìn thấy chưởng giáo đời trước của Vạn Pháp tông trong đó không?"

Sư phụ của Trương Tử Tường cũng tiến vào đại môn phù văn này, nhưng cho tới bây giờ vẫn chưa hề đi ra.

Thậm chí có thể nói, từ xưa đến nay, vô số thiên tài của Vạn Pháp tông đều tiến vào trong đại môn phù văn này, cuối cùng cũng không ai có thể đi ra.

Không rõ sống chết, không biết rốt cuộc bên trong cánh cửa có vật gì.

Nhưng nội bộ Vạn Pháp tông vẫn luôn truyền tai nhau, sau cánh cửa này chính là nơi gần với đạo nhất!

Chưởng môn đời thứ nhất của Vạn Pháp tông là cường giả thành công đi ra từ cánh cửa này, cũng dựa vào trận pháp chi đạo mà sáng lập nên Vạn Pháp tông!

Nếu không phải đến bây giờ mình vẫn chưa tìm được mình người thừa kế thì Trương Tử Tường đã đi vào tìm tòi thực hư từ lâu rồi!

Trần Trường Sinh là người thứ hai sau chưởng môn đời thứ nhất của Vạn Pháp tông có thể đi ra!

Thân là chưởng giáo của một trong chín đại thánh địa, lần đầu tiên Trương Tử Tường mất đi tỉnh táo, nhìn chằm chằm vào Trần Trường Sinh trước mặt, không dám bỏ sót một chữ.

Trần Trường Sinh nhìn Trương Tử Tường, rất hiểu tâm trạng của Trương Tử Tường.

Kiếp trước, khi đại kiếp đến, vì để lấy được trận pháp chi đạo mà các tu sĩ của Vạn Pháp tông cứ kẻ trước ngã xuống, kẻ sau lại tiến vào đại môn phù văn, nhưng cuối cùng không ai ra được.

Đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến Vạn Pháp tông thiếu chiến lực cấp cao khi đối mặt với đại kiếp.

Rõ ràng đang ở trong đại kiếp nhưng chiến lực cấp cao lại liên tiếp vội vàng đi chết.

Nghĩ tới đây, Trần Trường Sinh bình tĩnh mở miệng nói: "Tại hạ nhìn thấy rất nhiều người, nhưng bọn họ đều đã chết rồi, chưởng giáo, thứ cho tại hạ lắm miệng, sau đại môn phù văn này rất khủng bố, nếu không phải tại hạ may mắn, chỉ sợ tại hạ cũng phải chết ở trong đó!"

Trần Trường Sinh nói như thế là để thức tỉnh chưởng giáo trước mặt, không muốn bọn họ xem một nơi tử địa như cọng cỏ cứu mạng trong đại kiếp ở tương lai!

Mà Trương Tử Tường nghe Trần Trường Sinh nói xong, hai tay rủ xuống, tự lẩm bẩm trong miệng: "Ta biết ngay mà, ta biết ngay mà, làm sao những chuyện ngộ đạo như thế này có thể đi đường tắt? Đều đã chết? Đều đã chết sao?"

Nhìn Trương Tử Tường hồn bay phách lạc trước mặt, Trần Trường Sinh không biết an ủi ra sao, chỉ có thể miễn cưỡng mở miệng nói: "Chưởng giáo sư thúc, tại hạ đã ngẩn người ở Vạn Pháp tông một thời gian, đã đến lúc nên nói lời từ biệt. Đa tạ chưởng giáo sư thúc hộ pháp và Vạn Pháp tông dốc sức ủng hộ trong mấy ngày nay, Trần Trường Sinh suốt đời khó quên!"

Đối mặt với việc Vạn Pháp tông hào phóng để mình lấy được lá bài tẩy lớn nhất như vậy, Trần Trường Sinh cũng cảm kích từ đáy lòng, dù là Hứa An tốt bụng ở kiếp trước hay là Trương Tử Tường hào phóng ở kiếp này.

Bản thân mình cũng đã nợ Vạn Pháp tông những nhân quả to lớn. Sau khi đại kiếp đến, nếu như Vạn Pháp tông gặp nguy hiểm gì, chắc chắn Trần Trường Sinh sẽ không ngó lơ!

Mà Trương Tử Tường nghe Trần Trường Sinh nói, trong mắt hiện lên vẻ đã quyết, nói: "Suốt đời khó quên? Tiểu tử, hy vọng ngươi có thể đồng ý với ta một chuyện!"

Trần Trường Sinh nhìn về phía Trương Tử Tường, vội vàng chắp tay nói: "Chưởng giáo sư thúc cứ mở lời, nếu như tại hạ có thể giúp, đương nhiên sẽ dốc hết sức lực!"

Trương Tử Tường giơ tay lên, một luồng lưu quang bay thẳng lên bầu trời.

Trong ánh mắt kinh ngạc của Trần Trường Sinh, tất cả tu sĩ của Vạn Pháp tông bắt đầu chạy tới từ khắp nơi.

Trong lòng Trần Trường Sinh cảm thấy nặng nề, không biết Trương Tử Tường trước mặt đang định làm gì. Trương Tử Tường lấy ra một miếng ngọc bội Bát Quái từ trong ngực, giao vào tay Trần Trường Sinh, nhẹ giọng nói: "Đây là tín vật chưởng giáo! Sau này, nếu ta có bất kỳ bất trắc gì, ngươi chính là chưởng giáo Vạn Pháp tông!"

"Không thể! Tại hạ không có công lao cũng chẳng có tài cán gì, làm sao có thể đảm nhận chức trách lớn lao này? Xin chưởng giáo sư thúc thu hồi mệnh lệnh đã ban ra!" Trần Trường Sinh liều mạng lắc đầu từ chối.

Nhưng Trương Tử Tường lại không để ý đến Trần Trường Sinh nữa, mà giương mắt ngắm nhìn bốn phía, nhìn về phía tất cả trưởng lão cung phụng của Vạn Pháp tông.

Mà khi tất cả trưởng lão cung phụng của Vạn Pháp tông nhìn thấy Trần Trường Sinh đứng bên cạnh Trương Tử Tường, trên mặt bọn họ đều hiện vẻ kinh sợ và chấn động!

Kẻ này lại có thể ra khỏi đại môn phù văn!

Trương Tử Tường cao giọng nói: "Sau này, Trần Trường Sinh sẽ là người thừa kế chưởng giáo đời thứ chín của Vạn Pháp tông. Nếu ai có dị nghị, đuổi ra khỏi sơn môn!"

Lời nói như chém đinh chặt sắt khiến vô số đệ tử Vạn Pháp tông ở đây phải sững sờ.

Bọn họ không rõ rốt cuộc xảy ra chuyện gì, sao Thánh tử Thanh Vân tông trước mặt lại biến thành người thừa kế chưởng giáo Vạn Pháp tông.

Nhưng tất cả trưởng lão cung phụng đều biết rất rõ, đồng thời chuyện này cũng là kết quả sau khi bàn bạc trong khoảng thời gian này.

Trần Trường Sinh có thể ra khỏi đại môn phù văn này, đương nhiên chính là chưởng giáo được công nhận của Vạn Pháp tông!

Nhưng điều khiến cho người ta nhức đầu lại là Trần Trường Sinh này là Thánh tử của Thanh Vân tông, chẳng lẽ tương lai kẻ này phải gánh vác chức trách tông chủ hai tông?

Giới tu hành sắp thay đổi rồi!

Trần Trường Sinh lại giữ chặt Trương Tử Tường, nói khẽ: "Chưởng giáo sư thúc, ta không thể đảm nhiệm vị trí chưởng giáo Vạn Pháp tông!"

Trương Tử Tường cười tủm tỉm, nói: "Chưởng giáo Vạn Pháp tông ta đây nhất ngôn cửu đỉnh, không thể sửa đổi!"

"Ta là Thánh tử Thanh Vân tông!"

"Vậy sau này ngươi cũng là Thánh tử của Vạn Pháp tông!"

"Bây giờ ta muốn về Thanh Vân tông!"

"Chưởng giáo muốn đi thì cứ đi, Vạn Pháp tông luôn chờ chưởng giáo!"

Trần Trường Sinh nhìn Trương Tử Tường bắt đầu chơi xỏ lá trước mặt, hơi trợn mắt há mồm, lập tức nói: "Chưởng giáo sư thúc, ta có chuyện quan trọng cần đi làm, mấy ngày sắp tới không thể phân thân!"

Trương Tử Tường vẫn tỏ ra thấu hiểu lòng người, khẽ gật đầu, nói: "Đi đi thôi, ta còn chưa chết mà, ít nhất vẫn có thể sống trăm năm nữa!"

Trăm năm?

"Chưởng giáo sư thúc có ý gì?" Trần Trường Sinh nhíu mày hỏi.

Trương Tử Tường nhìn về phía đại môn phù văn sau lưng Trần Trường Sinh, nói đầy sâu kín: "Ta phải đi vào, cho dù không vì cái gọi là đạo, ta cũng muốn biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!"

Bình Luận (0)
Comment