Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack (Dịch Full)

Chương 395 - Chương 395: Sang Năm Tới Thanh Minh Ta Đốt Vàng Mã Cho Ngươi

Chương 395: Sang năm tới Thanh minh ta đốt vàng mã cho ngươi

Nghe Thường Tố Trinh bình tĩnh nói ra những lời có thể khiến cho giới tu hành rung chuyển, vẻ mặt của âu Dương giống đang nói quả nhiên là như thế còn Triệu Tiền Tôn ‌chỉ cảm thấy choáng váng.

Hôm nay có rất nhiều chuyện khiến hắn bị sốc, dù là người thông minh thì cũng bị những thông tin này làm cho bản thân trở thành ngu ngốc.

Hắn vốn nghĩ mình nhận được truyền thừa của một vị thế ngoại cao nhân nhưng không ngờ mình nhận truyền thừa của một trong hai vị chưởng giáo của Thanh Vân tông. Hắn chán ghét tông môn vậy mà cũng sống bộ dạng đó.

Mà vừa rồi hắn nghe được cái gì?

Ai cũng từng nghe qua cuộc chiến với ma đạo, trong giới tu hành lưu truyền rộng rãi các loại truyện cổ kể về các chiến công lớn của các vị đại năng. Vị quốc chủ Vạn Yêu quốc trước mắt lại bình tĩnh nói phong ấn ma tộc đang ở trong bụng nàng?

Chẳng khác gì lịch sử đang ở trước mắt hắn!

Dù Triệu Tiền Tôn không biết những tồn tại đứng trên đỉnh thế giới đang tính kế gì nhưng trực giác nói với hắn nếu hắn tiến vào thì sẽ không còn đường lui.

Nhưng hắn có thể từ chối sao?

Từ khi hắn nhận truyền thừa thì đã bước chân vào cái ván cờ đó rồi!

So với Triệu Tiền Tôn đang lo được lo mất thì âu Dương đã hiểu rõ mọi chuyện.

Trước khi lão nhị nhà mình mở lại Tiên môn thì những kẻ muốn việc đó xảy ra đương nhiên sẽ không cho phép Thường Hiểu Nguyệt chết trước lúc này.

Hắn đi giết Thường Hiểu Nguyệt, tất nhiên sẽ khiến kẻ đứng ở phía sau màn xuất hiện, ra tay bảo vệ Thường Hiểu Nguyệt.

Đợi đến khi đó bọn họ cũng sẽ biết mình sẽ đối đầu với ai trong kiếp nạn lớn này.

Lão già nhà mình bày ra kế hoạch đan xen lẫn nhau, chỉ vì muốn trói chặt đối phương. Dù đã biết hắn muốn làm gì thì đối phương cũng chỉ có thể tiếp chiêu chứ không thể tránh. Cái bẫy công khai rõ ràng nhưng không cho đối phương có cơ hội đánh trả.

Hồ Vân thật lợi hại!

âu Dương không biết hôm nay mình đã cảm thán về mưu trí của Hồ Vân bao nhiêu lần nhưng vẫn không kìm lòng được cảm thán một tiếng.

“Là rất lợi‌ hại, nhưng cũng khiến người ta chán ghét!” âu Dương cảm thán xong thì cúi đầu nói khẽ.

Bản thân thì chết nhưng vẫn tính kế những người thân bên cạnh, dẫn đối phương vào bẫy, tính kế không chút sơ hở, rất hoàn mỹ. Nhưng âu Dương không thích cách làm này, thậm chí hắn còn sợ nó.

Ai biết hôm nay chỉ tính kế Thường Hiểu Nguyệt, ngày mai có tính kế toàn bộ đệ tử của Tiểu Sơn phong không?

Dù đã nói rất nhiều lần là vì tốt cho bọn họ nhưng dùng cách này thì bọn họ sẽ nguyện ý nhận lấy sao?

Giống như ở trong Cửu U, khi hắn đối mặt với cái tên mà Hồ Vân tự khắc, chẳng phải hắn vẫn lựa chọn không xóa tên của Hồ Vân sao?

âu Dương không muốn làm, cũng khinh thường ‌việc dùng tính mạng người thân, bằng hữu của mình để trải đường cho thành công của mình.

âu Dương quyết định xong, hắn nhìn Thường Tố Trinh lắc đầu: "Ta biết chuyện gì xảy ra, nhưng ta không muốn làm."

Thường Tố Trinh hình như sớm đã nghĩ tới âu Dương sẽ trả lời như vậy, chỉ đưa tay vứt hồ ly con cho âu Dương, âu Dương cẩn thận chụp lấy. Hồ ly con trong ngực đang ngủ ngon, thậm chí ‌còn thổi bong bóng nước mũi.

"Thật ra vấn đề này rất đơn giản, sư phụ ngươi đã từng hỏi ta, ta hỏi ngươi một lần nữa, hi sinh một người thì có thể cứu vớt mọi người, ngươi làm hay không làm?" Thường Tố Trinh hỏi.

âu Dương nghe được vấn đề này thì im lặng suy nghĩ, Triệu Tiền Tôn ở bên cạnh đã nói: "Hi sinh một người thì có thể cứu vớt mọi người thì cứ coi như mình đã chết, có gì không được chứ?"

Triệu Tiền Tôn bình thường gian xảo nhưng gặp chuyện này thì không có hề do dự, cũng không hề ra vẻ nói ra những lời đó giống như hắn đang nghĩ chuyện này là bình thường.

Thường Tố Trinh gật đầu, khen: "Đây là việc nghĩa lớn, dù là Yêu tộc hay Nhân tộc thì luôn luôn suy nghĩ cho thiên hạ, lòng mang thiên hạ mới có thể giúp tu sĩ mạnh tiến về phía trước!"

Triệu Tiền Tôn nhướng mày khi nghe Thường Tố Trinh nói, lập tức chỉ cảm thấy rộng mở trong sáng, giống như cảnh giới cao đối với hắn dễ như trở bàn tay!

âu Dương chậm rãi nói: "Nếu tất cả mọi người chỉ có thể gửi hi vọng an toàn trên người một ai đó thì bọn họ cũng không cần sống nữa."

Xây dựng và kéo dài cuộc sống bình yên trên việc hi sinh người khác thì không đáng giá để ca ngợi chứ đừng nói tới chuyện hoang đường như hi sinh một ai đó thì có thể giải cứu mọi người.

Tất cả sinh linh trên đời này không yếu ớt như vậy, mà người kia cũng không có năng lượng lớn như vậy.

Kiếp trước tất cả mọi người đi từ cực khổ lên mới có cuộc sống thịnh vượng, cũng không phải dựa vào ai đó, chuyện gì đó thì có thể thành công. Nó được xây dựng bởi vô số tổ tiên, những người đã làm việc chăm chỉ và dành cả cuộc đời của họ cho tương lai của các thế hệ trẻ.

Ở kiếp trước, lực lượng của một người còn không bằng tu sĩ có năng lực trong giới tu hành nhưng vẫn dựa vào vô số người bình thường sáng lập ra một thời đại phát triển, mà không phải cụp đuôi, nằm trong nôi cầu xin người khác ban cho!

Tại sao giới tu hành trở nên yếu ớt như vậy?

Mọi người đều nên được ca tụng mà không phải dựa vào việc hi sinh một người sau đó sống tạm rồi đi ca tụng người đó.

Đây là chuyện đáng xấu hổ.

âu Dương lặp lại lần nữa: "Ta không nguyện ý, cũng không đồng ý!"

Thường Tố Trinh nhìn ánh mắt kiên định của âu Dương, thấy hắn quả nhiên không phải là người kế thừa của Hồ Vân mà là một bắt đầu mới. Chuyện này vốn không có đúng sai, có chỉ có bản thân mỗi người kiên trì giữ vững đạo lý thôi.

Nhưng chuyện này không làm cũng phải làm!

Hồ Vân và mình đã tính đến mức này thì cũng đã không cho phép mình dừng lại!

Thường Tố Trinh ngồi thẳng lên, con rắn trắng như ngọc sau lưng đột nhiên bay ra, cắn cổ Triệu Tiền Tôn. Rắn trắng hình như có thể làm không gian thời gian vặn vẹo, sau khi cắn trên cổ Triệu Tiền Tôn thì bay về trên vai Thường Tố Trinh.

Triệu Tiền Tôn đã Xuất Khiếu đại viên mãn, nửa bước đại tu sĩ cũng không kịp phản ứng, đã bị rắn cắn. Chỗ cổ có hai dấu răng rắn nhỏ xíu có thể thấy rõ ràng!

"Trên đời này chỉ trừ ta có thể giải độc của ta chứ không ai có thể giải, trong thời gian một tháng, các ngươi mang đầu của nghiệt đồ kia tới gặp ta!" Thường Tố Trinh lạnh giọng nói.

"Không phải, ta đồng ý làm mà, quốc chủ, ngươi muốn cắn thì cắn hắn! Cắn ta làm gì?" Triệu Tiền Tôn ngơ ngác che cổ hỏi.

"âu Dương ngươi cũng không hi vọng sư đệ ngươi sẽ hóa thành bãi nước sau một tháng chứ?" Thường Tố Trinh không trả lời Triệu Tiền Tôn mà hỏi âu Dương.

âu Dương hờ hững nhún vai nói: "Như vậy cũng không sao, ta chuẩn bị về tông môn tu hành nửa năm!"

"Đạo... Đại sư huynh... Ta phải làm sao bây giờ?" Triệu Tiền Tôn giữ chặt âu Dương đang muốn đi, vội vàng nói: "Ngươi nói cho sư nương biết, nàng cắn nhầm người, để nàng giải độc cho ta, rồi cắn ngươi một cái."

âu Dương hất tay Triệu Tiền Tôn ra, an ủi hắn: "Lão Triệu, ngươi yên tâm, sang năm tới tiết Thanh minh, ta chắc chắn sẽ đốt vàng mã cho ngươi."

Bình Luận (0)
Comment