Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack (Dịch Full)

Chương 389 - Chương 389: Sao Nàng Có Thể Sống Sót Chứ

Chương 389: Sao nàng có thể sống sót chứ

“Ọe!”

âu Dương vịn một gốc cây đại thụ mà điên cuồng nôn mửa, thiếu chút nữa nôn ra cả bữa cơm đêm của ngày hôm qua, thủ đoạn truyền tống của sư nương này thật sự quá cẩu thả, cảm giác vô cùng kém.

Thường Tố Trinh vẫn đang nhìn chằm chằm vào tiểu hồ ly trong tay hắn đến xuất thần, giống như đã rơi vào hồi ức dài đằng đẵng.

“Sư nương, ọe… ngươi có thể cho chuẩn bị tâm lý một chút không, thủ pháp cẩu thả như vậy, chẳng trách lão đầu không thích tìm ngươi!” âu Dương thẳng người lên, phàn nàn với Thường Tố Trinh.

Tiếp theo là một hạt dẻ nổ trên đầu, âu Dương chỉ cảm thấy có một vệt màu trắng bay qua trước mắt, Thường Tố Trinh đã ôm tiểu hồ ly trong lòng mình đi.

Thường Tố Trinh một thân lụa trắng đứng ở trên vách núi, ôm tiểu hồ ly trong tay, đang nhìn về phương xa.

Những đám mây khói màu tím bồng bềnh trên bầu trời, cơn mưa nhỏ thê lương rơi xuống núi rừng.

Chính là thời điểm cuối xuân đầu hè, nước mưa cọ rửa chút khô nóng vừa mới dâng lên, trong núi rừng tràn đầy cảm giác mát mẻ.

Chân nguyên nhàn nhạt ngăn cách nước mưa, Thường Tố Trinh đang nhìn về phương xa thở dài một hơi, dưới chân thì có vết máu loang lổ xuất thần.

“Sư nương, nơi này gió lớn, ngươi đưa ta tới nơi này làm gì?” âu Dương ngồi xổm ở bên cạnh Thường Tố Trinh, nhìn mưa bụi bao phủ cảnh núi ở phía xa, có chút nhàm chán nói ra.

“Máu này là sư phụ ngươi nôn ra, lúc trước hắn vẫn luôn muốn nghịch thiên, hoàn toàn không thèm để ý bị cắn trả, không nghĩ tới ngụm máu này lại dung nhập vào trong tảng đá này!” Thường Tố Trinh nhìn vết máu trước mắt và trả lời không liên quan đến câu hỏi.

âu Dương nhìn về phía vết máu trên hòn đá, trầm mặc một chút, ngay sau đó móc ra một cái xẻng từ trong không gian trữ vật, đào hòn đá có chứa vết máu ra, rồi thu hồi vào trong không gian trữ vật.

âu Dương cười nói với Thường Tố Trinh vẫn nhìn hắn: “Con người ta có một thói quen xấu, nếu đồ đạc nhà mình bị lạc ở bên ngoài, trong lòng ta sẽ không thoải mái!”

“Ta chưa bao giờ tin tưởng luân hồi, vận mệnh, nhưng hiện tại vận mệnh đang ở trước mắt ta, tiểu tử, ngươi nói xem nếu ta bóp chết tiểu hồ ly này thì vận mệnh có kết thúc không?” Thường Tố Trinh với đôi mắt được che tơ lụa, bình tĩnh nói.

Nghe được lời nói của Thường Tố Trinh, âu Dương bị dọa sợ tới giật mình, vội vàng nhìn về phía tiểu hồ ly trong lòng Thường Tố Trinh, bàn tay trắng nõn của Thường Tố Trinh đã đặt ở trên cổ của tiểu hồ ly, dường như có thể bóp xuống bất kỳ lúc nào.

“Sư nương! Bình tĩnh! Bình tĩnh một chút! Ngươi như vậy khiến ta rất khó xử!” âu Dương tiến lên giữ chặt ống tay áo của Thường Tố Trinh vội vàng khuyên nhủ, nữ nhân này cái gì cũng có thể làm được, âu Dương thật sự sợ nữ nhân này trực tiếp bóp chết tiểu hồ ly.

Một người là sư muội nhà mình, một người là sư nương nhà mình, đánh lại đánh không được, mắng lại mắng không được, nữ nhân thật phiền phức!

Nếu không phải nàng có một chân với Hồ Vân, thì hiện tại âu Dương đã muốn hầm cay rồi!

Thường Tố Trinh nhìn âu Dương đang kéo ống tay áo của mình, đột nhiên cười một tiếng, rồi buông lỏng cổ tiểu hồ ly ra, tiểu hồ ly ngủ say vẫn không biết mình đã đi ngang Quỷ Môn quan một lần.

Mỗi lần Thường Tố Trinh nhìn thấy âu Dương đều cảm thấy kinh ngạc, mình chán ghét người khác chạm vào mình, ngoại trừ Hồ Vân ra thì cũng chỉ có tiểu tử thúi trước mắt này có thể làm càn ở trước mặt mình.

Thường Tố Trinh tiện tay ném tiểu hồ ly cho âu Dương, âu Dương vội vàng đón lấy tiểu hồ ly, dùng ống tay áo che mưa.

“Lần đầu tiên ta gặp hắn, thiếu chút nữa hắn đã giết ta, nói bổn phận của hắn là chém giết yêu ma, nếu không phải có quốc chủ tiền nhiệm thì e rằng ta đã chết dưới kiếm của hắn!” Dường như nhớ đến cảnh tượng lúc đó, khuôn mặt của Thường Tố Trinh có chút đỏ bừng.

Chẳng lẽ sư nương này cũng là nạn nhân sao? Nói đến, thiếu chút nữa bị sư phụ mình làm thịt sao còn lộ ra vẻ mặt hạnh phúc? âu Dương cổ quái nhìn Thường Tố Trinh mà thầm nghĩ.

“Không xấu xa như ngươi nghĩ, ngay lúc đó ta chỉ là không phục chuyện một tu sĩ Nhân tộc nhỏ bé lại có thể đánh bại ta mà thôi, nhưng ta chưa từng thắng được hắn!” Thường Tố Trinh tức giận.

“Xem lời này của ngài kìa, lần nào sư phụ ta đến cũng không phải hắn đều vịn eo đi ra ngoài sao? Ngài đã sớm thắng rồi!” âu Dương lập tức tranh luận thay Thường Tố Trinh.

Một hạt dẻ lại gõ vào đầu âu Dương, đàn bà này xuống tay còn rất nặng, âu Dương bị gõ cũng cảm thấy chóng mặt.

Thường Tố Trinh tức giận đỏ bừng cả mặt, quay đầu mắng âu Dương: “Có người dám vặn trưởng bối như ngươi sao? Sau này chắc chắn tiểu tử ngươi sẽ chết vì cái miệng này của ngươi!”

âu Dương hít khí lạnh xoa cục u bị gõ ra trên đầu mình, đàn bà này thật sự dùng sức gõ!

“Các ngươi tính kế Hiểu Nguyệt đến chết, nhưng nàng vẫn luôn tin tưởng các ngươi!” Nhìn âu Dương quý trọng tiểu hồ ly như thế, Thường Tố Trinh bất bình thay đồ đệ của mình.

“Sư tỷ, rắn hiền đều có thiên tướng, không có vấn đề gì đâu.” âu Dương nhếch miệng cười nói.

“Ngươi chắc chắn như vậy?” Thường Tố Trinh bất mãn.

“Đơn giản là chết một lần, sinh linh luôn phải chết, không chết làm sao có thể có khởi đầu mới?” âu Dương nhìn về phương xa, nhẹ giọng nói.

âu Dương vừa nói ra lời này, hình bóng của hắn cũng chồng lên với Hồ Vân ở trong ánh mắt hoảng hốt của Thường Tố Trinh, hai mắt bị tơ lụa che đậy hơi nóng lên, nàng không kìm lòng được thấp giọng kêu một tiếng: “Vân ca…”

âu Dương nghiêng đầu, ngữ khí già dặn nói: “Tiểu Trinh à, sau này đừng gõ đầu ta nữa! Ai ai ai… Sai… Ta sai rồi, sư nương!”

Vừa dứt lời, âu Dương đang ôm đầu bị Thường Tố Trinh tức giận nhéo lấy lỗ tai.

Sau khi đùa giỡn xong, Thường Tố Trinh và âu Dương ngồi đối diện nhau trên vách núi, uống trà đón mưa cuối xuân.

Nước trà chuyển động giữa ấm trà và chén trà, nước trà xanh biếc giống như rồng bơi cuồn cuộn trong tay Thường Tố Trinh, cuối cùng rơi vào trong chén trà trước mặt âu Dương.

“Thật ngon!” âu Dương ca ngợi một tiếng, nói không chừng vị sư nương trước mắt này dựa vào thủ pháp này đã ấn xuống lão đầu nhà mình.

âu Dương bưng chén trà trước mặt lên uống một hơi, hương vị lưu lại trên răng môi, âu Dương đánh giá không bằng Ngộ Đạo trà cực phẩm của Thanh Vân tông!

“Sư phụ ngươi nói cho ngươi biết tất cả rồi sao?” Thường Tố Trinh nhìn âu Dương uống trà xong, ánh mắt có chút phức tạp.

Chuyện của Hiểu Nguyệt mờ mịt như vậy, Hồ Vân lại nói cho âu Dương!

Tình cảm trong lòng mình đối với đồ đệ này của mình vẫn rất phức tạp, trải qua nhiều năm như vậy, cũng đã sớm buông bỏ thành kiến và coi như con đẻ.

Mỗi khi nghĩ đến kết cục chắc chắn phải chết của Thường Hiểu Nguyệt chính là do người bên cạnh mình tự tay bày ra, cho dù là nữ vương vạn yêu đã Độ Kiếp tầng chín thì cũng không khỏi cảm thấy khó chịu trong lòng.

âu Dương đặt chén trà xuống, lắc đầu nói: “Ta cũng vừa mới biết, hoặc là nói vừa đoán được, sư nương, có thể có được tên thật của Yêu thần bẩm sinh, trên thế giới chỉ có một vị đúng không?”

Thường Tố Trinh nghe âu Dương hỏi như vậy, thân ảnh lắc lư, nàng gật đầu một cách khó khăn, xem như ngầm thừa nhận.

Điểm ấy cũng là khúc mắc không thể tránh khỏi giữa nàng và Thường Hiểu Nguyệt, hay nói cách khác, sự xuất hiện của Thường Hiểu Nguyệt nhất định có liên quan đến Vạn Yêu nữ vương trước mắt.

âu Dương dừng lại không nói tiếp nhưng lại thở dài trong lòng nói:

“Cho nên, Hiểu Nguyệt mang danh hiệu giống ngài, làm sao có thể sống sót chứ!”

Bình Luận (0)
Comment