Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack (Dịch Full)

Chương 299 - Chương 299: Rời Khỏi Cửu U

Chương 299: Rời khỏi Cửu U

âu Dương đứng trên sân thượng của một tòa cao ốc chọc trời, nhìn những thần hồn thỉnh thoảng lại rơi xuống đây ở phía xa, sau đó bị đội chấp pháp mang đi tiến hành cải tạo lao động.

Mỗi thần hồn đi đến nơi này đều phải đi tiến hành kiến tạo thành thị trước, cống hiến một phần sức lực của mình vào việc mở rộng tòa thành thị này.

Muốn ăn chùa xách túi vào ở miễn phí nhà của lão tử?

Chết cười, thế chấp bảy trăm năm trước rồi nói sau!

Không đồng ý? Gần đây mực nước của sông Vong Xuyên hơi thấp!

Nhà tư bản chính là bản thân tại hạ!

âu Dương nhìn tòa thành thị bắt đầu trở nên náo nhiệt này, ung dung nói: “Lão Phạm à, bổn thiên tài này chơi cờ thế nào?”

Lão tộc trưởng cười híp mắt nói: “Cờ có bản thủ, diệu thủ, tục thủ, thiếu gia đã vượt qua ba phạm vi này.”

“Ha ha ha, bàn tay này của bổn thiên tài chính là một trong những bàn tay của thần trong truyền thuyết.” âu Dương dương dương tự đắc.

Lão tộc trưởng lại lắc đầu: “Thiếu gia nói sai rồi, hạ xuống nước cờ này thật sự quá thối, hẳn là chó cũng không hạ xuống nước cờ này! Tay thối!”

Vẻ mặt dương dương tự đắc của âu Dương dừng lại, tức khắc giận dữ, túm lấy chòm râu của lão tộc trưởng mà phun nước miếng: “Lão gia hỏa, ngươi có tin bây giờ ta lập tức ném ngươi xuống từ chỗ này hay không!”

Phạm Nhập Bân nhìn âu Dương trước mắt, trên mặt vẫn vẻ tươi cười nói: “Thiếu gia đây là đang gấp?”

Gấp mẹ nó!

âu Dương vừa định tức giận mắng, nhưng lại nhìn thấy khuôn mặt cười như không cười của Phạm Nhập Bân, nhất thời buồn bực một hồi.

Lão tiểu tử này tinh như khỉ, không nghĩ tới tiểu tử này đều đã nhìn ra!

âu Dương khẽ thở dài một hơi, buông lỏng cổ áo Phạm Nhập Bân ra, xoay người ngơ ngẩn nhìn trụ chống trời: “Ta biết lão nhân muốn làm gì, nhưng ta vẫn không xuống tay được!”

“Nếu thiếu gia cũng là Vực Ngoại Thiên Ma, bỏ qua cơ hội này, sau này sẽ không có nữa!” Phạm Nhập Bân thêm vào.

“Ồ? Ngươi biết ta là Vực Ngoại Thiên Ma từ khi nào?” âu Dương nghiêng đầu nhìn về phía Phạm Nhập Bân.

Phạm Nhập Bân khẽ cười một tiếng: “Với tính cách của âu Dã Tử sẽ không mở miệng ra nói ta chính là cha của các vị đang ngồi đây, từ lúc đó ta đã biết, có thể ngài đã giáng lâm! Mà hiện tại ngài tới nơi này, lại bị Hồ Vân an bài như thế, ta còn không đoán được thân phận của ngài thì ta đã sống uổng phí nhiều năm rồi.”

âu Dương cả kinh trong lòng, quả nhiên người có thể sống lâu như vậy đều là quái vật, không có một gia hỏa nào có chỉ số thông minh thấp, bĩu môi nói: “Nếu ngươi đã biết thân phận của ta, vì sao lại cố ý che giấu cho ta?”

Phạm Nhập Bân nhìn về phía thành trì phía dưới, nhẹ giọng nói: “Ở thời đại tiên nhân, không chỉ có Lý Thái Bạch mới có một trái tim phản kháng, Vực Ngoại Thiên Ma là một tai nạn đối với thế giới, nhưng tai nạn đối với tiên nhân chẳng phải chính là sự cứu rỗi với sinh linh sao?”

Mỗi một Vực Ngoại Thiên Ma giáng thế đều đại biểu cho sự bắt đầu của một tai họa thiên địa, đây là định luật.

Người không thuộc về thế giới này, cuối cùng sẽ tạo thành thương tổn đối với thế giới này.

Mà một khi có được tính danh ở trên thế giới này, như vậy sẽ không còn là Vực Ngoại Thiên Ma nữa, mà thực sự trở thành sinh linh của thế giới này!

Đây chính là cách mà Hồ Vân đã sắp xếp rất lâu, tìm ra con đường cho âu Dương!

Tiếc là âu Dương cũng không tiếp nhận, ngược lại còn xây dựng một thành phố có phong cách khác biệt hoàn toàn với thế giới này ở dưới trụ chống trời.

Bố cục tinh diệu của Hồ Vân đã được tính toán từng bước một, tính đến tâm ma của âu Dương, tính đến âu Dương có bao nhiêu ngu xuẩn, nhưng đến cuối cùng, vẫn không chống lại được việc âu Dương lựa chọn tình cảm.

âu Dương lại cười không chút để ý nói: “Thực ra đều giống nhau, cũng không thể vì để mình được sống tiếp, mà phải giết chết sư phụ của mình! Đây là cái đạo lý gì?”

Đừng nói với lão tử đây là truyền thống tốt đẹp của Thanh Vân tông, loại truyền thống quỷ quái này, truyền tới âu Dương ta là đứt đoạn được rồi!

Không tìm được đường, vậy thì tự mình tạo ra một cái!

Giống như tòa thành thị trước mắt này!

Mà chắc chắn thủ đoạn lớn nhất của Hồ Vân là chờ sau khi mình tự tay xóa tên của Hồ Vân đi, có lẽ bản thân Hồ Vân là Vực Ngoại Thiên Ma cũng được tính là trùm phản diện tuyệt thế.

Cho âu Dương có được tên, lại có thể mượn cớ giúp âu Dương hoàn thành nhiệm vụ, Hồ Vân đánh cờ hay bao nhiêu thì thể hiện ra âu Dương ngu xuẩn bấy nhiêu!

“Đông!”

Một tiếng chuông thật lớn vang lên, khóe miệng âu Dương nhếch lên, đầu đầy gân đen nhìn màn hình điện tử thật lớn từ từ dâng lên trên bầu trời thành thị.

Từ trong màn hình vươn ra một cái đầu trọc.

“Chúng sinh tự tại, nhìn ra Chân Phật…”

Theo một tiếng Phật hiệu to rõ, Tuệ Trí bắt đầu tuyên giáo Phật pháp mỗi ngày của mình.

Vẻ mặt từ bi khi Tuệ Trí phổ độ chúng sinh khiến âu Dương nhìn mà trong lòng sắp cười muốn chết.

Khi mới thành lập toà thành thị này, đại hòa thượng này đã để trần hai tay, mỗi ngày lấy sức lực của mình cứng rắn chống chọi với đội chấp pháp.

Bởi vì vị đại hòa thượng này muốn tuyên truyền Phật pháp trong thành phố này.

Con mẹ ngươi dám tuyên truyền Phật pháp ở trong thành của Kiếm tiên?

Quả thực là chán sống!

Đôi bên ngươi đuổi ta đuổi, sau đó đã đấu trí đấu dũng thời gian rất lâu.

Tuệ Trí bị bắt há mồm câm miệng chính là âu Dương là sư huynh ta, vô cùng kiêu ngạo, nhưng đội chấp pháp lại không có biện pháp gì với hắn.

Cuối cùng vẫn là âu Dương kiên trì dùng câu năng lực mang tính khái niệm “Cho ta thể diện”, mới có thể giảng hòa hai bên.

Cứ ba ngày Tuệ Trí có thể mượn màn hình điện tử trong thành tiến hành tuyên truyền giảng giải Phật pháp cho toàn thành.

Mà ngày Tuệ Trí tuyên truyền, cũng là ngày đội chấp pháp giám sát thần hồn lao động nghiêm ngặt nhất.

Hôm nay cái cuốc của công nhân đã có thể vung đến sao Hỏa!

Mỗi khi đội chấp pháp thấy Tuệ Trí tuyên truyền, đều nhịn không được mà phun hai ngụm nước bọt.

Nhưng những thứ này trong mắt âu Dương lại có vẻ vô cùng sống động, hắn cũng mong chờ hơn về sự phát triển của tòa thành thị này trong tương lai.

Đột nhiên trong lòng âu Dương khẽ động, trên mặt hơi kinh ngạc, ngay sau đó lại nở nụ cười, hắn cảm nhận được có người tới đón mình về nhà!

“Biết ngay nghịch tử này nhất định sẽ đến, thật sự quá kỳ cục!” âu Dương cười híp mắt mắng một câu, trên khuôn mặt lại có thêm cưng chiều.

“Cần phải đi sao? Thiếu gia?” Phạm Nhập Bân nhìn về phía bóng lưng âu Dương.

“Đúng vậy, nên đi rồi, nếu không đi, có thể Cửu U sẽ bị hủy!” âu Dương cười híp mắt.

“Nhiều năm như vậy mới gặp lại thiếu gia lần nữa, không nghĩ tới bây giờ lại phải chia tay, ta thật sự có chút không nỡ!” Phạm Nhập Bân hơi than vãn.

âu Dương xoay người nhìn về phía Phạm Nhập Bân, hào khí vung tay lên mà nói: “Chờ sau khi ta trở về sẽ đốt cho ngươi mấy trăm mỹ nữ, ngươi cứ ở dưới hưởng thụ thật tốt!”

Nói xong, thân thể âu Dương bắt đầu trở nên trong suốt, giống như Hồ Vân năm đó.

Tuệ Trí vẫn đang tuyên truyền giảng giải Phật pháp, biểu cảm trên gương mặt hơi dừng lại, ngay sau đó âm thanh càng thêm từ bi thương hại, Phật âm đi đến đâu, công nhân vung cuốc cảm thấy thần hồn có chút mệt nhọc, trong nháy mắt lại tràn ngập lực lượng.

Còn Phạm Nhập Bân nhìn nơi âu Dương đã biến mất, nhẹ giọng lẩm bẩm: “Tuy rằng ngài không phải người của Chú Kiếm nhất tộc ta nhưng ta vẫn mong được gặp lại ngài, tộc trưởng!”

Bình Luận (0)
Comment