Hồ Đồ Đồ đang buồn bã, lau mặt nhưng khi nàng ngẩng đầu lên thì sững sờ tại chỗ.
Phong cảnh xung quanh đã thay đổi hoàn toàn, trên mặt đất có bãi cỏ, bầu trời xanh thẳm, không gian màu trắng đã được bãi cỏ nàng vẽ thay thế.
Ánh sáng dịu chiếu sáng khắp nơi làm ở đây xuất hiện những thứ mà trong mộng mới có.
"Đây là đâu? Những bức tranh ta vẽ đâu rồi? Sao lạ vậy? Bút vẽ của ta đâu?" Hồ ly con cuống quít đứng lên, bút vẽ trong tay đã biến mất từ lúc nào không hay.
Tranh nàng cực khổ vẽ cũng bị cảnh tượng giống như trong mơ trước mắt thay thế.
Chỉ có kèn của nàng nằm bên chân, bút vẽ biến mất giống như chưa từng xuất hiện, cũng hình như nó hoàn thành nhiệm vụ nên biến mất. Thay vào đó là cảnh tượng giống như trong mơ trước mắt.
Hồ ly con ngơ ngác nhéo mặt, xác định mình không nằm mơ mới cẩn thận thăm dò khắp nơi.
Nàng khẽ nhăn mũi, ngửi mùi bùn đất và cỏ xanh, ở đây càng giống một thế giới chân thật!
Khi một trận gió nhẹ thổi tới, tiếng lá cây vang lên sàn sạt, hồ ly con mới quay đầu nhìn cái cây cổ thụ duy nhất ở đây. Cây to, cành lá rậm rạp, vô số lá cây đung đưa theo gió.
Thứ khiến người ta chú ý là dưới tán cây có một ngôi mộ nhỏ, mà phía trước nó có một tấm bia nhỏ.
Khi Hồ Đồ Đồ đứng dậy nhìn ngôi mộ thì có một cảm giác quen thuộc khiến nàng không khống chế được mà rơi lệ, giống như người được chôn cất bên trong có liên quan mật thiết với nàng.
Nàng không tự chủ đi tới gần ngôi mộ, nhìn tấm bia trước ngôi mộ. Trên tấm bia trải qua vô số mưa gió có khắc một dòng chữ.
Hồ Đồ Đồ ngơ ngác đi tới cạnh tấm bia, nhẹ nhàng đặt tay lên đó, giống như cảm nhận được đau khổ của người lập bia.
Hồ Đồ Đồ nhìn dòng chữ đó, đang khóc thì bỗng nhiên hơi ngơ ngác rồi bình tĩnh, nàng xoa nước mắt, nhìn tấm bia, nhỏ giọng nói lầm bầm: "Ta vẫn chưa biết chữ, phía trên viết cái gì vậy?"
…
Giống như nghe được Hồ Đồ Đồ nói, bầu không khí trong không gian đọng lại. Có lẽ không gian này chưa hề nghĩ tới chuyện Hồ Đồ Đồ ngốc như vậy, thậm chí không biết chữ.
Bầu không khí đau khổ bởi vì Hồ Đồ Đồ không biết chữ mà hơi xấu hổ.
Hồ Đồ Đồ cũng cảm nhận được không gian khác thường nên nàng cảm thấy mình bị sỉ nhục, đỏ mặt nói lí lẽ: "Ta mới năm tuổi, đã không đái dầm, còn đếm được đến năm. Không đúng, là sáu!"
Hồ ly con kiêu ngạo duỗi bàn tay ra, còn duỗi thêm một ngón cái.
Hồ Đồ Đồ có thể nói ra chuyện nàng không đái dầm. Dù sao trên Tiểu Sơn phong chỉ có Đại sư huynh biết nàng đái dầm nếu nàng không nói thì sẽ không có ai biết!
Mà Đại sư huynh mới bắt đầu dạy nàng cách đếm nên không thể xem như chuyện tự hào để nói.
Thấy hồ ly con nói lí lẽ, toàn bộ không gian im lặng một lát, sau đó, cây cổ thụ phía sau ngôi mộ lắc lư mạnh. Có lẽ bị những lí lẽ mà hồ ly con nói khiến nó rung động.
Một chiếc lá chậm rãi rơi xuống, nhẹ nhàng rơi xuống trước mặt hồ ly con. Nàng đưa tay chụp chiếc lá mà trên mảnh lá xuất hiện một đoạn hình ảnh.
Một hài tử ngơ ngác ngốc nghếch mờ mịt đứng giữa trời đất, có một tỷ tỷ rất xinh đẹp đứng trước mặt hắn. Hình như tỷ tỷ kia đang nói gì đó, hài tử ngốc kia chỉ nhìn chằm chằm vị tỷ tỷ rồi nói hai chữ.
Sau đó hình ảnh biến mất, lá cây cũng biến thành những điểm ánh sáng biến mất trong tay nàng.
Hồ Đồ Đồ nhìn móng vuốt nhỏ của mình, thử học theo khẩu hình của hài tử, nhẹ giọng nói: "Mẫu thân?"
Vừa nói xong hai chữ đó thì cây lớn trước mặt bắt đầu lắc lư, vô số lá cây bắt đầu rụng. Mà trong vô số lá cây lóe lên những giây phút liên quan tới tiểu tử ngốc và vị tỷ tỷ kia.
Lúc này Hồ Đồ Đồ mới biết, thì ra cây lớn này chứa kí ức của tiểu tử ngốc và tỷ tỷ xinh đẹp kia. Từng chiếc lá là vô số mảnh vỡ kí ức.
Hồ Đồ Đồ đột nhiên nhớ tới Ngưu gia gia đã từng ôm nàng, nhìn lên ngôi sao trên trời rồi nói về cái chết cho nàng nghe: "Nhớ người thân đã mất chính là như vậy, người có thể chết ba lần. Lần thứ nhất là chết trên lí thuyết, lúc được xác nhận đã chết. Lần thứ hai là trong tiếng la khóc của người thân, người chết bị mai táng, biến mất khỏi thế giới này. Lần thứ ba cũng là lần cuối cùng, chính là lúc người cuối cùng nhớ về người đó trên thế giới này cũng chết.”
Mà ở đây, thời gian giống như dừng lại, nỗi nhớ mong có hình dáng. Nỗi nhớ biến thành một hạt giống, sau đó nảy mầm, mọc thành cây lớn che trời, hồi ức biến thành lá cây, che mưa chắn gió cho ngôi mộ nhỏ lẻ loi này.
Tình huống như thế này thì không có lần chết thứ ba bởi vì sẽ có người vĩnh viễn nhớ kĩ trong ngôi mộ này chôn ai.
Nỗi nhớ im ắng, bám rễ nảy chồi!
Hồ Đồ Đồ lấy lại tinh thần đột nhiên rất muốn biết là ai được chôn ở đây và ai sẽ nhớ đến mức này!
Hồ Đồ Đồ nâng móng vuốt lên, chụp một chiếc lá rụng, trên chiếc lá, hài tử ngốc nghếch đã lớn lên. Chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng của hài tử kia, đạo bào màu xám, bóng lưng lại rất đau khổ. Lướt qua bóng lưng thì ở nơi xa có một ngôi mộ.
Hồ Đồ Đồ nhìn chằm chằm bóng lưng, nàng luôn cảm thấy bóng lưng rất quen thuộc, nhưng không nhớ đã gặp ở đâu.
"Thì ra cũng là hài tử không có mẫu thân giống Đồ Đồ sao?" Hồ Đồ Đồ nhìn lá cây trong tay biến thành từng điểm ánh sáng, nàng lẩm bẩm.
Trước khi lá cây biến thành điểm ánh sáng cuối cùng, bóng lưng kia xoay người, hồ ly con nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc.
Gương mặt trẻ tuổi, đẹp trai nhưng mang theo một nỗi buồn man mác và mệt mỏi đau thương, chỉ nhìn một chút đã khiến người ta đau lòng.
Mà Hồ Đồ Đồ giống như bị sét đánh, đứng đơ tại chỗ, ngơ ngác nhìn lá cây biến mất trong tay.
Nàng quá quen gương mặt đó. Làm sao nàng có thể quên gương mặt đó được?
Gương mặt của người đã cho nàng lần nữa cảm nhận được sự ấm áp của gia đình.
Hồ Đồ Đồ bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn cây lớn che trời, trong đôi mắt chứa sự kiên định: "Đó là cha?"