Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack (Dịch Full)

Chương 422 - Chương 422: Hồ Vân Và Thường Hiểu Nguyệt

Chương 422: Hồ Vân và Thường Hiểu Nguyệt

Tiếng hô hoán vang từ xa tới gần, tựa như va chạm sâu trong đầu Lãnh Thanh Tùng.

Lãnh Thanh Tùng đột nhiên ngồi dậy, mờ mịt nhìn xung quanh: “Nơi này là nơi nào, không phải ta đã chết rồi sao?”

Cung quan là tường trắng xóa, trên tường khắc từng sợi hoa văn màu đỏ.

Hắn dường như rất quen thuộc nơi này, nhưng trong nhất thời lại không nghĩ ra được hắn đã nhìn thấy nơi này lúc nào!

“Nơi này a, nơi này là biển ý thức của ngươi!” Một người mặc áo bào xám đứng trước mặt Lãnh Thanh Tùng đang ngồi mà nói.

Biển ý thức?

Lãnh Thanh Tùng đột nhiên nghĩ đến, lúc trước trong bí cảnh tiên nhân, hắn đã từng gặp vị thượng cổ Kiếm tiên Lý Thái Bạch kia một lần, đúng là biển ý thức của hắn rồi!

Không đúng, thanh âm này?

Lãnh Thanh Tùng quay đầu nhìn lại, phát hiện Hồ Vân đang mỉm cười nhìn hắn.

“Sư phụ?” Lãnh Thanh Tùng kinh ngạc nhìn Hồ Vân, sắc mặt lập tức trầm xuống.

“Hừ!”

“Ơ, tiểu tử ngươi còn giận à, mình bị người ta đánh tới mức này rồi, còn không biết xấu hổ mà giận dỗi ta?” Hồ Vân ngồi xổm xuống, xoay thẳng mặt Lãnh Thanh Tùng, hứng thú trêu ghẹo nói.

“Ta không rõ!” Lãnh Thanh Tùng trầm trầm mở miệng nói.

Hắn không rõ, Hồ Vân làm như vậy là có ý gì, hắn và Thường Hiểu Nguyệtvẫn luôn xem Hồ Vân như phụ thân tái sinh.

Cho dù hắn biết Hồ Vân làm như vậy là muốn tốt cho mình, nhưng bị tính kế thế này, lại nhục nhã chết đi mà không hiểu vì sao, khiến cho Lãnh Thanh Tùng cảm thấy phẫn nộ.

Tựa như là người thân cận nhất của hắn đã phản bội hắn.

Nhìn tiểu tử cứng đầu cố chấp như trâu, Hồ Vân thở dài một hơi ngồi bên cạnh Lãnh Thanh Tùng.

“Hiểu Nguyệt nhất định phải chết, nếu như ta không để nàng chết, về sau nàng vẫn sẽ chết trong tay người khác, phong ấn ma tộc trong cơ thể nàng đã định ra kết cục cho nàng!” Hồ Vân giải thích.

“Vậy ta thì sao?” Lãnh Thanh Tùng chỉ vào bản thân mà hỏi.

Ta là thứ gì? Là thứ giúp Thường Hiểu Nguyệt độ kiếp à?

Hồ Vân nhìn tên đệ tử trước mặt mình, tài năng kinh người, nhưng đầu óc lại toàn cơ bắp.

“Ngươi đến từ nhân gian, nhục thân của ngươi lớn lên ở nơi này, ngươi cảm thấy có người hợp đạo ở nhân gian này thì ngươi sẽ biến thành thứ gì?” Hồ Vân nhìn vào mắt Lãnh Thanh Tùng, thấp giọng hỏi.

Hợp đạo có nghĩa là gì, hợp đạo chính là người thay mặt cho thế giới!

Thiên địa đã là hắn, hắn chính là thiên địa.

Như vậy Lãnh Thanh Tùng sinh ra ở nhân gian, gốc rễ nhục thân của hắn cũng là một bộ phận thuộc về thiên địa này!

Lúc này Lãnh Thanh Tùng mới hiểu được sư phụ của hắn có ý gì.

Hắn thân là hoàng tử Đại Đường, sinh ra trong hoàng cung Đại Đường, từ lúc sinh ra, gốc rễ của hắn đã đâm chồi ở nhân gian.

Nếu có người hợp đạo với nhân gian này, chỉ sợ kiếp này hắn vĩnh viễn sẽ bị người đó trói buộc, không có cách nào phản kháng.

Chỉ có chết một lần, hắn mới xem như chặt đứt cùng gông xiềng với nhân gian!

Giải thích như vậy, trong lòng Lãnh Thanh Tùng mới dễ chịu hơn chút, quả nhiên giống như hắn nghĩ, tất cả mọi việc, sư phụ đều vì hắn mà suy nghĩ.

Mà lúc này Hồ Vân hình như cũng không muốn để Lãnh Thanh Tùng nghĩ ra đáp án, tiếp tục nói ra những chuyện động trời: “Nhân gian là chỗ dựa của tiên nhân, mà ngươi chính là người kế nhiệm được tiên nhân chuẩn bị, để mở lại tiên môn!”

“Điều này không có khả năng!” Lãnh Thanh Tùng theo bản năng phản bác.

Hắn từng gặp Lý Thái Bạch ở đây, Lý Thái Bạch đã từng nói, hắn là chuyển thế của ông ta!

Thượng cổ Kiếm tiên Lý Thái Bạch vì mở ra thời đại hiện nay, huy kiếm trảm tiên.

Đây là do chính miêng chưởng giáo nói ra, và sau khi tiếp nhận quyền thừa kế Thanh Liên kiếm đạo của Lý Thái Bạch, Lãnh Thanh Tùng cũng nhìn thấy cảnh tượng trảm tiên từ trong truyền thừa.

Ngày ấy, tiên nhân như mưa rơi xuống nhân gian!

Chỉ là quan tưởng thôi đã khiến hắn dâng trào cảm xúc.

Vậy hắn thân là Lý Thái Bạch chuyển thế, làm sao lại có thể trở thành người kế nhiệm tiên nhân đây?

“Ngươi có phải đang nghĩ, mình là Lý Thái Bạch chuyển thế, làm sao lại trở thành người kế nhiệm tiên nhân hay không?” Hồ Vân tựa như nhìn thấu suy nghĩ của Lãnh Thanh Tùng.

Lãnh Thanh Tùng khẽ hừ một tiếng, hắn biết sư phụ đã có thể nói ra câu nói này, vậy chắc chắn biết nhiều hơn những gì hắn đã biết.

Hồ Vân đứng dậy, nhìn thoáng qua không gian trắng xóa trước mặt, có chút khinh miệt nói: “Lý Thái Bạch tiểu tử kia còn không sống lâu bằng ta, làm sao có thể thuận lợi chém giết những tiên nhân còn sống lâu hơn cả ta như vậy được?”

“Thế nhưng nhân gian này không phải là kết quả sau khi Lý Thái Bạch trảm tiên hay sao?” Lãnh Thanh Tùng không phục nói.

Hồ Vân cúi đầu nhìn Lãnh Thanh Tùng trước mặt, nhẹ giọng nói:

“Sao ngươi không nghĩ tới, là tiên nhân chủ động để cho Lý Thái Bạch chém giết?”

Yết hầu Lãnh Thanh Tùng giật giật, muốn phản bác, nhưng lại không biết nên mở miệng thế nào.

Hồ Vân xoa đầu Lãnh Thanh Tùng, mỉm cười hỏi: “Sợ sao?”

“Không có, ta chỉ là đến lúc này còn không biết kẻ địch rốt cuộc là ai, không biết phải vung kiếm về đâu!” Lãnh Thanh Tùng thì thầm làu bàu.

“Từ khi ngươi còn nhỏ, ngươi chưa từng gặp thất bại, từ khi bắt đầu tu hành, ngươi đã thuận buồm xuôi gió, lại có âu Dương tiểu tử kia ở một bên nhìn chằm chằm, ngươi có phải đang cảm thấy, nhân vật chính ở thế giới này chỉ có mình ngươi không? Bây giờ bị người ta đánh thành thế này, ngươi lại để yên, ngươi bình thường cứng đầu lắm mà?” Hồ Vân gõ gõ đầu Lãnh Thanh Tùng, tức giận mở miệng nói.

“Không phải, nhân vật chính của thế giới này chính là huynh trưởng!” Lãnh Thanh Tùng lắc đầu nhìn Hồ Vân nói,

Sau đó Lãnh Thanh Tùng dừng lại một chút rồi bổ sung: “Mà ta là kiếm trong tay huynh trưởng!”

Giọng nói kiên định, ngược lại khiến Hồ Vân ngu người, mặc dù hắn biết tình cảm của tiểu tử này với âu Dương hơn cả huynh đệ ruột thịt, nhưng hắn không nghĩ tới tiểu tử này lại đến mức đó!

“Tiểu tử ngươi đừng có đổi chủ đề, bị người đánh thảm như này, cái đầu cứng bình thường của ngươi đâu?” Hồ Vân tức giận nhìn Kiếm tiên chuyển thế chẳng có miếng tiền đồ nào mà nói.

“Cái này không trách ta được, nếu như ta có thể tự do điều động Thanh Liên pháp tắc, chỉ cần một kiếm cũng giết được hắn!” Lãnh Thanh Tùng không phục phản bác.

Chóc!

Một cái búng tay mạnh mẽ rơi trên trán Lãnh Thanh Tùng.

Hồ Vân chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, mở miệng nói: “Ai mà lại tốt bụng đối mặt trực tiếp với ngươi, sau đó đưa cổ ra chờ ngươi làm thịt? Ngươi không biết học tập Trường Sinh một chút nào à? Nếu mà tâm nhãn của tiểu tử ngươi chỉ cần bằng một phần mười hắn thôi, ngươi cũng sẽ không bị người đánh thảm như vậy!”

“Thua chính là thua, chết cũng chết rồi, huynh trưởng sẽ báo thù cho ta!” Lãnh Thanh Tùng nằm thẳng dưới đất, tựa như đang hờn dỗi mà nói.

Đợi nửa ngày cũng không nghe thấy Hồ Vân đáp lời, Lãnh Thanh Tùng nhịn không được mở mắt nhìn về bên cạnh.

Thân ảnh Hồ Vân không biết từ khi nào đã biến mất vô tung vô tích, thay vào đó là một thân váy trắng.

Thường Hiểu Nguyệt vốn đang ngửa mặt lên trời, lại đang ôm gối ngồi đó nhìn hắn chằm chằm, dường như muốn nhìn rõ hắn từ trong ra ngoài!

Lãnh Thanh Tùng cuống quít ngồi dậy, nhìn thiếu nữ trước mặt, nếu không phải vì hắn, Thường Hiểu Nguyệt cũng sẽ không chết thảm như vậy.

Đối với thiếu nữ trước mắt, Lãnh Thanh Tùng phần nhiều chỉ cảm thấy áy náy.

Thường Hiểu Nguyệt đang ôm đầu gối cũng không chờ Lãnh Thanh Tùng nói chuyện, nàng nghiêng đầu nhìn xem Lãnh Thanh Tùng, lên tiếng trước hắn:

“Ta phải đi rồi, phu quân nhỏ!”.

Bình Luận (0)
Comment