Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack (Dịch Full)

Chương 437 - Chương 437: Vì Sao Không Thử Tin Chúng Ta?

Chương 437: Vì sao không thử tin chúng ta?

Một ụ?

Mốc vua?

Mua?

“A, thật sự mắc ói nha! Tiểu tử này đặt cái tên rách nát gì vậy, còn là một từ tượng thanh?” âu Dương mắc ói nhìn Lãnh Thanh Tùng, trong ánh mắt mang theo khinh bỉ.

Không nghĩ tới lão nhị mày rậm mắt to nhà mình, lại là một muộn tao.

Lãnh Thanh Tùng không hiểu ra sao cảm nhận được ánh mắt ác ý của âu Dương, mặc dù không biết huynh trưởng đang suy nghĩ cái gì, nhưng hắn cảm thấy huynh trưởng đang đánh giá mình.

Xong chuyện ở chỗ này, lúc này âu Dương mới để ý đến Trần Trường Sinh đã ngây ra như phỗng.

Từ nãy đến giờ tiểu tử này vẫn im lặng như chết, cũng không đến mức đả kích quá lớn và si ngốc chứ?

âu Dương đi tới trước mặt Trần Trường Sinh, khom lưng nhìn Trần Trường Sinh ánh mắt đờ đẫn, vươn tay quơ quơ trước mặt Trần Trường Sinh.

“Đại sư huynh, kết thúc chưa?” Trần Trường Sinh nhìn bầu trời, ngơ ngác hỏi.

“Ừ, kết thúc rồi, bây giờ vẫn chưa phải lúc bắt đầu.” âu Dương nói.

“Ồ...” Trần Trường Sinh ồ một tiếng, sau đó lại nhìn về phía bầu trời, không biết đang suy nghĩ gì.

Trần Trường Sinh không nói, âu Dương cũng hiểu, hiện tại tiểu tử này nhất định đang trải qua cơn bão ý nghĩ mãnh liệt.

“Đại sư huynh, ta luôn cảm thấy, chỉ cần ta nhanh hơn tai họa một bước, thì tai họa sẽ không xảy ra, nhưng bây giờ ta mới hiểu được, tai họa luôn nhanh hơn ta một bước, nên làm sao bây giờ?” Trần Trường Sinh nhìn thẳng vào âu Dương, hỏi một cách bình tĩnh.

“Vấn đề này hỏi rất hay nha, ngươi chờ chút, ta suy nghĩ một chút!” âu Dương một tay nâng cằm suy nghĩ một chút về vấn đề này.

Trong ánh mắt chờ mong của Trần Trường Sinh, âu Dương suy nghĩ rất lâu, cuối cùng âu Dương buông tay nâng cằm xuống, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Nếu không thì chúng ta ăn cơm trước đi!”

“Đại sư huynh! Ta cũng không nói giỡn với ngươi!” Trần Trường Sinh nhìn âu Dương, cũng không có ý định như vậy kết thúc đề tài này.

“Hi hi hi, ta biết, ta biết!” âu Dương xua tay tỏ vẻ mình biết, nhưng ngay sau đó cánh tay kẹp lấy cổ Trần Trường Sinh, cười ha ha.

“Nhưng so với cái này, canh gà ngươi làm hấp dẫn ta hơn! Đi thôi, đi thôi, chúng ta về nhà trước rồi nói sau!” âu Dương túm lấy đầu Trần Trường Sinh, vẻ mặt không thèm để ý, cười nói.

Trần Trường Sinh không hề bị lay động vẫn đứng tại chỗ, Trần Trường Sinh chỉ lẳng lặng nhìn âu Dương, giống như muốn tìm ra đáp án mình muốn từ trên mặt âu Dương.

Đại sư huynh khẳng định cũng đã đọc qua lịch sử đại chiến Ma Đạo, nếu đã như vậy vì sao vừa rồi còn muốn ra tay ngăn cản mình?

Cho dù sư phụ sắp đặt nhân gian, mượn năng lực của Ma tộc, trợ giúp nhị sư huynh độ kiếp.

Nhưng chuyện Ma tộc hiện thế lớn như vậy, làm sao có thể hời hợt xẹt qua như vậy?

Vừa rồi chưởng giáo Động Hư Tử xuất hiện đã cho đại sư huynh uống thuốc mê hồn gì, mới khiến đại sư huynh cảm thấy Ma tộc cũng không nguy hiểm?

Ma tộc có nguy hiểm hay không, Trần Trường Sinh ta có thể không biết sao?

Đây chính là Ma tộc!

Tương lai sẽ biến thiên địa này thành Luyện Ngục!

Trí nhớ kiếp trước điên cuồng công kích đại não của Trần Trường Sinh.

Ma tộc từ khi sinh ra đã đối lập với thế giới này vẫn sống ở Ma giới.

Sinh linh trên thế giới này dường như đều có cảm giác chán ghét trời sinh đối với Ma tộc, cũng không phải cảm giác chán ghét từ diện mạo hay mùi, mà là cảm giác chán ghét từ trên sinh lý.

Mà Ma tộc trời sinh đã mang theo tâm lý hành hạ đến chết đối với sinh linh trên thế giới này, thậm chí còn ngạo mạn hơn, giống như đi săn thức ăn.

Giữa Ma giới và giới tu hành, khi sinh linh và Ma tộc gặp nhau, bình thường sẽ không chết không thôi!

Ma tộc chủ tu thân thể, không có thuật pháp thần hồn, thuật pháp thần hồn của đại tu sĩ cũng không có tác dụng với Ma tộc.

Cường độ thân thể tu sĩ Ma tộc vô cùng cao, khả năng chống lại thuật pháp và pháp khí càng nằm ngoài dự liệu của người thường.

Đây cũng là nguyên nhân sinh linh thường rơi vào thế bất lợi khi đối mặt với Ma tộc.

Trong tương lai khi Ma tộc ồ ạt tiến công giới tu hành, giới tu hành sẽ biến thành cảnh tượng giống như Luyện Ngục nhân gian!

Ma tộc và sinh linh vốn xung khắc như nước với lửa, nhất định phải tự tay mình giết chết đối phương mới tính là kết thúc!

Trần Trường Sinh gặp qua quá nhiều tu sĩ Ma tộc điên cuồng chém giết, cũng đã thấy cảnh tượng máu chảy thành sông ở những nơi tu sĩ Ma tộc đi đến.

Bản thân Trần Trường Sinh cũng đã giết không biết bao nhiêu tu sĩ Ma tộc, cũng không biết bao nhiêu lần tìm được đường sống trong chỗ chết ở trong tu sĩ Ma tộc.

Thậm chí còn tận mắt nhìn thấy đại sư huynh tình như thủ túc, che gió che mưa cho mình hết lần này đến lần khác chết thảm ở trong tay Tổ Uyên.

Cho nên Ma tộc giáng thế tuyệt đối là tai ương ngập đầu với toàn bộ giới tu hành!

Cho dù không phải vì đại sư huynh, vì dân chúng của thiên hạ này, thì chuyện lớn Ma tộc hiện thế này cũng không thể bỏ mặc!

“Đại sư huynh, tai họa luôn nhanh hơn ta một bước, rốt cuộc nên làm như thế nào?” Trần Trường Sinh bị âu Dương kẹp cổ vẫn bướng bỉnh hỏi.

âu Dương cúi đầu nhìn Trần Trường Sinh, ánh mắt kiên quyết, khẽ cười rồi nhẹ giọng nói bên tai Trần Trường Sinh:

“Tai họa ở nơi đó, không nhanh hơn ngươi một bước, cũng không chậm hơn ngươi một bước, chỉ là ngươi chưa bao giờ dám đi đối mặt nó mà thôi!”

Những lời này giống như một mũi tên nhọn bắn trúng tim Trần Trường Sinh.

Trần Trường Sinh nhìn vào đôi mắt gần như có thể thấy rõ nội tâm của mình, đến nỗi có chút lùi bước.

Nhìn thẳng vào nội tâm của mình, để ng

ăn cản kiếp nạn lớn xay ra, mình đã dùng vô số biện pháp, chém giết Tổ Uyên, cướp đoạt thân thể của tiên nhân và luyện chế vô số con rối.

Tất cả đều là để tiêu diệt kiếp nạn lớn từ trong nôi.

Thậm chí mình đã từng ngây thơ cho rằng, chỉ cần mình làm đầy đủ triệt để như vậy thì kiếp nạn lớn sẽ không đến!

Hắn làm tất cả những chuyện này là để đề phòng sự xuất hiện của kiếp nạn lớn, nhưng lại chưa bao giờ nghĩ tới, nếu như kiếp nạn lớn thật sự đến thì mình nên làm cái gì!

Trần Trường Sinh nắm chặt nắm đấm, nói cho cùng thì mình vẫn sợ hãi.

Sợ rằng một màn đại chiến Ma Đạo ở kiếp trước lại diễn ra một lần nữa.

Sợ rằng vô số sự tiếc nuối ở kiếp trước sẽ lại ập đến trên người mình.

Sợ rằng thế giới tốt đẹp này sẽ lại rơi vào sự tuyệt vọng đó.

Cho nên mình tìm đủ mọi cách để ngăn cản kiếp nạn lớn trước khi nó xảy ra, nhưng lại chưa từng nghĩ đến mình sẽ đối mặt như thế nào khi kiếp nạn lớn thực sự xảy ra.

Bây giờ ma khí xuất hiện sớm hơn sơ với kiếp trước gần trăm năm, trong nháy mắt khi ma khí xuất hiện, Trần Trường Sinh chỉ cảm thấy tất cả đều xong rồi, tất cả mọi thứ đều kết thúc rồi!

Bánh xe lịch sử nghiền nát mình và cười nhạo mình trên thi thể của mình.

Tai họa lớn sinh ra sẽ không thay đổi vì người nào đó, cho dù là giết chết Tổ Uyên, vẫn có thể có Lăng Phong, mà giết chết Lăng Phong vẫn có thể có một người nào đó khác.

Tai họa lớn xuất hiện là tất nhiên, mà không phải ngẫu nhiên. (chương 18)

Lúc này Trần Trường Sinh rốt cuộc cũng hiểu được những lời này của đại sư huynh có ý gì, nhưng hiện giờ hắn đang rối loạn, bắt lấy ống tay áo âu Dương giống như bắt được cọng rơm cứu mạng, hỏi một cách cầu khẩn: “Vậy ta nên làm như thế nào! Đại sư huynh, ta nên làm như thế nào?”

âu Dương nhìn Trần Trường Sinh giống như con thú nhỏ bị hoảng sợ, cười với Lãnh Thanh Tùng, sau đó cúi người áp trán mình lên trán Trần Trường Sinh.

Đôi mắt mang theo ý cười đối diện với đôi mắt hoảng hốt lo sợ kia:

“Tại sao không thử tin tưởng người vẫn luôn ở bên cạnh ngươi là chúng ta?”

Bình Luận (0)
Comment