Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack (Dịch Full)

Chương 314 - Chương 314: Lão Chưởng Giáo Xuống Núi

Chương 314: Lão chưởng giáo xuống núi

Động Hư Tử vỗ một chưởng xuống, đại hán vạm vỡ được mạ vàng ở trước mắt đã bị một chưởng này đánh cho Kim thân vỡ vụn, sau đó Kim thân trở thành một chất lỏng màu vàng trực tiếp tan chảy ở phía trên cơ thể, giống như một thanh Sô-cô-la màu vàng đang bị hòa tan vậy.

Nhìn rất giống như bị Động Hư Tử đánh đến đại tiểu tiện đều không thể tự kiềm chế.

Mà Động Hư Tử đang ấn chưởng trong không trung thì quanh người ngay cả chân nguyên phồng lên cũng đều không có mà chỉ tùy ý giơ tay ấn nhẹ là đã để cho một vị tu sĩ Phân Thần hoàn toàn mất đi khả năng hành động.

Đây chính là sức mạnh của cường giả đứng đầu trên thế giới này sao?

Chỉ cần nhấc tay là có thể chế địch, liếc mắt một cái đã có thể nhìn thấu bản chất của sự vật.

Mình dẫn theo lão tiểu tử này đi cùng đúng là quá chính xác!

âu Dương ngồi ở trên xe lăn cũng nhịn không được mà vỗ tay khen hay vì trí thông minh của chính mình.

Mà Động Hư Tử cũng lộ ra vẻ mặt buồn bực, chính mình thân là chưởng giáo thuộc một trong chín thánh địa lớn, còn phải buông xuống tư thái đến giải quyết một tên tiểu bối Phân Thần.

Nếu không phải thật sự là không yên lòng với tên nghịch tử ở phía sau lưng đang chuẩn bị làm chuyện yêu thiêu thân gì ở Đại Linh sơn tự, chính mình đâu đến mức cần phải chạy xa như thế này?

Đại hán vạm vỡ Phân Thần ở trước mắt đã rơi vào hôn mê mà thành trì và đông đảo người thường ở sau lưng cũng rơi vào tình trạng trì trệ đầy quỷ dị.

Bỗng, từng tiếng Phạn âm nổi lên rồi một luồng Phật quang toát ra từ trên người của một vị thanh niên bình thường còn đang quỳ lạy. Người thanh niên kia chợt ngồi thẳng lên và mở miệng rộng ra vừa định phát ra một tiếng rú thảm thì đã trực tiếp bị nổ mạnh thành tương.

Thịt nát và máu tươi bắn ra tung tóe, những người thường ở xung quanh ngay cả tránh đều không có, nên đã bị vẩy thẳng lên khắp người.

Tuy rằng bị máu thịt bắn ra tung tóe khắp người, nhưng không có bất cứ người nào né tránh mà ngược lại khuôn mặt đầy máu mỉm cười nhìn về phía hai người âu Dương.

Cảnh tượng thật quỷ dị và đáng sợ.

Mà đại hán vạm vỡ Phân Thần ở trước mắt lại nguyên vẹn đứng người lên mà không tổn thương nào. Hắn chắp hai tay ở trước ngực và lộ ra vẻ mặt nhân từ, thật giống như hắn không phải là người bị đánh cho Kim thân vỡ vụn mới vừa rồi vậy.

Dời đi tổn thương?

Động Hư Tử nhìn vào đại hán vạm vỡ nguyên vẹn không chút tổn thương gì đứng ở chỗ đó mà lông mày nhíu lại, cho dù là chính mình thì đây cũng lần đầu tiên mình gặp phải loại phương pháp lẩn tránh đòn tấn công này.

Khuôn mặt của đại hán vạm vỡ mang theo nụ cười mỉm, cứ như mới vừa rồi chính hắn không phải là người bị đánh cho Kim thân vỡ vụn vậy. Hắn gật đầu với Động Hư Tử và âu Dương rồi nói ra: "Tại hạ chưa từng nghe sẽ có đại tu sĩ đến từ phương Đông, cho nên không có tiếp đón từ xa, xin các hạ thứ tội!"

Động Hư Tử tò mò giơ tay về phía đại hán vạm vỡ nguyên vẹn không chút tổn thương đứng ở chỗ đó, hắn chuẩn bị thử một lần nữa đại hán vạm vỡ ở trước mắt là có phải thật sự có thể làm được dời đi tổn thương không hạn chế hay không.

Nhưng lại bị âu Dương ở phía sau lưng ngăn lại, tay âu Dương lăn xe lăn đi tới trước mặt của Động Hư Tử rồi nhìn thanh niên bị nổ tan tành như pháo máu thịt vẩy khắp người kia và tên đại hán vạm vỡ đang kết ấn hoa lan ở trước mặt, sau đó hắn trực tiếp hỏi: "Tuệ Trí ở chỗ nào?"

Đại hán vạm vỡ ở trước mặt nghe được câu hỏi của âu Dương, trên khuôn mặt vốn đang nhân từ và mỉm cười của hắn lập tức trở nên nghiêm túc, mà vô số người thường ở sau lưng cũng ngừng mỉm cười lại rồi khóe miệng cong xuống và trợn mắt nhìn vào âu Dương.

"Nếu như hai vị tới đây không phải là để làm khách thì xin mời rời đi cho, Tây phương không chào đón hai vị!" Trong tay của đại hán vạm vỡ chợt xuất hiện một cây Hàng Ma xử, sau đó hắn làm ra bộ dạng phòng ngự rồi nhìn vào âu Dương mà quát nhẹ.

A? Vừa nhắc đến tên của Tuệ Trí là đã chọc tới đại hán vạm vỡ ở trước mắt rồi?

Ở Cửu U, ngày nào chính mình cũng nắm cổ của Tuệ Trí chạy khắp nơi mà cũng không thấy có bao nhiêu tức giận!

Động Hư Tử cũng lười nói nhảm, một tay ấn lên bờ vai của âu Dương, sau đó bước một bước đi lên và giơ tay lên khoảng không trước mặt rồi chụp thẳng vào đại hán vạm vỡ.

"Ta không có kiên nhẫn cùng các ngươi ở chỗ này như làm một kẻ lọt vào trong sương mù, ta hỏi ngươi trả lời, bằng không ta sẽ tự mình tìm câu trả lời trong đầu ngươi!" Sự đe dọa đầy uy nghiêm và đáng sợ nói ra từ trong miệng của Động Hư Tử mà hoàn toàn không có vẻ cười đùa tí tửng của ngày xưa ở Thanh Vân tông.

Đại hán vạm vỡ đang làm ra bộ dạng phòng ngự thì một lần nữa bị một bàn tay to vô hình nhấc lên, thần hồn và chân nguyên bị ép chặt ở trong cơ thể mà hoàn toàn không thể động đậy.

Trong lòng của đại hán vạm vỡ chấn động dữ dội, mình nói như thế nào cũng là Phật tu Phân Thần, thậm chí vào mấy ngày trước đó đã lên cấp quả vị La Hán và cũng được xem là đại lão một phương ở bên trong Đại Linh sơn tự.

Hôm nay, vậy mà trong tay của lão đạo sĩ ở trước mắt lại tùy ý bị nắm giống như là gà con.

Mọi loại thủ đoạn cũng không dùng được ở trước mặt của lão đạo sĩ này. Mặc kệ là thần hồn hay vẫn là chân nguyên, đều giống như hoàn toàn mất đi liên hệ cùng chính mình!

Đây chắc chắn không phải là điều mà một vị đại tu sĩ bình thường có thể làm được!

Hai người ở trước mặt rốt cuộc là ai!

Uy áp chấn động phun trào ra từ trên người của Động Hư Tử, giờ đây vị số một thiên hạ này đã lộ rõ sức mạnh của chính mình với tư cách là một cường giả tuyệt thế ra bên ngoài.

Tại trong mắt của đại hán vạm vỡ, bóng người Động Hư Tử ở trước mắt càng ngày càng cao lớn, hơi thở nặng nề giống như là núi cao để cho đại hán vạm vỡ có cảm giác việc hít thở của chính mình đều có chút khó khăn.

Loại cảm giác ngạt thở khi chính mình là sâu kiến phải đối mặt với thần linh, để cho trong lúc hoảng hốt đại hán vạm vỡ giống như nhìn thấy được Chân Phật trong lòng của chính mình vậy!

Động Hư Tử là một người suốt ngày luôn vui tươi hớn hở ở Thanh Vân tông, hoặc là tức hổn hển mà cãi nhau ầm ĩ với âu Dương thì giờ phút này càng giống như là đã đổi thành một người khác.

Giết chóc dứt khoát, trong ánh mắt hoàn toàn không hề có tình cảm, uy nghiêm ngút trời để cho người ta không dám nhìn thẳng.

Đây mới là uy nghiêm của một chưởng giáo khi đi ra bên ngoài, cũng là phong thái của một người chưởng môn thánh địa ăn nói thận trọng trong mắt của phần lớn mọi người!

Mà ngay cả âu Dương cũng không nghĩ tới, mình chẳng qua là muốn kéo Động Hư Tử theo để làm hộ vệ, vậy mà Động Hư Tử lại trực tiếp trình diễn một màn chưởng giáo xuống núi.

Thần cản giết thần, Phật cản giết Phật.

Nếu thấy ai không hài lòng thì cầm lên đánh!

Xem ra, lần này tới Đại Linh sơn tự, cũng không cần tốn nhiều miệng lưỡi và tinh lực như vậy mà chỉ cần một đường xông thẳng tới là được rồi!

Đúng là có đùi to để ôm thật là tốt!

Ngồi ở trên xe lăn, âu Dương có cảm giác chính mình chưa từng được nhẹ nhõm như bây giờ.

Loại đẩy ngang không cần não này, cảm giác không cần dùng đầu óc thật là rất thích.

Đại hán vạm vỡ bị giam cầm một lần nữa, nhưng hắn lại cười quỷ dị với Động Hư Tử rồi nói ra: "Mặc dù các hạ có tu vi đáng sợ, nhưng ở nơi này, ta đã là Chân Phật, ta bất tử bất diệt!"

Khẩu hiệu vừa vang dội lại vừa bá khí, nếu như không phải đang bị giữ chặt ở giữa không trung thì chỉ sợ nói ra sẽ càng có sức thuyết phục.

Mà đại hán vạm vỡ đang ráng chống đỡ để nói ra hai câu hay ho thì vừa dứt lời, biểu cảm trên mặt đã từ quỷ dị chợt trở nên ngạc nhiên và cuối cùng là biến thành sợ hãi.

Bởi vì hắn phát hiện toàn bộ Bạch Tượng thành lại bị một đạo vận vô hình bao phủ và đã hoàn toàn mất đi liên hệ cùng với ngoại giới!

Thành trì này tâm ý liên thông với chính mình, vì thế bất cứ sự thay đổi rất nhỏ nào đều chạy không khỏi ánh mắt của mình. Khi chính mình muốn phát ra tín hiệu cầu cứu với thế giới bên ngoài là đều sẽ bị đạo vận vô hình kia ngăn lại.

Mà tòa thành này cũng giống như mình, đều bị lão đạo sĩ xấu xí ở trước mặt này bóp cổ!

"Ồ? Bất tử bất diệt? Khi nào thì một tên rác rưởi phải dựa vào một tòa thành để sống tạm lại dám kêu gào bất tử bất diệt rồi?" Trên mặt của Động Hư Tử không buồn không vui, ánh mắt hờ hững nhìn đại hán vạm vỡ ở trước mắt rồi thản nhiên mà nói.

"Ta và tín đồ của cả tòa thành này đều liên hệ với nhau, muốn giết ta, ngươi thân là đại tu sĩ, thật không sợ phải gánh vác cái tội nghiệt ngập trời này ở trên lưng hay sao?" Đại hán vạm vỡ nhìn Động Hư Tử ở trước mắt mà tỏ ra sợ hãi, hắn có thể cảm nhận được Động Hư Tử ở trước mặt đây thật sự đã nổi lên sát tâm với chính mình!

Động Hư Tử cười ha ha rồi lập tức cúi đầu xuống, hai mắt nhìn chằm chằm vào đại hán vạm vỡ ở trước mặt một cách đầy lạnh lùng rồi nói ra:

"Tòa thành này chẳng qua là một tòa thành của người thường mà thôi, năm đó đạo gia giết người đều dựa theo thành mà tính, nhiều thêm một thành cũng không coi là vấn đề gì!"

Bình Luận (0)
Comment