Nhìn Triều Tiền Tôn tươi cười, Động Hư Tử cũng mỉm cười vui vẻ.
Tính cách của tiểu tử này thực sự phù hợp làm chuyện này!
“Ngươi có nguyện ý gia nhập Thanh Vân tông của ta không?” Động Hư Tử hỏi.
Triệu Tiền Tôn thu lại nụ cười trên mặt, nhìn sắc mặt Động Hư Tử, suy nghĩ một hồi rồi trịnh trọng nói: “Sư phụ, tuy rằng người và Hồ Vân sư phụ đã có ơn dạy dỗ, nhưng ta đã quen tự do tự tại, không muốn gia nhập Thanh Vân tông.”
“Được! Vậy thì không gia nhập nữa!” Động Hư Tử đồng ý không chút do dự.
Triệu Tiền Tôn hơi giật mình sửng sốt, cho rằng mình nghe lầm, nhận được truyền thừa lại còn được tặng bảo vật, bây giờ nói không muốn giao du gia nhập cùng bọn họ, Động Hư Tử lại cứ thế đồng ý?
Để cho mình chiếm hết bao chuyện tốt, giờ mình phủi mông bỏ đi, thật sự không có chuyện gì sao?
Chẳng lẽ chín đại thánh địa đều xa hoa giàu có như vậy sao?
Triệu Tiền Tôn lo lắng thì thầm: “Sư phụ, ý của ta là, ta không muốn gia nhập Thanh Vân tông, ta chỉ muốn làm một tán tu bình thường!”
“Hầy, ngươi muốn làm gì thì làm đi, ta còn có thể trói ngươi với Thanh Vân tông sao?” Động Hư Tử khoát tay áo, thản nhiên nói.
“Ơ… Không thì sư phụ thu hồi bảo bối người đã ban cho ta đi!” Triệu Tiền Tôn thăm dò.
“Đã cho ngươi rồi, cớ gì lại lấy về, không phải ngươi với âu Dương còn muốn ra ngoài sao? Đi đi!” Động Hư Tử phất phất tay, thúc giục Triệu Tiền Tôn rời đi.
Động Hư Tử càng không quan tâm, Triệu Tiền Tôn càng cảm thấy bất an trong lòng, hắn cứ cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng hắn nhất thời không nghĩ ra được rốt cuộc không ổn ở chỗ nào!
Không đợi Triệu Tiền Tôn tiếp tục hỏi, hắn đã cảm thấy thế giới trước mặt quay cuồng, sau đó hắn xuất hiện trong một tiểu viện.
âu Dương cầm cái đùi gà chuẩn bị nhét vào miệng thì thấy Triệu Tiền Tôn đột nhiên xuất hiện trước mặt mình.
“Lão Triệu! Qua đây! Ăn cơm trước đi!” âu Dương vừa nói vừa chỉ con gà hầm mới ra lò trên bàn.
Triệu Tiền Tôn ngồi đối diện âu Dương, trên mặt lộ ra vẻ lo lắng, nhìn con linh gà được hầm với linh dược trân quý, nói là một bình đan dược cũng không quá.
Sau khi cảm thán một câu chín đại thánh địa thiệt xa hoa, Triệu Tiền Tôn thận trọng nói: “Đại sư huynh, các người đang gài ta đúng không?”
âu Dương ngậm chân gà trong miệng, mơ hồ nói: “Lão Triệu, ta thấy ngươi hơi quá rồi á nha! Gài ngươi làm gì? Gài không cho người đi tắm à?”
Triệu Thiên Tôn vò đầu vò tóc, không hiểu gì lên tiếng: “Vừa rồi chưởng giáo cho ta một món bảo vật, đồng thời cho phép ta không gia nhập Thanh Vân tông, huynh nói xem, chưởng giáo có âm mưu quỷ kế gì hay không?”
âu Dương nuốt đồ ăn trong miệng, không thèm để ý mà nói: “Ngươi nói lời này, Thanh Vân tông ta nằm bậc nào, tặng đồ thì có gì to tát đâu, mà tặng cái gì đấy?”
“Một đóa Kim Liên!” Triệu Tiền Tôn thành thật trả lời.
Nghe thấy là một đóa Kim Liên, hai mắt âu Dương sáng lên, không nghĩ tới lão nhân gia hành động nhanh như vậy, cứ thế đưa đồ vật ra ngoài!
Xem ra ta không cần đi tu nữa rồi!
âu Dương nhìn đỉnh đầu Triệu Tiền Tôn, càng thêm hiền lành ôn nhu nói: “Lão Triệu, không phải ta chê gì ngươi, ngươi có phải đã quen sống nghèo hèn không, hay là đã quen tranh chấp mưu mô rồi? Mới một đóa Kim Liên đã khiến ngươi nghi thần nghi quỷ đến vậy à?”
Triệu Tiền Tôn muốn bác bỏ lời âu Dương nói, nhưng chính mình mới là người được lợi, Triệu Tiền Tôn cũng không biết nói gì để phản bác.
Được truyền thừa Bí pháp vô thượng, lại còn nhận được bảo vật trông có vẻ phi thường hiếm có.
Cho dù Thanh Vân tông này giàu có và quyền lực đến mấy, cũng đâu thể cứ thế vô duyên vô cớ tặng cho mình những thứ này.
Dù thế nào cũng cảm thấy có gì đó không đúng, thế này không khỏi quá hào phóng!
Không làm thì không có ăn, muốn có được thứ càng trân quý, cái giá phải trả càng lớn, Triệu Tiền Tôn biết rất rõ điều này.
Nhưng Triệu Tiền Tôn suy nghĩ một hồi lâu vẫn không thể hiểu được Thanh Vân tông rốt cuộc muốn gì ở mình.
Người? Mặc dù hắn thân là Xuất Khiếu, có thể coi là cao thủ trong đám tán tu bình thường, nhưng Thanh Vân tông tuy không thể nói là Xuất Khiếu ở khắp nơi, nhưng tu sĩ Xuất Khiếu cũng không thiếu.
Đồ vật? Hắn nghèo rớt mồng tơi, vật quý nhất chính là đóa Kim Liên mà chưởng giáo vừa tặng.
Thế lực? Hắn thân là tán tu, có thế lực cái rắm.
Cũng không thể cướp sắc của hắn được đi ha? Vậy thì vô lý quá nhỉ?
Thật là, trăm mối chẳng có cách giải!
“Có lẽ bởi vì chính đại thánh địa không thiếu đồ vật như vậy, bản thân mình cảm thấy trân quý, nhưng có lẽ mấy môn phái này cũng không thấy có gì quý giá!” Triệu Tiền Tôn chỉ còn cách tự an ủi bản thân thế thôi.
Sau khi ăn no nê, âu Dương lau tay, đứng dậy đi vào phòng hô to: “Mấy tên tiểu tử, ta đi đây! Chăm sóc Đồ Đồ thật tốt nha!”
Trần Trường Sinh đeo tạp dề lau tay, mỉm cười từ bên trong đi ra đáp lời, hỏi âu Dương có muốn mang theo chút đồ ăn mới nấu xong không.
Mà Lãnh Thanh Tùng ở trên nóc nhà ôm kiếm không trả lời, hình như còn có vẻ đang giận vì âu Dương không mang hắn theo ra ngoài.
âu Dương cũng không tức giận, lão nhị nhà hắn hơi mắc bệnh công chúa, qua mấy ngày nữa sẽ ổn, không cần khuyên hắn.
“Đi thôi, Triệu huynh!” âu Dương vừa nói vừa vỗ Triệu Tiền Tôn, có vẻ hắn vẫn còn hơi lo nghĩ.
Nghe thấy âu Dương gọi mình, Triệu Tiền Tôn còn đang nghi hoặc cũng đứng dậy, lấy một đồng xu từ bên hông ném lên trời.
Không nghĩ ra được điều gì, Triệu Tiền Tôn cũng không muốn nghĩ nữa, cùng lắm thì sau này tìm một cơ hội ra tay giúp đỡ Thanh Vân tông, trả lại ân huệ to lớn này.
So với chuyện này, chuyện giải độc rắn bây giờ mới là chuyện quan trọng nhất, hắn không muốn một tháng sau bị biến thành một bãi nước mũi!
Triệu Tiền Tôn niệm một câu thần chú, những đồng xu đón gió dần lớn lên giữa không trung, trong nháy mắt, chúng biến lớn bằng cỡ cánh cửa và rơi xuống trước mặt hai người họ.
âu Dương không hề khách khí, lập tức đi đầu ngồi lên đồng xu, suy nghĩ xong thì chào hỏi Tịnh Tử một tiếng, buộc Tịnh Tử vào lưng quần.
Chiến thần xách chó lại ra sân!
Triệu Tiền Tôn theo sát phía sau, cả hai cưỡi đồng xu hướng về phía bên ngoài tông môn.
Sau khi âu Dương và Triệu Tiền Tôn đi xa, Trần Trường Sinh vẫn đang lau tay bằng tạp dề bỗng dừng lại, nhìn Lãnh Thanh Tùng đang ôm kiếm cô đơn đứng trên mái nhà.
Lãnh Thanh Tùng ôm kiếm cũng nhìn xuống Trần Trường Sinh, hai người ăn ý gật đầu.
Xem ra hai người đều cùng suy nghĩ, cho nên không cần phí lời nữa!
Trần Trường Sinh đứng ở trước mắt hắn, kẹp phù chú màu vàng giữa hai ngón tay, nhẹ giọng ra lệnh: “Ẩn giấu!”
Hai lá bùa màu vàng hóa thành hai luồng ánh sáng vàng kim, bám vào người hắn và Lãnh Thanh Tùng.
Vốn muốn để con Lông Bông và Điêu Mao ở lại Tiểu Sơn phong trông nom Hồ Đồ Đồ còn đang ngủ say, nhưng Lông Bông nhỏ lại kéo Trần Trường Sinh, ra hiệu nó cũng đi, chim xanh cũng đậu lên vai Trần Trường Sinh.
Trần Trường Sinh đành phải bỏ lại một con rối, hai người ngự kiếm đuổi theo âu Dương.
“Nếu như không muốn chúng ta cùng đi, thì chúng ta lén lút đi! Đại sư huynh / Huynh trưởng cũng cần người ở bên chăm lo!"