Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack (Dịch Full)

Chương 296 - Chương 296: Đầu Voi Đuôi Chuột?

Chương 296: Đầu voi đuôi chuột?

Lãnh Thanh Tùng được âu Dương nuôi lớn từ nhỏ, cho dù chọn tu đạo cũng là để huynh trưởng vui vẻ, mới cố làm đệ tử được Hồ Vân thu nhận, đi vào Thanh Vân tông.

Trong lòng Lãnh Thanh Tùng, âu Dương vớt mình ra từ Quỷ Môn quan, lại dốc lòng chăm sóc, trên người có hình bóng của cha mẹ mình.

Mặc dù không có bất kì quan hệ máu mủ gì, nhưng ở trong mắt Lãnh Thanh Tùng thì lại càng thân thiết hơn cả máu mủ!

Nhưng bây giờ thần hồn âu Dương bị mất tích, thân xác hôn mê bất tỉnh nằm trên giường.

Lãnh Thanh Tùng không rút kiếm giết sạch Thanh Vân tông, mà mở miệng hỏi hai chữ đã là xem xét ân truyền đạo mười mấy năm qua của Thanh Vân tông.

Nếu như huynh trưởng có vấn đề gì, từ giờ trở đi, ta sẽ đưa cả thiên hạ bồi táng cùng!

Một suy nghĩ hết sức điên cuồng xuất hiện trong lòng Lãnh Thanh Tùng.

Suy nghĩ đó tràn ra trong lòng, Thanh Liên trong hai mắt cũng chầm chậm ngưng tụ một tầng băng sương.

Bạch Phi Vũ nhìn thấy cảnh này, lập tức giật mình, lúc người tu đạo ngộ đạo cũng là thời cơ dễ dàng bị tâm ma nhập thể nhất, Lãnh Thanh Tùng sắp nhập ma!

Bạch Phi Vũ rút Lượng Thiên xích bên hông, vung một thước lên không trung, khẽ quát một tiếng: "Tĩnh!"

Đầu Lãnh Thanh Tùng như bị cây gậy nào đó gõ nhẹ, hai mắt lập tức khôi phục sự trong sáng.

Khi đầu óc Lãnh Thanh Tùng tỉnh táo lại, hắn giương mắt nhìn về phía Thanh Vân phong, không kịp thay cả quần áo, đánh thẳng đến Thanh Vân phong.

Trong nháy mắt, Lãnh Thanh Tùng chỉ mặc quần luyện công màu đen, cầm trong tay Thanh Liên trường kiếm, đứng trước mặt Trần Trường Sinh với vẻ mặt lạnh lùng.

"Nhị sư huynh, ngươi bình tĩnh một chút, chưởng môn đã nói cho ta biết rồi!"

Trần Trường Sinh vừa nãy còn định đại sát tứ phương nhìn Lãnh Thanh Tùng rút kiếm mà đứng, cảm thấy hơi không yên lòng nên bèn mở miệng khuyên nhủ.

Mặc dù mình có hơi lỗ mãng, nhưng vị Nhị sư huynh này lại không hề nói lý được!

Lãnh Thanh Tùng chỉ có Phân Thần, nhưng Trần Trường Sinh lại có ảo giác Lãnh Thanh Tùng muốn giết bất cứ người nào ở đây cũng không thành vấn đề!

Trên người Lãnh Thanh Tùng có một luồng kiếm ý ngạo nghễ quyết đoán, khiến người đối diện không cầm nổi cả vũ khí chớ nói chi là phản kháng!

Dường như chỉ cần Lãnh Thanh Tùng vừa ra tay, đối phương sẽ lập tức duỗi cổ chờ bị làm thịt như một chuyện đương nhiên vậy.

Các trưởng lão của tất cả đỉnh núi chuẩn bị vây giết Trần Trường Sinh cũng như lâm vào đại địch nhìn Lãnh Thanh Tùng trước mặt.

Bọn họ đều cảm nhận được sự uy hiếp to lớn từ trên người Lãnh Thanh Tùng, như thể tất cả mọi người đã bị Lãnh Thanh Tùng khóa chặt.

Hắn chỉ đứng ở nơi đó, mà đã giống như một thanh kiếm có thể trảm tiên trên trời!

Giống như điều mình có thể làm chỉ là đưa tay chịu trói, Lãnh Thanh Tùng muốn giết theo cách nào thì dùng cách đó.

Lãnh Thanh Tùng nghe Trần Trường Sinh nói lại bình tĩnh vô cùng, so với Trần Trường Sinh bại lộ át chủ bài chuẩn bị diệt tông, mặc dù trong mắt Lãnh Thanh Tùng tràn đầy hàn khí, nhưng lại cũng không định động thủ.

Lãnh Thanh Tùng nhìn thoáng qua Trần Trường Sinh, sau khi xác định Trần Trường Sinh không chịu bất cứ thương tổn gì, bờ môi hắn khẽ nhúc nhích, lạnh lùng thốt ra một chữ: "Đi!"

Vừa nãy tất cả trưởng lão của các đỉnh núi còn định vây giết Trần Trường Sinh, bây giờ tất cả đều giữ im lặng, trong lòng có giọng nói đang nói với mình, nếu như mình dám ngăn cản, Lãnh Thanh Tùng có thể chém chết mình bằng một nhát kiếm ngay tắp lự.

Rốt cuộc kẻ này tu luyện kiểu gì vậy?

Tên này sắp trở thành đại tu sĩ rồi sao?

Đó là cảnh giới mà người thường tu luyện ngàn năm mới có thể đạt được, mà tên Nhị đệ tử của Tiểu Sơn phong trước mặt này lại giống như không gặp chướng ngại vật gì.

Cách Động Hư Tử nhìn Lãnh Thanh Tùng cũng đầy nét tán dương, đứa nhỏ này là người mà Hồ Vân dốc hết tâm huyết để nghịch thiên cải mệnh!

Không hổ là đệ tử mà Hồ Vân chọn trúng, thiên tư kinh khủng đến mức này.

Nếu không phải vừa rồi thời cơ không thích hợp, hắn ra tay can thiệp thiên cơ, xáo trộn đạo vận truyền thừa, thì Lãnh Thanh Tùng đã có thể tấn thăng lên Hợp Thể.

Trở thành đại tu sĩ cầm pháp tắc trong tay!

Rõ ràng Lãnh Thanh Tùng còn cách đại tu sĩ một đoạn, mà ai trong tất cả phong chủ và trưởng lão cung phụng của tất cả các đỉnh núi ở đây cũng ít nhất là đại tu sĩ nắm pháp tắc trong tay.

Nhưng Lãnh Thanh Tùng lại có thể tiện tay giết chết bất kỳ một vị đại tu sĩ nào!

Cho dù là mình, nếu như đánh thật, đối phương cũng có thể giằng co với mình một hồi.

Từ kinh khủng đã không đủ để hình dung Lãnh Thanh Tùng này!

Yêu nghiệt!

Lúc này, cuối cùng Bạch Phi Vũ cũng chạy tới đỉnh núi Thanh Vân phong, đến bên cạnh Lãnh Thanh Tùng, một tay cầm Lượng Thiên xích, một tay cầm Phong Thần bảo thư.

Cũng không phải Bạch Phi Vũ bay chậm, mà là tốc độ của Trần Trường Sinh và Lãnh Thanh Tùng thật sự quá nhanh.

Trần Trường Sinh dịch chuyển tức thời vào thẳng trong Thanh Vân phong, còn Lãnh Thanh Tùng đi tới trong chớp mắt!

Mình thân là Xuất Khiếu đại viên mãn, tốc độ ngự kiếm đã rất nhanh, nhưng mình vẫn yếu hơn hai tên biến thái này.

Mình vừa vừa đột phá lên Xuất Khiếu viên mãn ở Bồng Lai tiên sơn mà giờ đã bị bỏ lại phía sau rồi sao?

Hai người kia ăn gì để tu luyện vậy?

Bạch Phi Vũ đứng một bên, cầm cây thước và bảo thư trong tay, Trần Trường Sinh vừa nâng Tiên Thiên phù lục, vừa nắm giữ Tiên Thiên Tam Tài trận lơ lửng.

Lãnh Thanh Tùng cầm đầu thì để trần nửa người trên, Thanh Liên kiếm ý trên người phun trào, Thanh Liên trường kiếm trong tay rít gào.

Ba sư huynh đệ tựa lưng thành hình tam giác mà đứng.

Lãnh Thanh Tùng cầm đầu nhìn Động Hư Tử trước mặt, hỏi: "Chưởng giáo?"

Động Hư Tử cười khổ một tiếng, nhưng vẫn khẽ gật đầu, nói: "Các ngươi đi về trước đi, việc này để sau hãy nói!"

Sự lạnh lẽo trong mắt Lãnh Thanh Tùng giảm đi phần nào, hắn lập tức đảo mắt nhìn về phía Thuần Dương Tử.

Lão già này đã mâu thuẫn với mình và huynh trưởng từ nhỏ!

Hôm nay nhất định phải để lại một bài học cho hắn!

Trong lòng Lãnh Thanh Tùng hạ quyết tâm, chợt giơ tay lên, kiếm ý quấn quanh Thanh Liên trường kiếm, hắn lập tức vung ra một kiếm.

Kiếm khí màu xanh hiện ra như xé rách không gian, chớp mắt đã biến mất ngay trước mắt mọi người.

Kiếm khí tăng lên theo chiều gió, đâm vào Vấn Kiếm phong cách trăm dặm.

Tốc độ nhanh chóng, ngay cả đệ tử trên Vấn Kiếm phong cũng chưa kịp phản ứng, sơn phong dưới chân đã vỡ ra ầm ầm!

Toàn bộ Vấn Kiếm phong bị Lãnh Thanh Tùng tiện tay chém một nhát thành hai nửa.

Cái gọi là:

Một kiếm bổ núi!

Sau khi vung một nhát này, Lãnh Thanh Tùng không thèm nhìn Thuần Dương Tử đang xanh mặt, lập tức dẫn hai người bay về phía Tiểu Sơn phong.

"Chưởng giáo, ngài cứ dung túng cho ba nghiệt đồ không biết lễ phép để chúng tiếp tục làm xằng làm bậy như vậy sao?" Mặt mày Thuần Dương Tử tái mét, nhìn Động Hư Tử mà hỏi.

Động Hư Tử trợn trắng mắt nhìn Thuần Dương Tử, nghĩ thầm vừa nãy lúc người ta bổ sơn phong của người cũng đâu có thấy ngươi nhảy ra kêu gào.

Bây giờ người ta đi rồi, ngươi lại đứng lên?

Nghĩ Động Hư Tử ta dễ bắt nạt hơn bọn họ hả?

Động Hư Tử nhìn thoáng qua Thuần Dương Tử với vẻ bình thản, thuận miệng nói: "Ngươi biết vì sao vừa nãy Lãnh Thanh Tùng lại vung kiếm chém đứt sơn phong của ngươi không?"

"Thực lực không theo kịp tâm thái, tự cảm thấy mình đã vô địch, cho nên lấy kiếm thị uy để hù doạ chúng ta!" Thuần Dương Tử cắn răng nói.

Động Hư Tử lắc đầu, khẽ nói:

"Đó là bởi vì trong lòng của hắn hiểu rất rõ, Hồ Vân không ở đây, âu Dương chưa tỉnh, hắn chính là trụ cột của Tiểu Sơn phong. Cho nên hắn không thể tùy hứng, còn không thì nhát kiếm kia đã chém xuống cổ ngươi rồi đó!"

Bình Luận (0)
Comment