Sự lo lắng sợ hãi mấy ngày nay khiến Đồ Đồ khổ sở không biết bao lâu, ăn không ngon ngủ không yên, sợ mình sẽ bị đuổi ra khỏi Tiểu Sơn phong, từ đó sẽ không còn được gặp lại đại sư huynh mà mình thích nhất.
Sau khi nghe được lời hứa của âu Dương, Hồ Đồ Đồ mới hoàn toàn yên tâm, tâm tình vốn khẩn trương cũng thả lỏng, tức khắc đã biến thành tiếng khóc.
Cũng không biết tại sao người thì nhỏ mà nhiều nước mắt như vậy, âu Dương lau đi lau lại, ống tay áo đều ướt, nhưng Đồ Đồ vẫn còn đang khóc, có thể tưởng tượng được những ngày qua Đồ Đồ đã sợ hãi cỡ nào.
Đối mặt với cảnh tượng như vậy, ngoài việc kiên nhẫn lau nước mắt cho Đồ Đồ ra thì âu Dương chẳng làm cái gì cả, chỉ nhẹ nhàng lau nước mắt nước mũi cho Đồ Đồ.
“Lão Tam, thu hồi Ký Lục thạch trước, sau đó đi làm chút đồ ăn, Đồ Đồ khóc đủ rồi sẽ đói bụng!” âu Dương liếc nhìn một cái rồi tức giận.
Trần Trường Sinh lúng túng thu hồi Ký Lục thạch trong tay, cười hì hì rồi xoay người đi vào phòng bếp, sau đó ném chó lạp xưởng Tịnh Tử và Lông Bông từ trong phòng bếp ra ngoài.
Lãnh Thanh Tùng thì không có chút kiên nhẫn với tiểu hài tử khóc nháo, thậm chí còn có chút bó tay hết cách, may mắn có huynh trưởng trấn an ở phía trước, nếu không thì Lãnh Thanh Tùng cũng không biết nên làm cái gì bây giờ.
Thấy mình không có chuyện gì làm, hắn xoay người trở lại trên mái phòng mình, lại gia cố thêm cho mái căn phòng mình.
Đợi đến khi Đồ Đồ khóc thút thít dụi mắt mình, hiển nhiên đã khóc đủ rồi, âu Dương mới ôm lấy Đồ Đồ cười: “Tiểu gia hỏa làm từ nước sao? Vậy mà khóc lâu như vậy?”
“Đại sư huynh! Ghét ngươi!” Đồ Đồ ngây thơ khóc xong trốn trong lòng âu Dương không dám ngẩng đầu.
Một lát sau, Hồ Đồ Đồ mới nhỏ giọng nói trong lòng âu Dương: “Đại sư huynh, ngươi nhắm mắt lại trước!”
Nhắm mắt? Chẳng lẽ tiểu gia hỏa còn muốn hôn mình một cái? Trong tiểu thuyết đều viết như vậy, khẳng định một lát nha đầu nhà mình sẽ bẹp một ngụm với mình!
âu Dương làm bộ làm tịch nhắm mắt lại, chờ Hồ Đồ Đồ hôn mình.
Nhưng đợi một hồi lâu, cũng không đợi được Đồ Đồ hôn mình, ngược lại nghe thấy giọng nói bất an bối rối của Đồ Đồ: “Được rồi đại sư huynh, ngươi mở mắt ra!”
âu Dương có chút thất vọng mở to mắt, lại nhìn thấy trên đầu vốn lông xù của Hồ Đồ Đồ mọc ra một đôi tai lông xù!
Và một cái đuôi lớn màu đỏ mọc ra sau mông tiểu gia hỏa!
Tiểu gia hỏa lộ ra vẻ mặt khẩn trương nhìn mình, đây là lần đầu tiên Đồ Đồ lộ ra chân thân của mình trước mặt đại sư huynh, tuy rằng vừa rồi âu Dương đã cam đoan sẽ tha thứ cho mình, nhưng mình chính là một con hồ ly!
Nhìn Hồ Đồ Đồ lộ ra cái đuôi hồ ly, âu Dương thì tò mò sờ lỗ tai Hồ Đồ Đồ rồi: “Không nghĩ tới tiểu hồ ly nhà ta thật sự là một con hồ ly nhỏ nha!”
Lời nói của âu Dương lập tức khiến Hồ Đồ Đồ buông xuống lo lắng, hóa ra đại sư huynh thật sự không để tâm đến chuyện mình là một con hồ ly!
Hồ Đồ Đồ nhận được đáp án đúng ý nên vui mừng tít mắt, lè lưỡi có chút ngượng ngùng nhìn âu Dương: “Đại sư huynh, Đồ Đồ vẫn không nói cho ngươi biết, thật ra Đồ Đồ là linh hồ trên Thanh Khâu sơn!”
“A, chuyện này à! Thực ra chúng ta đã biết từ lâu rồi!” âu Dương không chút để ý.
Dù sao thì khi Hồ Đồ Đồ vừa mới lên núi, không chỉ có mình, mà lão nhị, lão tam, Tiểu Bạch đều nhìn ra thân phận hồ yêu của Hồ Đồ Đồ.
Chỉ là ngại lời căn dặn của Hồ Vân, cho nên vẫn chưa mở miệng vạch trần mà thôi.
“A? Các ngươi đã biết từ lâu?” Hồ Đồ Đồ ngây ngốc nhìn âu Dương trước mắt hỏi.
“Đúng vậy, không phải ư? Lần trước ngươi hóa hình, e rằng lão đầu chưởng giáo còn có nhóm Tô sư thúc đều đã biết rồi!” âu Dương nói theo lý thường.
“A? Tất cả mọi người đều biết ta là một con hồ ly rồi?” Hồ Đồ Đồ ngơ ngác hỏi.
Khi Hồ Đồ Đồ đưa ánh mắt nhìn về phía Lãnh Thanh Tùng đang đứng ở trên nóc nhà, Lãnh Thanh Tùng kéo khóe miệng, cố gắng nặn ra một nụ cười.
Mọi người đều biết ta là một con hồ ly?
Chỉ có ta không biết mọi người đều biết ta là một con hồ ly?
Vậy khoảng thời gian qua ta lo lắng cái gì?
Vậy vừa rồi ta khóc cái gì?
Hồ Đồ Đồ ngây ngốc nhìn âu Dương, trong lúc nhất thời có chút khó có thể tiếp nhận được, trong khoảng thời gian này mình trốn trong bóng tối vụng trộm đau lòng, thật ra tất cả đều là tự mình dọa mình!
Nghĩ tới đây, Hồ Đồ Đồ lại muốn khóc, mấy ngày nay mình ăn không ngon ngủ không yên, gà mà tam sư huynh làm ăn ngon như vậy, mà mình cũng chỉ ăn một nửa.
Còn nghĩ chờ sau khi mình bị đuổi ra ngoài, mình cũng không được ăn gà ngon như vậy nữa, cho nên không dám ăn giống như trước kia!
Thì ra tất cả những thứ này đều là mình buồn lo vô cớ, đều là tự mình dọa mình!
“Đại sư huynh!” Hồ Đồ Đồ kéo giọng nghẹn ngào, làm bộ muốn khóc, nhưng lại bị âu Dương nhét một viên kẹo vào trong miệng.
âu Dương cười ha ha nhìn người nhỏ trong lòng: “Cho nên, nói dối là một chuyện rất khó, sau này Đồ Đồ cũng không thể nói dối nữa!”
Hồ Đồ Đồ cảm nhận được hương vị ngọt ngào trong miệng, nhìn đại sư huynh lộ ra vẻ tươi cười, nặng nề gật đầu.
Nói dối cũng không tốt, mình không bao giờ nói dối nữa!
Đều tại gia gia, nếu không phải gia gia bảo mình che dấu bí mật mình là một con hồ ly, mình cũng sẽ không chịu khổ nhiều như vậy!
Hồ Đồ Đồ nghĩ đến cảnh tượng lúc mình rời khỏi Thanh Khâu sơn, mấy gia gia vừa khóc rống lên vừa trấn an mình đang đeo cái bao thật lớn, nhất thời khuôn mặt nhỏ nhắn phồng má lên tức giận.
Người nhỏ đang hờn dỗi, âu Dương lại giống như là phát hiện đại lục mới nhìn Hồ Đồ Đồ trước mắt.
Cô gái tai thú!
Các vị!
Đây chính là cô gái tai thú hàng thật giá thật!
Có đôi tai lông xù, phía sau mọc ra cái đuôi lớn, hình người!
Cô gái tai thú tiêu chuẩn đến không thể tiêu chuẩn hơn!
Không phải furry toàn thân lông lá!
Chung quy cũng là lần đầu tiên nhìn thấy cô gái tai thú thường xuyên được miêu tả trong tiểu thuyết, trong lòng âu Dương vẫn vô cùng kích động.
Hắn nhịn không được vươn tay bắt lấy cái đuôi to của Hồ Đồ Đồ, cái đuôi lông xù, bộ lông mượt mà, sờ rất thuận tay.
Nhưng khi âu Dương bắt được cái đuôi của Hồ Đồ Đồ, Hồ Đồ Đồ không khỏi sợ hãi mà kêu lên một tiếng, ngay sau đó lộ ra vẻ xấu hổ tức giận nhìn âu Dương trước mắt quát: “Đại sư huynh! Bại hoại!”
“Khụ khụ khụ, thật ngại quá, Đồ Đồ, chỉ là lần đầu tiên đại sư huynh nhìn thấy Đồ Đồ đáng yêu như vậy, trong lúc nhất thời không kiềm chế được!” âu Dương cười ha ha.
Nghe thấy đại sư huynh nhà mình khen mình đáng yêu, Hồ Đồ Đồ đỏ mặt nhìn âu Dương nhỏ giọng: “Nếu như là đại sư huynh thì không sao!”
Lời thoại hỏng bét gì đó, âu Dương nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của Hồ Đồ Đồ, nhất thời truyền đến một trận tiếng cười như chuông bạc của tiểu hài tử.
Cáo Tây Tạng đã nằm ở dưới đại thụ, nhìn Hồ Đồ Đồ hiện ra chân thân trước mặt âu Dương, trong hai mắt cũng tràn đầy sự an ủi.
Xem ra đời này bệ hạ sẽ có một tuổi thơ tốt đẹp!
Khác với sự cảm thán của cáo Tây Tạng chính là trong bữa tối hôm nay của Tiểu Sơn phong, vị trí vốn của Hồ Đồ Đồ bị một con hồ ly đỏ đeo khăn quàng cổ màu trắng nhạt chiếm cứ.
Tiểu hồ ly đỏ đứng thẳng, một biểu cảm hồ ly nhỏ sang chảnh!