Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack (Dịch Full)

Chương 483 - Chương 482: Hôm Nay Tiểu Bạch Thật Đẹp Trai!

Chương 482: Hôm nay Tiểu Bạch thật đẹp trai!

Nghe Yêu Tổ nói như vậy, âu Dương ngược lại càng thêm nghi hoặc trong lòng, cau mày nhìn Bạch Phi Vũ như thần thánh hiển linh trên trời.

Ngay cả trong đám tiên nhân cũng có kẻ đứng về phía chúng sinh, ưu thế quá rõ ràng, hoàn toàn không thể tưởng tượng được bọn họ sẽ thua thế nào.

Đại kiếp kia rốt cuộc là thứ gì?

Tu sĩ cấp thấp còn còn đang say sưa hưởng lạc, còn những cường giả đứng đầu biết rõ chân tướng kia thì lại lần lượt chịu chết.

Trên bàn cờ thiên địa này rốt cuộc có thứ gì khủng bố đến thế, lại khiến tất cả cường giả kiêng dè như vậy?

Còn cái hệ thống phế vật trên người hắn lại là chuyện gì nữa?

âu Dương thật sự không nghĩ ra được manh mối nào nữa, cảm giác bất lực.

Bàn cờ rắc rối đầy phức tạp đã bị hạ đầy các quân cờ, tất cả các kỳ thủ đều đang đợi đại kiếp đến.

Nhưng đại kiếp rốt cuộc là cái gì, không một ai biết cả.

Mặc dù không biết, nhưng tất cả mọi người đều hiểu rằng, đại kiếp cuối cùng vẫn sẽ đến!

Bởi vì đại kiếp của tiên nhân chưa từng kết thúc, tiên nhân lại hóa thành chúng sinh, vậy đại kiếp cũng sẽ ứng nghiệm lên chúng sinh.

Lúc này vẫn đang trong đại kiếp!

âu Dương vuốt ve tiểu hồ ly, rơi vào một bài kiểm tra dài đằng đẵng.

Giọng nói Yêu Tổ đột nhiên vang lên, cắt ngang suy nghĩ của âu Dương: “Hình như tiểu tử Lý Thái Bạch kia chuẩn bị cũng không quá đầy đủ nhỉ, chuyện phong thần cũng không phải nói suông tí là có thể phong thần!”

âu Dương đột nhiên bừng tỉnh, ngẩng đầu nhìn lại, đôi mắt không tự chủ mà híp lại.

Bạch Phi Vũ trên không trung cầm trong tay Lượng Thiên xích, trước mặt là quyển Phong Thần bảo thư rực rỡ ánh vàng, cả người như bất động.

Nhưng nhìn kỹ hơn sẽ thấy, tay Bạch Phi Vũ cầm cây thước đang run nhè nhẹ, dường như cơ thể đã kiệt quệ.

Bảo thư biến ra từ ánh sáng vàng kim dù sao cũng không phải là bảo thư thật sự, tất nhiên không thể viết tên lên đó, cũng không có cách nào ban thần cách và thần tính cho mười vạn thần hồn trước mặt.

Lần này thì hay rồi, sách phong thần không có Phong Thần bảng?

“Quyển sách kia ở đâu?” âu Dương quay đầu nhìn Bá Ngọc, mở miệng hỏi.

Bá Ngọc nhún vai, mở miệng nói: “Sao ta biết được, bọn kia mặc dù là ba tên phế vật, nhưng dù sao vẫn là tiên, đã cố tình giấu đi, thì ngay cả ta cũng không chắc có thể tìm được!”

âu Dương nhất thời lo lắng, hắn vốn nghĩ Phong Thần bảo thư bị Yêu Tổ trước mặt này giữ, nên mới ngồi ở đây mà bất động như núi.

Không nghĩ tới tên Yêu Tổ này vậy mà lại mở mồm nói một câu không biết!

Ta cởi con mẹ nó quần rồi, giờ ngươi lại nói với ta ngươi là đàn ông?

Sách phong thần mà không có Phong Thần bảng thì phong thần cái rắm à?!

âu Dương nhìn Bá Ngọc bên cạnh đang ra vẻ mọi chuyện không hề liên quan tới ta, nổi nóng muốn đứng lên khỏi xe lăn, tát cho hắn hai cái bạt tai!

Bá Ngọc dường như biết được suy nghĩ của âu Dương, vẻ mặt hơi mất tự nhiên mà lui về sau hai bước, vô tội nhìn âu Dương nói: “Không phải, ta giúp tiểu tử này lần nữa tìm đạo đã là trợ giúp lớn nhất rồi, dù sao đó cũng là đạo của chính hắn, hắn cần tự mình thành đạo, thực sự không được thì cùng lắm hôm nay không phong thần thôi!”

“Phong cái rắm vào mặt mẹ ngươi, đã đến nước này rồi, ngươi còn nói phong thần không được nữa hả? Dù hôm nay Thiên Vương lão tử tới cũng phải quỳ xuống ký tên bằng được cho ta!” âu Dương vỗ xe lăn chửi ầm lên.

Ta đã cởi con mẹ nó quần ra rồi, giờ ngươi dám nói với ta ngươi là đàn ông?

Dù ngươi có là đàn ông thì hôm nay cũng phải chịu kiếp nạn này!

“Ta có một cách, có điều không biết nên nói hay không.” Bá Ngọc nhìn âu Dương, ánh mắt chăm chú dò xét.

“Có cách thì nói mau!” âu Dương tức giận nhìn Bá Ngọc mà nói.

“Mặc dù ta không hiểu phong thần, nhưng ta gánh chịu những thần hồn này lâu như vậy, ta cũng hiểu một ít môn đạo, nếu hắn muốn phong thần, hiển nhiên phải đảm bảo sự bất diệt cho những thần hồn này, vì thế chuyện quan trọng là phải ban cho những thần hồn này sức mạnh để trường tồn!” Bá Ngọc nhìn chằm chằm âu Dương, mở miệng nói từng chữ từng câu.

“Ngươi nói đến nguyện lực?” âu Dương nghi hoặc hỏi.

“Nguyện lực chẳng qua chỉ là một hình thức của sức mạnh đó, chỉ cần đó là sức mạnh sinh mệnh là được rồi!” Bá Ngọc tiếp tục nói.

“Sức mạnh sinh mệnh? Đó không phải là lão tử sao?” âu Dương lập tức vui mừng, giơ tay lên muốn phóng thích chân nguyên.

Bá Ngọc ra tay chặn cánh tay của âu Dương lại, nhẹ giọng: “Ngươi phải suy nghĩ kỹ, là hắn muốn phong thần, một khi ngươi rút sức mạnh ra mà can thiệp, ngươi sẽ không cách nào lấy trở lại!”

Nghe được lời của Bá Ngọc, âu Dương lại cười: “Vậy là ngươi không biết sức mạnh của lão tử hùng hậu đến mức nào rồi!”

Giá trị chân nguyên lên đến một trăm triệu, tiên nhân có tới cũng ăn hai bạt tai!

“Ta nói chính là rút ra! Ngươi hiểu không?” Bá Ngọc đăm chiêu nói.

“Rút ra sẽ như thế nào?” âu Dương mờ mịt hỏi.

“Rút ra cũng đồng nghĩa với chuyện cắt đứt liên hệ với sức mạnh của ngươi, sẽ dẫn đến đau đớn không chịu nổi! Thân thể của ngươi đã ở trong tình trạng không tốt rồi, ta sợ…” Bá Ngọc nói được một nửa rồi lại thôi.

âu Dương cũng hiểu rõ ý của Bá Ngọc rốt cuộc là gì, đại khái chính là sau khi rút chân nguyên của hắn ngoài sẽ gây ra đau đớn.

Lão tử một trăm triệu điểm chân nguyên, rút tí thì đau bao nhiêu được?

Có thể sánh được với nỗi đau của tiểu tử thúi Trường Sinh kia sao?

Hất tay Bá Ngọc ra, âu Dương giơ tay lên, mò con chó ở bên hông, bắt đầu tích tụ năng lượng vào bụng con chó.

Theo một tiếng chó sủa kì cục, một luồng chân nguyên bị nén chặt bắn về phía bầu trời.

Lướt qua không trung bay thẳng hòa vào bầu trời xanh sẫm, hóa thành một trận mưa vàng kim lộp độp rơi xuống.

Mưa vàng rơi lên đám thần hồn, thần hồn vốn hư ảo dần dần có dấu hiệu ngưng kết lại!

Đây vừa là sức mạnh sinh mệnh, vừa là sức mạnh chân nguyên mà chỉ âu Dương mới có!

Bạch Phi Vũ trên không trung nhìn về phía mặt đất, âu Dương mặc áo xanh đang vung vẩy con chó trong tay hét to với hắn: “Tiểu Bạch, tặng cho ngươi một bông pháo hoa bự tí chắc không sao đâu ha?”

Bạch Phi Vũ nhìn âu Dương kiếm cớ, trong lòng không khỏi ấm áp, lập tức điều chỉnh sắc mặt, Lượng Thiên xích trong tay chỉ vào Phong Thần bảo thư mờ mờ ảo ảo.

Không biết từ khi nào, Lượng Thiên xích cũng bị nhiễm lên một tầng ánh vàng, cây thước vừa đến gần Phong Thần bảo thư, chớp mắt hạ xuống.

Thiên địa hi âm! Chuông vạn cổ vang!

Luồng khí đen vàng đan xen vô tận từ trên trời giáng xuống, ánh sáng của các vì sao cuồn cuộn trút xuống, rơi lên người Bạch Phi Vũ.

Một thần hồn không bị khống chế bay đến trước mặt Bạch Phi Vũ, trong ánh mắt mang theo sự tôn kính, cúi đầu hành lễ với Bạch Phi Vũ.

Lượng Thiên xích trong tay Bạch Phi Vũ lướt qua Phong Thần bảo thư, vỗ nhẹ trên vai thần hồn, nhẹ nhàng nói:

“Sắc lệnh! Phong thần!”

Phong thần bắt đầu!

Tiên nhạc vang lên, thiên địa cùng chúc phúc!

Tất cả các tu sĩ giữa thiên địa, thậm chí tất cả sinh linh của đất trời, đều cùng lúc cảm nhận được niềm vui sướng từ sâu thẳm trong linh hồn!

Có đại tu sĩ ngộ đạo!

Mà cũng trong nháy mắt ấy, âu Dương ngồi trên xe lăn, hai tay gắt gao nắm chặt tay vịn, gân xanh nổi lên đã làm lộ ra nét cười miễn cưỡng trên gương mặt hắn.

Trên mặt âu Dương tái xanh, cười lớn nhìn Tiểu Bạch trở thành tâm điểm của vạn chúng sinh, hôm nay tiểu tử này thoạt nhìn rất đẹp trai!

Tuy kinh mạch đau như dao cắt, nhưng còn kém xa tiểu tử Trường Sinh kia!

Mà Bá Ngọc bên cạnh lại lắc đầu, nhìn âu Dương đang ra vẻ không thèm để ý, trong lòng thở dài: “Nơi này có hơn mười vạn chúng thần hồn, mỗi một lần phong thần, ngươi phải đau đớn một lần! Đại sư nhà ngươi thật đúng là… ngốc quá…”

Bình Luận (0)
Comment