Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack (Dịch Full)

Chương 492 - Chương 491: Tiểu Hồ Ly Lịch Luyện

Chương 491: Tiểu hồ ly lịch luyện

Trong một không gian trắng xóa, đập vào mắt đều là màu trắng, ngoại trừ màu trắng ra, nơi này không trộn lẫn bất kỳ màu sắc dư thừa nào cả.

Giống như không gian trắng tinh mà Động Hư Tử tạo ra, nhưng so với cách thức gọi là đến, đuổi là đi của Động Hư Tử, nơi này rõ ràng có cảm giác cứng nhắc hơn.

Nơi này không phân rõ trời đất, thậm chí không phân rõ trên dưới trái phải.

Có chỉ có một màu trắng thuần khiết.

Không có bất kỳ thanh âm nào, không có bất kỳ sắc thái nào khác, trống rỗng đến mức khiến người ta run sợ, tựa như ngay cả âm thanh cũng có thể tàn lụi.

Đột nhiên, trong không gian màu trắng có thêm một điểm đỏ như lửa.

Điểm đỏ rực lửa nhảy nhót, như là một ngọn lửa nhảy múa trong không gian trắng xóa này, tựa như một tinh linh, khiến không gian thuần trắng này thêm sinh động hơn.

Nhưng kèm theo đó là tiếng kèn chói tai quái dị.

Tiếng kèn thê lương như đang đưa tiễn ai đó, như tiếng kêu rên, lại giống tiếng gầm thét tuyệt vọng, giống như đang đưa tang cho ai đó.

Nhưng nghe sơ qua lại thấy, khúc nhạc được thổi lại vui vẻ khác thường, có lẽ là trình độ người trình diễn có vấn đề, hoặc có lẽ là lựa chọn sai nhạc cụ, khiến cho khúc nhạc vốn dĩ vui vẻ lại nghe muốn câu mất hồn người!

Ngọn lửa nhảy nhót từ xa đến gần, chính là tiểu hồ ly offline đã lâu, Hồ Đồ Đồ!

“Toe toe toe…” Tiểu hồ ly Hồ Đồ Đồ giơ kèn vừa đi vừa thổi.

Hai cái móng vuốt cẩn thận ôm lấy kèn, phồng má cố hết sức mà thổi.

Vừa đi vừa thổi, đôi khi còn lắc chiếc bụng mỡ của mình nhịp nhàng theo những nốt nhạc.

Hồ Đồ Đồ không hề lo lắng mình đang ở nơi nào, mặc dù không biết vì sao, nhưng nàng lại có cảm giác cực kỳ quen thuộc với nơi này.

Từ sau khi mụ mụ mang nàng đến đây, mụ mụ đã biến mất.

Chỉ là trước lúc rời đi, mụ mụ từng câu từng câu dặn dò nàng nhất định phải đi về phía trước.

Trước khi biến mất, ánh mắt của Cửu Vĩ lông trắng phức tạp nhìn tiểu hồ ly không rành thế sự mà nhẹ giọng nói: “Chỉ cần tiếp tục đi thì sẽ nhìn thấy cuối con đường.”

Mặc dù không rõ là có ý gì, nhưng nàng nghe vẫn hiểu.

Nhìn vậy thôi chứ nàng là tiểu hồ ly thông minh nhất Thanh Khâu sơn đó!

Cho nên, chỉ cần đi là được!

“Hiện tại nơi này là trong thân thể của Đồ Đồ! Việc Đồ Đồ cần làm là tìm thấy sức mạnh của mình ở nơi này!” Mụ mụ nắm tay nàng vừa đi vừa nói.

Lời mụ mụ nói sẽ không sai, mà bên ngoài còn có Đại sư huynh bảo vệ nàng.

Đồ Đồ có gì mà phải sợ đây!

Tiểu hồ ly hiên ngang bước đi, ưỡn cái bụng thịt nuôi to ở Tiểu Sơn phong, cái đuôi to sau lưng vẫy vẫy.

Hai móng vuốt ôm kèn, hai mắt Đồ Đồ lấp lánh tỏa sáng.

Trong lòng tiểu hồ ly thật ra cũng có ước mơ trở thành cường giả!

Nói thế nào thì suốt mấy ngàn năm nàng cũng là con hồ ly đẹp hiếm thấy ở Thanh Khâu sơn, Ngưu gia gia còn nói nàng có tư chất bình sinh hiếm thấy, nhưng không biết vì sao nàng ở Tiểu Sơn phong chỉ như một con linh vật!

Các sư huynh đều mạnh như vậy, Đồ Đồ ta chắc chắn phải cố gắng thêm nhiều hơn nữa!

Bằng không nàng sẽ không đuổi kịp bước chân của các sư huynh, Đại sư huynh sẽ không thích Đồ Đồ nữa!

Tiểu hồ ly có tâm tính của một cường giả, âm thầm động viên cho bản thân trong lòng, nhất định ở nơi này nàng sẽ tìm thấy sức mạnh thuộc về mình mà mụ mụ nói!

Nghĩ tới đây, tiểu hồ ly hồ ly giật giật lỗ tai, tâm tình vốn hơi lười biếng lại lần nữa được cổ vũ, một lần nữa giơ kèn thổi lên.

Trong không gian thuần trắng vô tận, một ánh lửa đỏ hồng ở nơi này lại cực kỳ dễ nhận ra.

Tiếng kèn thê lương vang vọng trong không gian này, càng khiến không gian trắng tinh này tăng thêm vẻ tiêu điều hoang vắng.

Không biết đi được bao lâu, cũng không biết đã thổi kèn bao lâu.

Kiên nhẫn dần mất đi, con đường vô vọng trước mắt cũng đang từng chút giết chết sự tự tin trong lòng nàng.

Từ lúc mới bắt đầu còn ưỡn ngực ngẩng đầu phồng má thổi kèn, đến lúc này nàng lại rủ tai cúi đầu, từ lúc hai móng vuốt ôm chặt chiếc kèn, đến lúc này nàng lại hữu khí vô lực kéo kèn bước đi.

Cái đuôi xõa tung lắc lư cũng không biết từ lúc nào mà tiu nghỉu xuống.

Giống như bong bóng hồ ly bị xì hơi, nàng tập tễnh bước về phía trước.

Không biết qua bao lâu, tiểu hồ ly vừa rồi còn hăng hái nhiệt huyết đã bị đánh trở về nguyên hình.

“Thật là khó quá! Không tìm nữa! Từ bỏ! Nơi này không có gì vui để chơi!”

Tiểu hồ ly rốt cuộc đi không nổi nữa, nằm dài trên mặt đất, nhìn bầu trời cũng trắng xóa như mặt đất mà hờn dỗi.

Chiếc kèn trong tay lặng yên tuột ra, nhanh như chớp lăn đến một bên, Đồ Đồ cũng không quan tâm đến nó, nàng còn bận hờn dỗi.

“Người ta không thèm sức mạnh gì nữa!”

“Ta cực kỳ không thích nơi này!”

“Ta muốn về nhà tìm Đại sư huynh!”

“Ê! Để cho ta trở về!”

“Ta không chơi nữa! Ta muốn Đại sư huynh!”

Sau khi không còn cảm giác mới mẻ, màu trắng xóa kia cuối cùng lại khiến tiểu hồ ly cảm thấy sợ hãi.

Một đứa trẻ dù sao cũng chỉ là đứa trẻ, tâm tư đơn thuần, suy nghĩ đơn giản, cũng dễ dàng bỏ cuộc nửa chừng.

Trong không gian thuần trắng chẳng phân rõ đông tây nam bắc, lẻ loi một mình quả thật làm khó đứa nhỏ như nàng.

Bốn chân ngắn ngủn của tiểu hồ ly đạp loạn xạ, giải tỏa nỗi oan ức tủi thân của mình.

Không có âm thanh trả lời nàng, bên tai không có cả tiếng gió, trước mắt không có cảnh sắc gì khác, ngoại trừ màu trắng tinh trước mặt, toàn bộ giữa đất trời chỉ còn lại một mình nàng.

Sau khi cơn phấn khích qua đi, cảm giác cô độc vô tận tràn ngập trong lòng tiểu hồ ly, khiến nàng cực kỳ khó chịu.

“Oa…” Tiếng khóc vang lên, còn chói tai hơn cả tiếng kèn vừa rồi, mà trong tiếng chói tai ấy còn mang theo sự đáng thương.

Cuối cùng vẫn là bật khóc, trẻ nhỏ không thể che giấu cảm xúc của mình, tất cả tâm sự đều hiện lên trên mặt.

Hiện tại tiểu hồ ly cũng không muốn trở thành cường giả gì hết, chỉ muốn chui vào trong lồng ngực Đại sư huynh, vì mấy vị sư huynh mà hô soái soái soái!

Có đôi khi làm rác rưởi cũng không có gì không tốt, hơn nữa nàng còn có mấy vị sư huynh cực kỳ cưng chiều nàng, để nàng an tâm làm cục tạ nho nhỏ, đi theo sau lưng các sư huynh cũng không ai dám ăn hiếp nàng nha!

Tiểu hồ ly tủi thân khóc càng ngày càng lớn, tiếng khóc dường như truyền đi rất xa, nhưng lại tựa như chỉ quanh quẩn xung quanh tiểu hồ ly.

Không biết đã khóc bao lâu, sau khi khóc mệt, tiểu hồ ly mê man ngủ thiếp đi.

Gương mặt hồ ly bông xù dính đầy nước mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn đang ngủ vẫn còn mang theo uất ức tủi thân.

Chiếc kèn bị ném qua một bên, không gió mà bay, từ đằng xa nhanh như chớp lăn đến bên người tiểu hồ ly, cẩn thận tựa sát vào tiểu hồ ly.

Tiểu hồ ly hơi thả lỏng an tâm ôm kèn, gương mặt vốn tội nghiệp lại mang theo nụ cười, dường như đang mơ một giấc mộng đẹp.

Nụ cười trên mặt còn không trụ nổi vài giây, gương mặt tiểu hồ ly lại lần nữa mang theo vẻ đáng thương.

âm thanh nho nhỏ nỉ non vang lên trong không gian:

“Đại sư huynh, phải làm sao huynh mới tới đón ta, Đồ Đồ ta ghét nhất Đại sư huynh…”

Bình Luận (0)
Comment