Mặt trời mới mọc lên, hạt sương làm ướt Trần Trường Sinh đang ngủ say.
Trần Trường Sinh đột nhiên tỉnh dậy, cơ thể của hắn theo phản xạ uốn cong về tư thế phòng thủ.
Nhưng trong tích tắc hắn lại thả lỏng người, thân thể thoải mái nằm trong hố.
Hôm qua hắn thế mà ngủ thiết đi với khuôn mặt xấu xí như vậy, còn ngủ rất thoải mái nữa chứ.
Có vẻ như trong mười năm qua đây là lần đầu tiên hắn có một giấc ngủ yên bình như vậy.
Nói cách khác, trong mười năm qua đây là lần đầu tiên hắn ngủ mà thần hồn không có bị xé nát đau đớn, không có chịu đựng đau đớn để vất vả làm ra con rối.
Cứ yên tĩnh vượt qua như vậy!
Trần Trường Sinh nằm trong hố nhìn bầu trời xanh thẳm, ngây người một lúc rồi nhảy ra ngoài.
Bụi bẩn trên người biến mất, lần nữa lấy lại dáng vẻ tu sĩ tuấn tú lạnh lùng.
Sự yếu đuối của ngày hôm qua đã là chuyện của ngày hôm qua.
Hôm nay vẫn là một Trần Trường Sinh quyết đoán và suy nghĩ cẩn thận!
Trần Trường Sinh phất tay một cái, trên sườn núi liền xuất hiện một bàn thờ.
Trên bàn thờ đặt một cái vạt lư hương, dưới bàn thờ đặt một tấm chiếu cói.
Trần Trường Sinh cởi giày, ngồi trước bàn thờ chắp tay trước ngực.
Ba nén hương đang cháy đột nhiên xuất hiện trong tay hắn và làn khói màu xanh bốc lên đều đặn.
Trần Trường Sinh ngồi ngay thẳng trên chiếu cói, tay cầm ba cây nhang, nhỏ giọng tụng quyết lấy kính thiên địa.
Trong lòng cảm thấy tiếc cho số phận của mình, cũng vui vẻ vì bản thân có thể làm lại từ đầu, lần này chỉ muốn không hổ thẹn với ý muốn ban đầu!
Lời nói hùng hồn ở trong lòng của Trần Trường Sinh chỉ hy vọng những người được gọi là tiên phật trên bầu trời có thể đáp lại hắn.
Cấm địa của Vạn Pháp tông, ở trong cổng phù văn, có một đạo khẩu lệnh huyền ảo bay ra.
Trận Tổ ngồi thẳng trong ảo cảnh, vẻ mặt không buồn cũng không vui.
Hắn và Trần Trường Sinh vốn dĩ là một, nên cách nghĩ của Trần Trường Sinh cũng chính là cách nghĩ của hắn.
Tất cả những gì hắn có thể làm là trở thành Tiên Phật một lần.
Phù văn màu vàng mọc lên từ Vạn Pháp tông, một mạch ngàn vạn dặm, trong nháy mắt đã đến trước mặt Trần Trường Sinh.
“Đồng ý!”
Phù văn màu vàng lưu chuyển trong mắt Trần Trường Sinh, nhưng trên mặt hắn lại lộ ra vẻ châm chọc khó tả.
Cái gọi là Tiên Phật đầy trời, cuối cùng đáp lại Trần Trường Sinh cũng chỉ có bản thân hắn!
Khóe miệng Trần Trường Sinh hiện lên một tia giễu cợt, ngón tay khẽ nhúc nhích.
Một chiếc quan tài màu đen từ trong tay áo bay ra, đứng bên cạnh Trần Trường Sinh.
“Mở ra!”
Trần Trường Sinh khẽ quát một tiếng, quan tài lập tức bị mở ra, một bóng người quen thuộc xuất hiện.
Tổ Uyên nhắm mắt nằm bên trong quan tài.
Trần Trường Sinh nhìn vào khuôn mặt trong quan tài khiến vô số sinh linh đời sau sợ hãi.
Kiếp trước làm cho hắn sợ hãi, cũng khiến ngón tay của Trần Trường Sinh khẽ run rẩy.
Cơ thể này là khi hắn đi theo Lăng Phong đến nhân gian mới có được.
Vốn dĩ chỉ là một hộp thịt băm, nhưng sau khi hắn ghép lại với nhau thì cơ thể của Tổ Uyên đã lần nữa được ghép lại.
Hắn đã từng chiếm lấy cơ thể của tiên nhân, hôm nay lại phải chiếm lấy cơ thể của Ma hoàng sau này.
Sống dưới danh nghĩa của Tổ Uyên và trở thành Ma hoàng của sau này!
Nếu ta đã không cách nào ngăn cản được đại kiếp nạn đến, vậy để ta trở thành đại kiếp nạn đi!
Đây là cách nghĩ điên rồ nhất của Trần Trường Sinh.
Kiếp trước hắn mơ mộng diệt trừ người này, bây giờ hắn lại muốn trở thành người này.
Đối với Trần Trường Sinh mà nói, điều đó đương nhiên rất đau đớn.
Nhưng đây cũng là cách cơ bản nhất để giải quyết đại kiếp nạn.
Trần Trường Sinh nhìn chằm chằm vào cơ thể của Tổ Uyên trước mặt, rồi từ từ rút đoản đao bên hông ra.
Khuôn mặt có chút tái nhợt của Trần Trường Sinh phản chiếu trên đoản đao.
Trong lòng hắn biết rất rõ, chuyện hôm nay một khi làm xong thì hắn sẽ không còn đường quay đầu lại!
Trong cơ thể hắn vốn dĩ có Nguyên Anh quái dị ba đầu sáu tay, nhưng bây giờ chỉ còn lại một Nguyên Anh bình thường.
Một cái là bị sư phụ Hồ Vân hắn chia ra, trở thành tiểu hầu tử được gọi là tiểu Lông Bông.
Cái thứ hai là bị chính hắn lấy ra để chiếm đoạt thân thể Tiên nhân.
Bây giờ cái thứ ba này sẽ sử dụng chính hắn để hòa nhập hoàn toàn vào cơ thể của Tổ Uyên.
Sau này giữa thiên địa sẽ không còn Trần Trường Sinh nữa, mà chỉ có Tổ Uyên của Yêu tộc!
Đoản đao trong tay của Trần Trường Sinh khẽ run lên.
Kích động, sợ hãi, hưng phấn…
Các loại cảm xúc ùa về trong lòng, khiến Trần Trường Sinh cảm thấy vô cùng hưng phấn.
Ta lấy sinh mệnh của mình nhập vào đại kiếp nạn!
Sau này sẽ không còn Trần Trường Sinh nữa!
Đoản đao nằm ngang ở trên cổ, Trần Trường Sinh hít một hơi thật sâu, trong đầu vô số ký ức hiện lên như thoáng qua.
Có của kiếp này và cũng có của kiếp trước.
Những cảnh tượng hiện lên trong tâm trí hắn như những đoạn phim.
Ngón tay dùng sức, đoản dao quét qua.
Vẻ mặt trong mắt Trần Trường Sinh dần dần u ám, đoản dao dính máu rơi xuống đất.
Bóng dáng màu tím ngã trên bàn thờ, ký ức trong đầu dừng lại ở trên bộ áo quần màu xanh:
“Ta luôn tuỳ hứng như vậy, nên kiếp sau để ta đến làm đại sư huynh của ngươi đi! Đại sư huynh!”
Trần Trường Sinh ngã trên bàn thờ, biến thành vô số ngôi sao lấp lánh bay xuống người của Tổ Uyên ở trong quan tài.
Thần hồn biến dị tái tạo lại đan điền và kinh mạch của Tổ Uyên.
Và khoảnh khắc thần hồn của Trần Trường Sinh nhập vào cơ thể của Tổ Uyên, nỗi đau vô tận ngay lập tức truyền khắp thần hồn của Trần Trường Sinh.
Đó chính là thân thể bị âu Dương đánh nát bấy đang được tái tạo lại, nỗi đau giống như bị thiên đao vạn quả.
Hơn nữa thiên đao vạn quả này đang xâm nhập vào thần hồn của Trần Trường Sinh hết lần này đến lần khác.
Mặc dù sớm đã đoán trước và mỗi ngày bản thân đều trải qua nỗi đau xé nát thần hồn.
Trần Trường Sinh cho rằng mình có thể chịu nổi, nhưng khi thực sự cảm nhận được nỗi đau này thì thần hồn của Trần Trường Sinh gần như sụp đổ!
Thần hồn của Trần Trường Sinh bị tổn thương nghiêm trọng, suy sụp đến mức ngay cả ý thức của hắn cũng đã mờ nhạt đi.
Trộm trời kiểu này làm sao có thể thành công dễ dàng như vậy, hắn hoàn toàn không thể chịu đựng được nỗi đau này!
“Thất bại rồi! Xin lỗi đại sư huynh, ta thật sự đã cố gắng hết sức rồi!” Trước khi hôn mê bất tỉnh, Trần Trường Sinh cười khổ.
May mắn hắn vẫn còn cơ thể của tiên nhân và phân thân linh hầu.
Mặc dù cái chết của chủ ý thức là rất đáng tiếc, nhưng cũng coi như là một loại thử nghiệm.
Bùa bình an của Trần Trường Sinh đột nhiên tan vỡ.
âu Dương đang đi theo Bạch Phi Vũ ở phía nam xa xôi, đột nhiên ngẩng đầu lên rồi nhìn về phía bắc với vẻ mặt nghiêm túc.
Tấm lệnh bài trong tay hơi nóng lên.
Có một chữ Trần mờ nhạt trên lệnh bài.
“Tiểu tử này thật giỏi nha!” âu Dương cười khổ một tiếng, nắm chặt lệnh bài.
Đột nhiên, một cỗ đau đớn khắc cốt ghi tâm, gần như muốn hắn cảm nhận như có thiên đao vạn quả lan khắp cơ thể của âu Dương.
Từng đợt đau đớn suýt làm hắn ngất đi, chỉ thiếu chút nữa khiến âu Dương lập tức tắt thở.
Cắn chặt răng, hắn loạng choạng một lúc, mồ hôi đầm đìa như mưa khiến bộ áo quần màu xanh ướt đẫm.
Nhưng từng đợt đau đớn thấu xương này vẫn đang không ngừng lan tràn khắp cơ thể hắn.
Nỗi đau đớn này đủ để phá vỡ thần hồn của đại tu sĩ, lại đang đè trên người âu Dương.
âu Dương chỉ cảm thấy có tiếng gió rít bên tai, trái tim trong ngực đột nhiên rơi xuống gần như ngừng đập, toàn thân đau đớn như bị nghiền thành bột.
Khi cơn đau chuyển đổi thì thần hồn tan vỡ của Trần Trường Sinh đã ổn định lại.
Không ngừng sửa chữa cơ thể của Tổ Uyên và vẫn theo kế hoạch ban đầu không ngừng phác hoạ trận pháp trong cơ thể của Tổ Uyên.
Và điều này càng làm nỗi đau dâng cao hơn, đau đến mức gần như quên mất bản thân chỉ có một mình.
âu Dương cố gắng chống đỡ ngồi trên mặt đất, nắm chặt lệnh bài của Trần Trường Sinh trong tay không buông.
Bạch Phi Vũ nhận thấy sự khác thường của âu Dương, liền lo lắng bước tới muốn đỡ lấy âu Dương.
Nhưng âu Dương khó khăn giơ tay ngăn cản, ngồi trên mặt đất làm bộ như không có chuyện gì xảy ra, từ trong kẽ răng nói ra một câu:
“Không sao, ta chỉ là hơi tụt huyết áp mà thôi!”