Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack (Dịch Full)

Chương 441 - Chương 441: Đạo Tâm Bạch Phi Vũ Tan Vỡ

Chương 441: Đạo tâm Bạch Phi Vũ tan vỡ

Bạch Phi Vũ nhìn bộ áo xanh kia, thần kinh căng thẳng đã lâu đột nhiên trầm tĩnh lại, thân thể đã sớm vận chuyển quá tải, trong nháy mắt xụi lơ, ngã xuống phía dưới.

Trước khi hôn mê, mơ hồ nghe thấy tiếng âu Dương hô to gọi nhỏ:

“Nhanh, nhanh, Tiểu Bạch sắp xong! Lão tam, hô hấp nhân tạo!”

“Đại sư huynh, ta không muốn làm chuyện này nữa!”

Tiếng ồn ào quen thuộc vang lên, Bạch Phi Vũ đã biết mình cuối cùng cũng trở về!

Khi mở mắt ra lần nữa, Bạch Phi Vũ đột nhiên từ trên giường ngồi dậy, phát hiện mình đang nằm trong phòng của mình.

Nhìn xung quanh một vòng, tất cả giống như ở trong giấc mơ.

Trở về rồi?

Trở về rồi!

Bạch Phi Vũ thở phào nhẹ nhõm, lập tức không để ý đau đớn của thân thể mình mà tìm kiếm xung quanh, đài sen kia vô cùng quan trọng!

Kẽo kẹt…

Cửa phòng đột nhiên bị mở ra, âu Dương mặc áo xanh bưng chậu rửa mặt đi vào.

“Đại sư huynh, đài sen của ta…” Bạch Phi Vũ nhìn thấy âu Dương vội vàng hỏi.

âu Dương không trả lời, chỉ một tay giữ chặt cổ tay Bạch Phi Vũ, một đạo chân nguyên vận chuyển qua, lông mày không khỏi nhíu lại.

Bây giờ thân thể Tiểu Bạch thật sự quá tệ rồi.

Gân mạch đều đứt, đan điền đảo ngược, trong cơ thể đừng nói là chân nguyên, ngay cả chân khí cũng không có, thậm chí ở vị trí trái tim, còn bị một đám khí tối tăm bao phủ lên.

Mặc dù trong lòng nghĩ tới Tiểu Bạch sẽ thảm như vậy, nhưng không nghĩ tới lại lăn lộn thảm như vậy!

Buông tay Bạch Phi Vũ ra, âu Dương mới trả lời: “Ném trong vại, một đài sen vỡ, ngay cả pháp khí cũng không tính, ngươi cũng sẽ không tốt đến mức mua về cho người khác chứ? Cũng không phải đồ vật quý giá gì!”

Nhớ tới mình lấy ra mười viên linh thạch cực phẩm cho tiểu tử Kim Đan vắt mũi chưa sạch kia, trong nháy mắt đối phương kích động đến mức sốt rét, nếu không phải âu Dương ngăn cản, thì sợ rằng tiểu tử kia có thể dập đầu một cái với mình.

Chuyện chỉ đáng mười viên linh thạch cực phẩm, có cần phải bỏ mạng vào không?

Bạch Phi Vũ nghe vậy cười khổ một tiếng nói: “Đại sư huynh, ngươi xem bộ dạng này bây giờ của ta giống như có linh thạch sao?”

“Không phải chứ? Mặc dù Tiểu Sơn phong ta nổi danh nghèo kiết xác ở Thanh Vân tông, nhưng cũng không đến mức ngay cả mấy trăm viên linh thạch cực phẩm cũng lấy không ra được?” âu Dương kinh ngạc nhìn Bạch Phi Vũ.

Bạch Phi Vũ cay đắng trả lời: “Bây giờ ta ngay cả Luyện Khí cũng không phải, ta cũng đã không coi trọng nhiều đến linh thạch, mà bởi vì khi ta tự trảm đạo cơ, không gian trữ vật cũng theo đó bị không gian loạn lưu phá hủy!”

âu Dương khẽ gật đầu, sau đó đặt chậu rửa mặt ở trước giường, có chút tấm tắc lấy làm lạ nhìn Bạch Phi Vũ nói: “Ta chỉ suy đoán lần này xuống núi cảnh giới của ngươi sẽ nhanh chóng giảm xuống, không nghĩ tới ngươi lại thua ngay cả quần lót cũng không còn?”

Bạch Phi Vũ khổ sở nhìn về phía âu Dương, vẻ mặt xám xịt: “Đại sư huynh, đạo của ta đã đứt đoạn, từ nay về sau, ta chỉ là một phế nhân, hôm nay trở về, chỉ cầu một chuyện.”

âu Dương dứt khoát ngồi ở trên ghế, nhìn Bạch Phi Vũ hỏi: “Chuyện gì?”

Trên khuôn mặt Bạch Phi Vũ mang theo một tia thống khổ: “Khương Tiểu Đồng bởi vì ta mà chết, kính xin đại sư huynh điểm hóa đài sen kia, để cho hắn có thể lấy thân củ sen sống lại!”

Đệ tử ký danh mà Bạch Phi Vũ thu nhận chết rồi? Còn muốn mượn củ sen hồi hồn?

Đúng là rập khuôn theo khuôn mẫu của Na Tra, rập khuôn đến cứng nhắc!

âu Dương nhìn Bạch Phi Vũ vẻ mặt ủ rũ, mặc dù đã sớm biết tiểu tử này nhất định sẽ ngã nhào, nhưng không nghĩ tới lại thảm đến nước này.

Chẳng trách tên xui xẻo này chỉ có 1 giá trị may mắn, thương binh không khác, kiếm tu cũng không tốt hơn chỗ nào!

“Không nói phải không? Mấy ngày nay ngươi đã trải qua chuyện gì?” âu Dương không đáp ứng, ngược lại, nhìn Bạch Phi Vũ nhẹ nhàng hỏi.

Bạch Phi Vũ lắc đầu, quay đầu nhìn về phía phong cảnh ngoài cửa sổ: “Hiện giờ tất cả đều là kết quả ta tự làm tự chịu, ta biết rất rõ mình sai ở chỗ nào, cũng là một cái nút chết, ngoài việc tự trảm đạo cơ ra, thì ta không nghĩ ra được biện pháp nào khác!”

“Sai lầm theo như lời ngươi nói sẽ không phải là chuyện ngươi bị tiên nhân tính kế chứ?” âu Dương nghi hoặc.

Bạch Phi Vũ khiếp sợ quay đầu nhìn về phía âu Dương, lắp bắp hỏi: “Đại... Đại sư huynh, ngươi là như thế nào...”

“Sao ta biết được chuyện ngươi bị tiên nhân tính kế? Hay là chuyện ngươi muốn khai sáng Phong Thần bảng, quy toàn bộ tiên nhân trên thế gian về trên bảng? Hay là nói ngươi muốn lập quy củ cho thiên địa này?” âu Dương vừa nói vừa nhìn Bạch Phi Vũ càng ngày càng khiếp sợ, cười ha ha.

“Đại sư huynh...” Bạch Phi Vũ chỉ cảm thấy da đầu mình tê dại, đạo mà mình đã từng lấy làm kiêu ngạo, lại bị đại sư huynh nói ra tất cả dễ dàng như vậy.

Đây vẫn là đại sư huynh cả ngày không có dáng chính trực, ăn hôm nay không muốn nghĩ ngày mai kia sao?

Vì sao đạo của mình lại bị đại sư huynh thuận miệng nói ra dễ dàng như vậy?

Nhìn Bạch Phi Vũ có chút sợ hãi nhìn mình, âu Dương vừa tức giận vừa buồn cười.

Rõ ràng đều là đồ vật rách nát trên đường cái được viết trong tiểu thuyết ở kiếp trước, tiểu tử này còn xem như bảo bối mà che đậy?

âu Dương tức giận đưa tay đập hạt dẻ vào đầu Bạch Phi Vũ, nói: “Ta vẫn là đại sư huynh của ngươi, từ nhỏ được ta nhìn lớn lên, trong bụng các ngươi có mấy lạng mỡ, ta có thể không biết sao?”

“Nhưng mà... Không đúng, đại sư huynh, nếu ngươi biết, vì sao không...” Bạch Phi Vũ nhìn dáng vẻ ta đều biết của âu Dương mà khó hiểu hỏi ngược.

Hỏi được một nửa, Bạch Phi Vũ lại dừng lại.

Nếu như lúc trước cho dù là đại sư huynh khuyên mình, mình khi đó hăng hái thật sự sẽ nghe sao?

Muốn lập quy củ cho thiên địa, muốn ràng buộc tất cả tiên nhân, muốn viết một quyển sách cho thiên địa này.

Từng cái tầm nhìn lớn, từng đại đạo khang trang, gần như ở ngay trước mặt mình.

Làm sao mình có thể không đi làm?

Mình nhìn ra đường, nếu như mình không đi tiếp, làm sao mình cam tâm?

Chỉ có sau khi mình thật sự ngã xuống, mới có thể biết được sai lầm của mình thái quá đến mức nào!

Bạch Phi Vũ cúi đầu, nhẹ giọng nói: “Đại sư huynh, tất cả đều là ta gieo gió gặt bão, cũng không trách được người khác!”

Nhìn Bạch Phi Vũ hiu quạnh, trước mặt âu Dương, cảnh tượng này giống như đã quen thuộc.

“Ngươi đã trở về, âu Trị Tử!” Lý Thái Bạch lười biếng, quần áo lỏng lẻo, cầm bầu rượu trong tay, trường kiếm cắm xiên ở bên hông, một bộ dạng sâu rượu lôi thôi. (Xem thêm 136 chương)

Giống như ngày đó, giống như giờ phút này.

Bạch Phi Vũ giống như trùng khớp với Lý Thái Bạch kiếp trước.

Một người là bởi vì đạo của mình đi tới cuối cùng sẽ không nhìn thấy hi vọng, một người là chặt đứt đạo cơ của mình mà không nhìn thấy hi vọng.

Hai người vì nảy sinh sự nghi ngờ về đạo của mình mà trở nên đần độn.

Cho nên!

âu Dương giơ tay lên, ngón tay khẽ cong, một cái búng trán vang dội bắn lên trán Bạch Phi Vũ:

“Ngủ ngon một giấc đi, ta tới nghĩ biện pháp cho ngươi! Dù sao ta cũng là đại sư huynh của ngươi!”

Bình Luận (0)
Comment