Không khí ồn ào, huyên náo của Yêu tộc ở nơi xa khác hoàn toàn với không khí tĩnh lặng ở đây.
Mã Hưng Nghiệp nhìn chằm chằm Tiêu Phong nằm trên bàn cờ ngủ say. Thiếu niên làm được tất cả trong mắt hắn vẫn chưa tới hai mươi tuổi.
Tay hắn đè lên kiếm bên hông, quay người canh chừng xung quanh. Long vương đang ngủ, nếu bị người khác quấy rầy thì sẽ không tốt.
âu Dương sờ hồ ly con cũng đang ngủ say trong ngực, hắn vẫn tiếp tục hát bài đồng dao kì lạ.
Không biết qua bao lâu, Tiêu Phong đột nhiên mở mắt, ánh mắt lạnh lùng nhìn khắp nơi, theo bản năng đề phòng nguy hiểm.
Ngay lập tức, hắn thả lỏng cơ thể, duỗi lưng. Hắn chỉ cảm thấy mình ngủ một giấc rất ngon, tinh thần dồi dào, khí huyết toàn thân dung hợp với năm con thần thú phía sau càng thêm ăn ý.
Tiêu Phong khẽ hừ một tiếng vì cảm giác tê dại của cơ thể, phiến đá dưới mông lập tức rạn nứt.
âu Dương ngồi đối diện kinh ngạc nhìn Tiêu Phong, mình chỉ muốn Tiêu Phong ngủ một giấc cho khỏe. Không ngờ hắn ngủ một giấc còn có thể tăng thực lực?
Chẳng lẽ thiên chi kiêu tử không đi theo lẽ thường sao?
"Ngủ ngon chứ?" âu Dương Tiếu híp mắt hỏi Tiêu Phong đang nhìn hai tay.
Tiêu Phong đang kinh ngạc không hiểu vì sao thực lực của mình tăng lên, nghe âu Dương, vội vàng nhìn qua.
âu Dương mặc áo xanh ngồi ngay ngắn trước mặt mình, trong ngực ôm một con hồ ly hình như hắn đã từng nhìn thấy, vẻ mặt giống như nhìn thấu tất cả mọi chuyện.
Không ngờ chỉ để mình ngủ một giấc cũng có thể tăng lên thực lực của mình, Đại sư huynh không hổ danh là Đại sư huynh!
Tiêu Phong đứng dậy khom người cung kính đáp: "Đa tạ Đại sư huynh giải thích câu hỏi của ta!"
"Ta giải thích cái quái gì cho ngươi?" âu Dương nhìn Tiêu Phong cung kính, hắn nghĩ thầm.
Mình chỉ muốn tiểu tử này nghỉ ngơi cho tốt mà thôi, trời mới biết tại sao hắn lại đột phá.
Mặc dù không biết chuyện gì xảy ra, nhưng âu Dương cũng không có ý định phá vỡ hình tượng cao lớn của mình trước mắt tiểu tử này.
âu Dương nhìn Tiêu Phong, hắn nói đùa: "Mấy năm không gặp, không ngờ Long vương điện hạ sống rất tốt!"
Tiêu Phong hơi đỏ mặt khi nghe Đại sư huynh gọi danh hiệu của mình, vội vàng nói: "Đại sư huynh đừng nói giỡn, những danh hiệu đó chỉ là người khác đặt cho ta thôi!"
"Thôi đi, ngươi cũng làm Long vương rồi, ta thấy ngươi cũng rất thích nó còn gì! Kể ta nghe chút đi, mấy năm qua, ngươi đã làm những gì?" âu Dương dùng tay chống đầu nhìn Tiêu Phong, hỏi.
Nghe Đại sư huynh hỏi thăm tình hình gần đây của mình, Tiêu Phong không tự chủ thẳng sống lưng, giống như tranh công kể lại những việc mình đã trải qua.
Trước tiên, Tiêu Phong trở về thị trấn nhỏ đã buộc hắn phải rời đi.
Hắn đã trừng phạt những đối thủ đã từng cười nhạo hắn, những kẻ thù đã từng chà đạp lòng tự trọng của hắn, những huynh đệ đã phản bội, chiếm lấy gia tộc của hắn.
Tiêu Phong báo thù xong, cũng không có cảm giác vui sướng mà chỉ thấy trống rỗng, cảm thấy cuộc đời hắn giống như đã mất đi mục tiêu và ý nghĩa.
Mục tiêu sống của hắn từ trước tới giờ là có thực lực mạnh để trở về tòa thành nhỏ báo thù. Nhưng sau khi trở về, hắn phát hiện mục tiêu mà hắn nghĩ là khó khăn không thể vượt qua lại rất đơn giản.
Trong thị trấn nhỏ, không có ai là đối thủ có thể đón lấy một chưởng của hắn, thậm chí âm nhạc mà hắn tỉ mỉ lựa chọn cũng không có cơ hội dùng tới thì đã báo thù xong.
Tiêu Phong trở về tòa thành nhỏ kia mới phát hiện thứ giam cầm hắn không phải là những kẻ thù mà hắn nghĩ rất mạnh mà là bản thân hắn khi còn nhỏ.
Khi báo thù xong, Tiêu Phong không có mục đích nên đã cùng Mã Hưng Nghiệp đi du lịch về phía bắc.
Cho đến khi Tiêu Phong cứu một thiếu nữ bán yêu thì hắn bắt đầu đi du lịch trong từng bộ tộc ở Hàn cao nguyên.
Tiêu Phong chiến đấu liên tục, mới có thể cảm giác được ý nghĩa sống của mình.
Cho đến khi hắn lĩnh ngộ Ngũ Hành thánh thể trong trụ khế ước Thượng Cổ ở Hàn cao nguyên, hắn muốn đi vào hồ máu rèn luyện cơ thể của mình.
Không ngờ trong Vạn Yêu điện dưới đáy hồ máu, hắn phát hiện bí mật của những Yêu thần bẩm sinh thời Thượng Cổ, cũng biết rõ chân tướng của việc thức tỉnh huyết mạch.
"Đại sư huynh, thức tỉnh huyết mạch chỉ là cái cớ để những Yêu thần bẩm sinh kia tìm cơ thể sống lại thôi!" Tiêu Phong nghiêm túc nói.
âu Dương gật đầu, xem ra đây cũng là kế hoạch của đám tiên nhân khốn nạn đã chết kia để lại. Nhưng những tiên nhân kia cũng không có con cháu để bọn họ mượn xác sống lại.
Nếu nguyên nhân là như vậy thì cũng liên quan tới việc lần trước Hồ Ngôn đánh gãy Đồ Đồ thức tỉnh huyết mạch.
âu Dương suy nghĩ một lúc, mới nói: "Nếu như vậy, việc Đồ Đồ thức tỉnh huyết mạch càng thú vị rồi."
"Đồ Đồ? Tiểu sư tỷ cũng tới?" Tiêu Phong nghe âu Dương nói, ngạc nhiên hỏi, giọng nói cũng to hơn bình thường.
Tiêu Phong lập tức lo lắng, mấy năm không gặp, không biết tiểu sư tỷ có lớn lên không?
Không đúng, Đại sư huynh nói tiểu sư tỷ đến để thức tỉnh huyết mạch?
Tiểu sư tỷ là Yêu tộc?
Tiêu Phong trợn tròn mắt nhìn hồ ly con trong ngực âu Dương tiểu, không tự chủ được đứng dậy.
"Hồ Đồ Đồ... hồ ly... Đại sư huynh... chuyện này..." Tiêu Phong hơi kích động.
Bởi vì bản thân kích hoạt năm Thần thú sau lưng nên đã biến thành quái vật nửa người nửa yêu.
Vốn còn lo lắng mình ở dạng này sẽ hù tiểu sư tỷ, không ngờ tiểu sư tỷ của mình là Yêu tộc!
âu Dương thấy Tiêu Phong giật mình, hắn không hiểu chuyện gì xảy ra, không phải mọi người ở Tiểu Sơn phong đều biết Đồ Đồ là Yêu tộc sao?
Tiểu tử ngốc này vui vẻ cái gì? Không phải đến bây giờ hắn mới biết Đồ Đồ là hồ yêu chứ?
"Khụ khụ... Mặc dù Đồ Đồ là Yêu tộc, nhưng ngươi không thể..." âu Dương nhìn Tiêu Phong vừa muốn cảnh cáo.
Tiêu Phong lại cười ngây ngô nói ra: "Quá tốt rồi... tiểu sư tỷ là Yêu tộc, thật sự quá tốt rồi!"
Tiểu sư tỷ là Yêu tộc, vậy ta là bán yêu cũng không phải vấn đề gì lớn!
"Hả? Tiểu tử này không phải là biến thái chứ?" âu Dương cảnh giác nhìn Tiêu Phong không khống chế được cảm xúc trước mặt, tay ôm Đồ Đồ cũng mất khống chế được, ôm chặt hơn.
Sao mình luôn cảm thấy tư tưởng của tiểu tử này bắt đầu trở nên xấu xa chứ?
Hồ Đồ Đồ nằm trong ngực tỉnh lại do âu Dương không khống chế được mà ôm chặt, móng vuốt cào cánh tay âu Dương, hét: "Đại sư huynh! Đại sư huynh! Ngươi ôm quá chặt! Muốn ghìm chết Đồ Đồ!"
âu Dương vội vàng buông tay ra, Đồ Đồ phí sức rút cái đuôi của mình ra khỏi ngực của âu Dương, lúc ngẩng đầu thì nhìn thấy Tiêu Phong đang vui vẻ.
Tiêu Phong cười khúc khích nhìn Đồ Đồ, chào hỏi: "Đã lâu không gặp! Tiểu sư tỷ!"
Đồ Đồ thấy Tiêu Phong cũng vui vẻ, vừa định bổ nhào vào trong ngực Tiêu Phong thì nhớ tới vừa rồi hắn dám không nhìn mình.
Lập tức lắc đầu, hai móng vuốt co lại trước ngực, tức giận hừ một tiếng: "Hừ!"