Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack (Dịch Full)

Chương 376 - Chương 376: Bên Trong Cung Điện

Chương 376: Bên trong cung điện

âu Dương vênh váo đi về phía Bạch Ngọc kinh, ôm tiểu hồ ly nói với Tiêu Phong đang ở bên cạnh: “Lão Lục, lần trước lúc đào mộ Lý Thái Bạch không có ngươi, lần này đặc biệt bù đắp cho riêng ngươi!”

Tiêu Phong gật đầu cười nói: “Ta vẫn luôn muốn tu luyện cùng huynh đệ ở Tiểu Sơn phong, hôm nay rốt cuộc cũng đạt được tâm nguyện!”

“Đại sư huynh, nơi này giống như là Vạn Yêu điện trong truyền thuyết!” Tiểu hồ ly vùi cả người vào đuôi của mình, thân là Yêu tộc, nàng vẫn có một tí bản năng sợ hãi đối với Vạn Yêu điện.

âu Dương giơ tay áo chặn tiểu hồ ly ở phía sau, bảo vệ tiểu hồ ly đang run rẩy.

Trong mắt âu Dương và Tiêu Phong, Vạn Yêu điện cũng chỉ là một công viên mở cửa miễn phí.

Thỉnh thoảng, họ dừng lại để đánh giá những bức phù điêu xung quanh, hai người dường như đến đây chỉ để tham quan du lịch.

Dù sao thì, tổ tiên của Yêu tộc liên quan quái gì đến Nhân tộc chúng ta?

Mặc dù nói nghe thoải mái, nhưng Tiêu Phong càng đi về phía trước, càng cảm nhận rõ áp lực phát ra từ cung điện.

Không phải một, mà vô số luồng áp lực có bản chất khác nhau, sức mạnh dời non lấp bể cuồn cuộn lao về phía hắn.

Hắn vừa nhận được truyền thừa của Thần thú ngũ phương tại nơi này, đã từng đến đây rồi.

Nhưng lần thứ hai đến nơi này, hắn vẫn như cũ, cảm thấy cực kỳ khó chịu, áp lực mênh mông như tảng đá đè ép trong lòng, càng đến gần, cảm giác áp lực càng trở nên nặng nề hơn.

Suốt đoạn đường đến cổng, Tiêu Phong nghiến răng nghiến lợi bước đi, cố gắng hết sức để theo kịp tốc độ của âu Dương.

Còn âu Dương ở phía trước lại không hề hấn gì, thậm chí còn có thời gian ngẩng đầu ngắm nghía bảng hiệu phía trên cung điện.

Trong lòng Tiêu Phong không khỏi khâm phục, thật không hổ là Đại sư huynh!

Hắn đã hấp thụ tinh huyết từ Thần thú ngũ phương nhưng mỗi bước đi đều cảm thấy khó khăn, vậy mà Đại sư huynh lại có vẻ không coi luồng uy áp này ra gì cả!

“Bạch Ngọc kinh? Trình độ văn hóa cỡ Yêu tộc mà đặt được cái tên hay vậy à?” âu Dương kinh ngạc nhìn ba chữ mạ vàng trên tấm bảng.

Hắn vốn cho rằng trình độ văn hóa của Yêu tộc nhìn chung hơi thấp, nhưng bây giờ nhìn thấy thì có vẻ Yêu tộc cũng có chút học thức.

âu Dương vươn cổ nhìn vào bên trong, lập tức rụt đầu lại, quay đầu nhìn Tiêu Phong với vẻ mặt âm trầm nói: “Ngươi đã từng vào đây chưa?”

Vất vả lắm mới đến được bên cạnh âu Dương, Tiêu Phong cảm giác như có cả ngọn núi lớn đè lên người, hắn chật vật gật đầu đáp: “Cũng biết đại khái tình hình bên trong.”

Lời nói ngắt quãng của Tiêu Phong khiến âu Dương cau mày, hắn giơ tay lên, chân nguyên từ trong người tuôn ra, một màng chân nguyên bao phủ lấy Tiêu Phong, Tiêu Phong cảm thấy toàn thân nhẹ nhõm, áp lực vô hình trong nháy mắt đã biến mất!

“Đa tạ sư huynh!” Tiêu Phong thở phào nhẹ nhõm nói với âu Dương, hắn càng lúc càng cảm thấy thực lực Đại sư huynh sâu không thể dò được!

“Không bận gì thì ăn nhiều một chút, mới đi mấy bước đã thở dốc, nhìn cường tráng quá trời mà sao yếu dữ vậy? Đừng nói ngươi mặc áo giả cơ bắp nha?" âu Dương nhìn dáng người vạm vỡ của Tiêu Phong, nghi ngờ hỏi.

Tiêu Phong cũng không giải thích, vị Long vương ở bên ngoài hô mưa gọi gió, lúc này chỉ ngoan ngoãn đứng đó, tiếp nhận sự chỉ dạy của âu Dương: “Đại sư huynh dạy chí phải, về sau ta nhất định phải cố gắng rèn luyện!”

Thấy Tiêu Phong biết lỗi sửa sai, âu Dương cũng không để bụng, quay người lại nhìn vào trong cung điện, cau mày nói: “Cung điện đẹp như vậy, sao trong đó lại có nhiều thứ địa ngục âm dị như vậy? Vừa nhìn đã nổi da gà!”

Tiêu Phong đương nhiên biết âu Dương nói gì, lần đầu tiên bước vào Vạn Yêu điện, hắn cũng sửng sốt, nếu không phải bản thân là kẻ tài cao lớn mật, đánh chết hắn cũng không vào.

“Đại sư huynh, huynh đừng nghĩ nơi này u ám, thật ra chủ yếu là bởi vì nơi này chỗ nghỉ ngơi của Yêu thần trời sinh, nên mới biến thành như vậy.”

âu Dương và Tiêu Phong đứng cạnh nhau ở cổng chính cung điện, nhìn vào bên trong.

Bên trong cung điện dày đặc chi chít những chiếc ghế đá sừng sững, trên mỗi chiếc ghế đá đều đặt một bức tượng sống động như thật.

Những bức tượng này toàn những thứ kỳ quái, nào là hổ có cánh, rắn có cánh, quái điểu ba đầu, chó rừng hai đầu…

Ngươi tưởng tượng các loài động vật ghép lại với nhau thế nào, hầu như ở đây đều có cả, thậm chí còn có cả những loài vật mà ngươi không tưởng tượng ra nổi.

Những pho tượng này toàn bộ đều ngồi ngay ngắn trên ghế đá, đều quay mặt về hướng cửa chính!

Đôi mắt của những bức tượng này không phải là đá, mà là mắt thật!

Dưới ánh sáng của vô số ngọn nến yếu ớt, khắp nơi bên trong cung điện tỏa ra một thứ ánh sáng quỷ dị, vô số ánh mắt dán chặt vào âu Dương và Tiêu Phong.

Cảnh quỷ dị như thế, ngay cả người lớn mật như âu Dương cũng cảm thấy da đầu tê rần, đánh nhau chẳng có gì đáng sợ, chỉ sợ đột nhiên chết ngang ở nơi như này mà thôi!

“U u u…”

Đột nhiên, một âm thanh quỷ dị và đáng sợ vang lên, âm thanh kỳ lạ và kinh khủng đó khiến bầu không khí trong cung điện càng trở nên đáng sợ hơn.

âu Dương búng một cái vào đầu Tiêu Phong, tức giận nói: "Tiểu tử nhà ngươi có bệnh à? Tắt đài đi!"

“Vâng… Thực xin lỗi Đại sư huynh, ta chỉ là nghĩ nên có chút âm thanh hợp với hoàn cảnh này để tăng dũng khí mà thôi!” Tiêu Phong vội vàng im miệng, vừa tắt nhạc hiệu vừa giải thích.

“Tiểu tử thúi này thích biến mình thành trò hề hả?” âu Dương nhìn Tiêu Phong đột nhiên búng tay, động tác này giống hệt hành động thu hồi Ký Lục thạch của hắn.

Hắn bán tín bán nghi nhìn Tiêu Phong, nhìn thế nào cũng cảm thấy thằng nhóc này càng ngày càng ngang ngược!

Tiêu Phong có chút chột dạ, lập tức vỗ ngực nói mình đi trước rồi vội sải bước tiến vào cung điện.

âu Dương đi theo phía sau Tiêu Phong, toàn thân cuồn cuộn chân nguyên, sẵn sàng xuất kích bất cứ lúc nào.

Sau khi hai người bước vào cung điện, đôi mắt của những bức tượng đang nhìn vào cổng đều hướng về phía hai người họ, một mực nhìn chằm chằm vào họ.

Thật là quỷ dị, quỷ dị đến mức âu Dương nhịn không được muốn bùng cháy, đập nát tất cả những yêu quỷ tà thần trước mặt này!

Đột nhiên, một tiếng thở dài vang lên, âu Dương và Tiêu Phong dừng lại.

Ba chiếc ghế đá trước mặt hai người đột nhiên bay lên không trung, trong bóng tối, một giọng nói có chút già nua vang lên: “Chờ các ngươi lâu như vậy, các ngươi rốt cuộc tới rồi!”

Ngay khi âu Dương chuẩn bị một chưởng đập nát ba chiếc ghế đá lơ lửng trong không trung đang đưa lưng về phía hai người họ, chiếc ghế đá đột nhiên xoay lại, ba con yêu thú hình người ngồi ngay ngắn trên chiếc ghế đá.

Một con vượn khổng lồ màu vàng, một con chim màu xanh đen, ở giữa là một con yêu đầu chó thân người.

Hơi thở cổ xưa và man rợ vô tận đến từ ba con yêu thú hình người, trộn lẫn với áp lực vô tận đang lao về phía hai người họ!

“Đại sư huynh cẩn thận, là Yêu thần tiên thiên!” Tiêu Phong lập tức lên tiếng.

“Đi ăn cứt đi!” âu Dương không thể chịu nổi thứ âm dương quái khí từ bọn đầu trâu mặt ngựa này được nữa, hắn giơ tay chưởng ngay vào ba con Yêu thần tiên thiên không có mắt này.

Nhìn thấy âu Dương đột nhiên manh động, Yêu thần tiên thiên mặt chó ngồi ở giữa lộ vẻ sợ hãi, lập tức kêu to:

“Lão đại! Là ta nè! Tịnh Tử nè! Khoan đừng đánh! A…”

Bình Luận (0)
Comment