Dương nhiều ngọc thạch, âm nhiều thanh hoạch (phía nam có rất nhiều ngọc thạch, mặt phía bắc có khoáng vật màu xanh).
Đây cũng là nguyên trạng núi Thanh Khâu, mà chỗ này cũng chính là nơi Hồ tộc nghỉ lại.
Một con trâu nước màu xanh biến thành hình người bưng một chén nước, khoan thai ngẩng đầu nhìn trời tự đắc. Chuyện một con trâu nước là cung phụng của Hồ tộc này cũng không có gì kỳ lạ, thậm chí trâu nước còn có vẻ dương dương tự đắc.
Bởi vì núi Thanh Khâu quá dồi dào ngọc thạch và cây thuốc cho nên yêu tộc ở trong đây còn hơn cả giàu có.
Đáng tiếc là sức chiến đấu vốn có của Hồ tộc rất thấp, bản tộc Hồ tộc gần như không có đại yêu, mà vốn dĩ yêu tộc nam nữ trong Hồ tộc đều sống dựa vào tướng mạo.
Có tiền, có nhan sắc nhưng không có thực lực nên Hồ tộc đã trở thành mục tiêu ngấp nghé của rất nhiều tộc đàn.
Mấy trăm năm trước có một trận tai hoạ đã làm cho sức chiến đấu vốn đã khan hiếm của Hồ tộc tổn thất nặng nề. Chuyện này đối với Hồ tộc cũng giống như đã rét vì tuyết lại lạnh vì sương.
Bất đắc dĩ, thân là người thông minh trong Hồ tộc nên hắn đã nghĩ ra một chủ ý tuyệt diệu!
Người ở rể hào môn!
Ta không có cường giả, nhưng ta có tiền, có nhan sắc, tuyển con rể có thực lực cường đại vào nhà để bổ sung chiến lực cấp cao mà Hồ tộc ta đang thiếu chẳng phải là biện pháp vẹn toàn đôi bên hay sao?
Phương pháp này vừa được đưa ra thì đã tạo lên một trận sóng to gió lớn trong toàn thể yêu tộc, yêu tộc vốn là tộc lớn trong thiên hạ, giữa toàn bộ đất trời, đâu đâu cũng tồn tại dấu vết của yêu tộc.
Sự tiến hóa của yêu tộc lại cũng không phải là chỉ vỏn vẹn sinh sôi trong tộc mà phần đông vẫn là tự hành sinh ra linh trí, yêu tộc tán tu tu luyện ở một phương.
Một phần tán tu này nhận tổ quy tông còn phần lớn cũng không có mong muốn tha thiết nhận tổ quy tông bởi vì bản thân cũng không trưởng thành tại bản tộc cho nên thực lực và đãi ngộ vô cùng không phù hợp.
Đột nhiên có một tộc đàn nhận người công khai, lương cao, chức vị cao, còn có lão bà ở cùng phòng. Chuyện tốt như này tất nhiên sẽ thu hút vô số yêu tộc tán tu chạy theo như vịt.
Đương nhiên trong đó cũng không thiếu một số kẻ có dụng ý khó dò. Nhưng trong Hồ tộc chỉ có bảy vị đại yêu Hợp Thể giám thị phía dưới nên cũng coi như là gió êm sóng lặng.
Theo cách này, Hồ tộc đúng là vẫn giữ vững một vị trí trong yêu tộc, cũng là lí do có thể trường thịnh không suy cho tới tận bây giờ.
Bây giờ, chẳng những Hồ tộc có hơn mười vị đại yêu Hợp Thể tọa trấn mà trong hồ tộc còn có nhiều vô số kể yêu tu từ các tộc!
Đối với yêu tộc bài ngoại cực độ mà nói thì hành động này của Hồ tộc lại giống như ngọn hải đăng tự do dân chủ để yêu tộc tán tu tìm được cái kết!
Mà ý tưởng của kẻ thiên tài này đúng là mình nghĩ ra được dựa trên thực tế!
Mỗi lần nghĩ tới đây là trâu xanh liền dương dương tự đắc kêu một tiếng thể hiện sự bội phục cái sáng ý thiên tài này của mình từ tận đáy lòng!
"Không biết Đồ Đồ ở Thanh Vân tông thế nào? Có phải bởi vì không gặp được Ngưu gia gia mà lấy nước mắt rửa mặt cả ngày hay không!" Trâu nước lớn màu xanh đang suy nghĩ thì đột nhiên nhớ đến bóng dáng Hồ Đồ Đồ, nét nhàn nhã vốn có trên mặt lại biến thành cô đơn.
Thân phận của Hồ Đồ Đồ vô cùng đặc biệt, sau khi mấy vị cung phụng thương lượng với nhau thì đã quyết định che giấu đi. Sau đó tin tức lộ ra ngoài nên mới bất đắc dĩ phải để cho đại tu sĩ nhân tộc kia đưa Đồ Đồ đi. Tính nhẩm bằng đầu ngón tay một chút thì Đồ Đồ rời khỏi núi Thanh Khâu cũng đã được hai năm.
Vì sao không phải ba năm mà lại là hai năm, bởi vì móng của mình chỉ có hai. Số lớn nhất trong thế giới này mà trâu nước nhận thức được cũng không lớn hơn hai.
Thậm chí mỗi khi có người chỉ ra sai lầm của hắn thì thân là đại yêu Hợp Thể nên trâu nước sẽ làm ra biểu cảm khinh thường, thế giới này chính là được tạo thành từ 1 và 2!
Nghĩ đến Hồ Đồ Đồ, trâu nước nhìn vào một cây đại thụ, cây đại thụ kia là cái cây mà Đồ Đồ thích leo trèo nhất!
"A, ngươi nhìn cái gì?" Một tiếng nói rõ to đột nhiên từ trên cây truyền đến.
Trâu nước lớn hơi sững sờ, cả mặt trâu xụ xuống, nhưng cũng bất đắc dĩ nhìn một con chim màu đen ở trên cây đang ngoẹo đầu nhìn mình.
Chỗ này có loài chim dáng như cưu, tiếng kêu nghe a a, tên là Quán Quán.
Con chim trên cây này chính là loài chim đặc biệt của núi Thanh Khâu: Quán Quán.
Trước kia, chim này sẽ chỉ a ha với người khác, bây giờ không biết học nói ở đâu mà suốt ngày nói năng thô tục!
"Con chim ngu ngốc, đến đây!" Trâu nước duỗi móng ra, Quán Quán bay đến đậu trên móng của trâu nước, vẫn ngoẹo đầu nhìn trâu nước như cũ.
"Ha ha, ta hỏi ngươi nhìn cái gì?" Chim Quán Quán ngoẹo đầu, tiếp tục nói.
Con chim này chỉ nhại lại thôi chứ không biết câu nói có nghĩa là gì. Núi Thanh Khâu có một đàn chim như này, cả ngày gặp người là hỏi ngươi nhìn cái gì, chất vấn khắp núi Thanh Khâu.
"Quán Quán ngoan nhé, học theo ta!" Trâu nước kiên nhẫn nói với chim đen lần thứ sáu ngàn bảy trăm năm mươi ba.
Chim Quán Quán ngoẹo đầu nhìn trâu nước mở miệng nói: "Ha ha, ngươi đang dạy ta à?"
Cũng không biết có phải ảo giác của mình hay không mà hình như mình nhìn thấy vẻ mỉa mai trong mắt chim Quán Quán này?
Đột nhiên chim Quán Quán trong tay bay lên, bay về phía xa, phía đó đang có vô số chim Quán Quán theo sát sau lưng một con chim xanh bay về phía xa.
"Hình như chưa bao giờ nhìn thấy con chim xanh kia!" Trâu nước mở to mắt nhìn theo, trong lòng đang suy nghĩ đến con chim xanh chưa bao giờ trông thấy kia.
Từ phía xa, một tiếng tiếng nổ to truyền đến, kèm theo đó còn có vài tiếng kêu thảm thiết!
"Có người náo loạn ở núi Thanh Khâu sao? Coi lão Ngưu ta, chiến thần của Hồ tộc này không tồn tại sao?" Trong mắt Trâu nước lóe lên một tia sáng, nó hóa thành một chùm ánh sáng màu xanh to lớn bay thẳng đến chỗ tiếng nổ.
Vừa đến chân núi thì lại phát hiện ở dưới chân núi tập trung rất nhiều những con hổ lớn với cái trán trắng bắt mắt đang vây quanh dưới chân núi.
Mà đứng phía trước bầy hổ là mấy yêu tu đầu hổ thân người!
Mắt trâu nước co rút lại, nhìn vào tu sĩ Hồ tộc trước, sau đó nhìn thân hình của mấy yêu tu đầu hổ thân người trước mắt thì lại cười cười nói: "Không biết Tam hoàng tử Hổ tộc đến nên không tiếp đón được từ xa, không tiếp đón được từ xa!"
Trong âm thanh hèn mọn còn có một chút lấy lòng, thân là đại yêu Hợp Thể nên từ lâu trâu xanh đã thấy chuyện này là bình thường!
Trong cả yêu tộc, Hổ tộc được tính là đại tộc đỉnh cấp, mà đúng lúc Hồ tộc còn là tộc đàn phụ thuộc vào Hổ tộc, được cho là người lãnh đạo trực tiếp Hồ tộc.
Dù đối diện với hồ yêu cùng lắm chỉ là Phân Thần, thân là Hợp Thể nhưng trâu xanh vẫn một mực nhìn yêu tu Hổ tộc trước mắt để lấy lòng, chưa nói đến hắn còn thấy Tam hoàng tử Hổ tộc ở bên trong.
Đường đường chính chính là huyết mạch chính thống nhất Hổ tộc, Hổ tộc dòng chính hoàng thất đó!
Một con hổ trắng được Hổ tộc yêu tu vây quanh ở chính giữa đi lên phía trước, mở miệng nói với trâu xanh không có chút khách khí nào: "Ngưu Nhị! Hôm nay ta tới đây chỉ vì một sự kiện, đó chính là cưới Hồ Đồ Đồ làm thiếp!"
"Cưới Hồ Đồ Đồ? Làm thiếp?"
Ngưu Nhị nhìn hổ trắng trước mắt, ra vẻ không hiểu, lập tức trầm giọng nói, "Ta không rõ Hổ Bính điện hạ có ý tứ gì!"
Thân phận của Hồ Đồ Đồ vô cùng nhạy cảm, liên can đến việc chấm dứt tương lai Hồ tộc thậm chí toàn bộ yêu tộc nên không thể tuỳ tiện gả Đồ Đồ đi như vậy, nói gì đến là đi làm thiếp!
Hổ trắng thì nhìn trâu xanh trước mắt, dùng thấy biểu cảm ba phần khinh thường, hai phần lạnh nhạt, năm phần mỉa mai, mở miệng nói:
"Hôm nay ta đến chính là để mang nàng đi! Ta xem ai dám cản ta!"