Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack (Dịch Full)

Chương 345 - Chương 345: Phong Thần Tốt Tốt Tốt!

Chương 345: Phong Thần tốt tốt tốt!

Tiểu nam hài nhìn âu Dương, vừa rồi sư phụ đã gọi sư huynh, vậy người trước mắt này khẳng định cũng là thần tiên giống như sư phụ!

Sư huynh của sư phụ thần tiên chính là sư bá thần tiên của ta!

Mặc dù còn nhỏ, nhưng lại vô cùng khôn khéo, lập tức thay một vẻ mặt hồn nhiên ngây thơ, nhìn âu Dương mà ngọt ngào kêu lên: “Chào sư bá thần tiên! Ta tên Khương Tiểu Đồng.”

Cách cư xử lễ độ, phối hợp với tướng mạo môi hồng răng trắng, tất nhiên sẽ gợi lên được tình thương của người mẹ.

Đáng tiếc nơi này chỉ có bốn lão gia đứng đó, hơn nữa cầm đầu còn là hạng vô tâm!

Bảng thuộc tính của tiểu nam hài hiện ở trước mắt âu Dương không sót gì.

Tính danh: Khương Tiểu Đồng (kiếm tuệ của Lý Thái Bạch chuyển thế)

Tu vi: 0

Căn cốt: 0

Mị lực: 0

May mắn: 0

Tư chất: 0

Kỹ năng chuyên môn: Không

Đánh giá: Tiểu tử này chuyển thế lần thứ hai, có thể đầu thai trưởng thành cũng đã không tệ!

âu Dương nhìn bảng thuộc tính của tiểu nam hài, trong lòng hiểu rõ, trách không được Bạch Phi Vũ lại nói tiểu tử này có duyên với hắn, thì ra là kiếm tuệ đã từng sáng lập Kiếm tông chuyển thế!

Đời thứ nhất chuyển thế sáng lập Kiếm tông, đời thứ hai chính là tiểu nam hài trước mắt!

Nhìn Khương Tiểu Đồng giả cười với mình, cười đến quai hàm cũng có chút co rút, âu Dương tiến đến khom lưng nặn khuôn mặt phấn nộn của hắn, rồi xách lên trên tay cười nói: “Tuổi nhỏ như vậy không có tu vi lại có thể đi trong nước như giẫm trên đất bằng, tiểu tử ngươi thật sự có chút bản lĩnh!”

Khương Tiểu Đồng lộ ra vẻ mặt tự hào: “Đương nhiên, mẹ ta mang thai ba năm mới sinh ra ta, lúc ta sinh ra đã có thể đi, có thể nói chuyện!”

Thật sự rập khuôn tam thái tử?

Nghe Khương Tiểu Đồng khoe khoang, âu Dương quay đầu nghi hoặc nhìn Bạch Phi Vũ hỏi: “Ngươi đã cảm thấy có duyên với hắn, tại sao không thu nhận hắn làm đồ đệ? Dù sao cũng coi như là đệ tử đời thứ ba của Tiểu Sơn phong ta!”

Bạch Phi Vũ lắc đầu, trong mắt mang theo tiếc nuối mà nhìn Khương Tiểu Đồng trước mắt: “Hẳn là đại sư huynh không nhìn ra, tuy rằng người này sinh kỳ dị, nhưng không có tư chất tu luyện, nhất định không thể đi trên con đường tu sĩ! Cho nên ta và hắn cũng đã định trước có duyên không có phận!”

“Cũng không hẳn!” âu Dương cười cổ quái với Bạch Phi Vũ, nụ cười này khiến Bạch Phi Vũ hơi chấn động trong lòng, giống như âu Dương đã hoàn toàn nhìn thấu dự định của mình!

Tại sao lại có cảm giác sau khi đại sư huynh tỉnh lại, cả người trở nên bí hiểm?

Bạch Phi Vũ nhíu mày nhìn âu Dương trước mắt, cảnh giới vẫn chỉ có Trúc Cơ, chân nguyên mênh mông bên trong đan điền vẫn khiến mình cảm thấy sợ hãi, trên khuôn mặt vẫn treo nụ cười bất cần đời như cũ.

Rõ ràng đại sư huynh không có gì khác so với trước kia, nhưng âu Dương trước mắt lại cho mình một cảm giác vừa thần bí vừa cao thâm.

Xem ra lần này Đại sư huynh đi Cửu U khẳng định đã có được cơ duyên gì đó!

So với Trần Trường Sinh và Lãnh Thanh Tùng, việc linh hồn âu Dương tiến vào Cửu U cũng không khiến Bạch Phi Vũ lo lắng quá nhiều.

Mặc dù Cửu U là nơi thần hồn an nghỉ, nhưng ngay từ đầu Bạch Phi Vũ cho rằng âu Dương vẫn sẽ trở về.

Đây là sự tự tin mà Bạch Phi Vũ đối với âu Dương, bất cứ chuyện gì xảy ra ở trên người đại sư huynh thì cũng sẽ không cảm thấy có gì kỳ quái!

Cho nên khi nhìn thấy âu Dương đứng ở trước mặt mình, Bạch Phi Vũ cũng không có quá kinh ngạc, ngoài cao hứng còn có thêm tò mò, rốt cuộc đại sư huynh nhà mình đã làm gì ở Cửu U!

“Ở đâu? Ở đâu đấy?” âu Dương lật đi lật lại ở trên người Khương Tiểu Đồng, cực kỳ giống tiểu lưu manh chặn học sinh tiểu học đòi phí bảo hộ ở trước cổng tiểu học.

Còn Khương Tiểu Đồng thì ngơ ngác đứng ở nơi đó tùy ý âu Dương tìm kiếm, mình cũng muốn cự tuyệt, nhưng vừa định phản kháng, tên gia hỏa mặc áo tím ở đối diện kia phán một chữ định, ổn định mình tại chỗ.

Mà rốt cuộc âu Dương cũng tìm được một sợi dây tơ hồng trên cổ Khương Tiểu Đồng, rút sợi dây tơ hồng ra, bùa hộ mệnh treo trên đó đã đứt thành hai nửa.

“Thật sự ở trên người tiểu tử ngươi?” âu Dương nhìn bùa hộ mệnh trước mắt có chút há hốc mồm, rõ ràng là bùa hộ mệnh của Tiểu Bạch, lại bị Tiểu Bạch qua tay đưa cho tiểu quỷ trước mắt, hơn nữa tiểu quỷ này còn đúng lúc dùng?

Bạch Phi Vũ cau mày nhìn bùa hộ mệnh ở trên người Khương Tiểu Đồng, Lượng Thiên xích trong tay lại rơi trên đầu Khương Tiểu Đồng, Bạch Phi Vũ lạnh giọng: “Ngươi lại đi hồ nháo ở nơi nào?”

Khương Tiểu Đồng bị Trần Trường Sinh định tại chỗ ủy khuất chịu một thước, lải nhải: “Gần đây thân thể mẫu thân không thoải mái, cho nên ta vào trong biển bắt chút đồ bổ cho nàng, sư phụ, con cá này rất lợi hại, thiếu chút nữa ta đã bị nó vây ở đáy biển không ra được!”

Mấy người nhìn về phía trong tay Khương Tiểu Đồng, quả nhiên thấy được một con cá hố đã chết, hơi thở truyền ra từ trên người con cá hố, rõ ràng là một con yêu thú Trúc Cơ!

Một tiểu nam hài không hề có tu vi, tay không đấm chết một con yêu thú Trúc Cơ?

Trúc Cơ ta không cần mặt mũi nữa!

Bạch Phi Vũ nhìn con cá hố trong tay Khương Tiểu Bạch, trong lòng càng tức giận mà không chỗ phát tiết, nếu như không phải có bùa hộ mệnh mà đại sư huynh cho thì hôm nay tiểu tử này có thể sẽ chết ở dưới biển!

Càng nghĩ càng thấy sợ, càng nghĩ càng kinh hãi, Bạch Phi Vũ vẫn luôn ôn hòa lạnh mặt nâng Lượng Thiên xích trong tay lên làm bộ tiếp tục đánh!

“Được rồi, được rồi, sao mới xuống núi một chuyến mà tính tình trở nên nóng nảy như vậy? Vỡ thì vỡ, người không có việc gì là được!” âu Dương ngăn cản Bạch Phi Vũ muốn ra tay, mở miệng khuyên nhủ.

Bị âu Dương ngăn cản Bạch Phi Vũ tức giận không giảm, lạnh giọng: “Trở về đọc một ngàn lần Hoàng Đình kinh!”

Nghe thấy Bạch Phi Vũ nói như vậy, Khương Tiểu Đồng vốn còn may mắn mình tránh được một kiếp lập tức lộ ra vẻ mặt đưa đám mà đồng ý.

Bốn người sư huynh đệ dẫn theo Khương Tiểu Đồng về tới tiểu viện vừa rồi đáp xuống trong thành, sau khi ngồi vào chỗ của mình, mấy người cũng bắt đầu nói chuyện phiếm.

Từ sau khi Tiểu Bạch xuống núi tìm đạo, vẫn rơi vào trong sự mê man, tổng cộng bốn mươi chín vị tiên nhân trên trời, thiên địa này lớn như vậy, bốn mươi chín vị tiên nhân giống như một hạt cát trong biển rộng, hoàn toàn không có đường nào.

May mà đã học được kiếp trước, dạo chơi xung quanh, hy vọng gặp được cơ duyên thuộc về mình.

Đột nhiên có cảm giác, ở biên giới Đông hải có cơ duyên thuộc về mình, hắn lập tức khởi hành đi tới nơi này.

Thì ra là ngứa chân chạy đến đây!

Trần Trường Sinh ở một bên cười: “Ta cùng với nhị sư huynh và đại sư huynh đánh cược, lần này sau khi Bạch sư đệ trở về núi sẽ tấn thăng đến tu vi nào, xem ra là đại sư huynh thua chắc rồi!”

“Cược? Cược gì?” Bạch Phi Vũ nghi hoặc nhìn âu Dương.

“Đánh cược sau khi ngươi trở về núi, cảnh giới chỉ còn Kim Đan!” âu Dương thẳng thắn.

“? Đại sư huynh, ta đã Xuất Khiếu! Ngươi không thể rủa ta cái gì tốt hơn?” Bạch Phi Vũ bất đắc dĩ.

âu Dương gật đầu, làm như thật: “Lấy quyển sách kia của ngươi ra!”

Bạch Phi Vũ sửng sốt, lập tức triệu hoán quyển sách của mình từ trong đan điền ra.

âu Dương híp mắt, lấy ra bút từ trong không gian trữ vật, vung bút lên, rồng bay phượng múa, sau đó cười híp mắt đưa sách cho Bạch Phi Vũ:

“Chờ đến khi ngươi về núi mới biết được, rốt cuộc là ai thắng, nói thật, ta thật sự không thể nào xem trọng ngươi, quyển sách này không tệ, viết sách đi ta giúp ngươi mở rộng tiêu thụ.”

Bạch Phi Vũ còn chưa trả lời, âu Dương lại hô to gọi nhỏ hai tên kia rồi rời đi.

Nhìn ba đạo lưu quang biến mất ở chân trời, Bạch Phi Vũ khẽ cười một tiếng, lập tức lật sách ra.

Ngay sau đó trên đầu hắn đầy hắc tuyến, trên Phong Thần bảo thư trong tay, bị âu Dương viết ba chữ xiêu xiêu vẹo vẹo.

“Phong Thần… tốt tốt tốt!”

Phía sau còn thêm dấu chấm than thô to, Bạch Phi Vũ nhìn mà thấy buồn cười, tiện tay xóa chữ âu Dương viết, sau đó thu hồi Phong Thần bảo thư về trong cơ thể, nhìn bầu trời xanh thẳm mà ung dung nói:

“Viết quyển sách sao?”

Bình Luận (0)
Comment