âu Dương vừa dứt lời, chân nguyên cuồn cuộn bay ra từ cơ thể, dùng thế tấn công nhanh chóng giống như muốn phá hủy toàn bộ không gian.
Khi âu Dương phóng ra toàn bộ lực lượng của mình, cả không gian sắp bị vặn thành mảnh vỡ, chân nguyên cuồn cuộn quanh quẩn trong không gian giống như một bàn tay khổng lồ xé rách màn cửa.
Sau khi màu trắng bị phá vỡ thì mặt cỏ và trời xanh cũng xuất hiện lần nữa.
âu Dương ngạc nhiên, vung tay lên, chân nguyên bao phủ không gian bỗng nhiên co vào, từ đằng xa tích lũy lực lượng, bắt đầu quét ngang bầu trời.
Mặt cỏ và bầu trời ảo ảnh được chân nguyên cuồn cuộn biến thành sự thật.
"Phong cảnh thế này không phải rất tốt sao? Vì sao phải che nó lại làm gì?" âu Dương khoanh tay, trách Đồ Vân.
Tất cả mọi chuyện đến quá nhanh khiến Đồ Vân không kịp phản ứng, nhưng dù có thể phản ứng lại thì cũng không thể chống lại chân nguyên cuồn cuộn này.
Nhưng khi chân nguyên trong cơ thể âu Dương tuôn ra, trong nháy mắt, Đồ Vân đã nghĩ tới người kia!
Trên người tiểu tử này lại có lực lượng giống hệt người kia. Đó là lực lượng đại diện cho sức sống.
Nhưng lực lượng trên người tiểu tử này còn mạnh hơn người kia rất nhiều.
Tại sao lại như vậy? Người kia là người đã bày kế khiến tiên chết, vì sao tiểu tử trước mắt lại có lực lượng mạnh hơn người kia?
Sự sợ hãi hiện lên trên mặt Đồ Vân, nàng vốn nắm vững thắng lợi trong thế giới của mình, nhưng kết quả bị dồn đến tình trạng này!
Nàng sợ hãi cảm nhận được âu Dương có lực lượng giống hệt người kia, thậm chí lực lượng của âu Dương còn mạnh hơn, tinh khiết hơn người kia.
Nhưng nàng không có thời gian suy nghĩ thì đã bị lực lượng đó lôi dậy.
Đồ Vân vẫn còn sợ hãi, nàng giống như búp bê vải bị chân nguyên của âu Dương kéo lên.
Chân nguyên giống như bão tố quét qua, suýt nữa lật tung cả không gian.
Dùng biện pháp thô bạo phá dỡ lực lượng màu trắng của Đồ Vân giống như xe ủi khổng lồ, ủi nát không gian màu trắng như đang ủi tường gạch, giống như một khối xu xoa bị cắt nát lộ ra phong cảnh dưới tờ giấy trắng.
Lúc này người vui vẻ nhất là Cửu Vĩ màu trắng, khi nàng thấy cảm xúc của Đồ Vân từ lạnh nhạt biến thành sợ hãi, cuối cùng bị vị tiên áo xanh đánh bay ra ngoài. Nàng có cảm giác sảng khoái vì báo được thù.
Nàng ghét sự lạnh nhạt khi cho rằng tất cả đều nằm trong kế hoạch của mình của Đồ Vân, bây giờ thấy Đồ Vân kinh ngạc, nàng thật sự rất sung sướng.
Nhưng khi thấy chân nguyên cũng đánh mình thì Cửu Vĩ màu trắng hoảng hốt.
Cảm xúc của Cửu Vĩ màu trắng bị đè trên mặt đất chuyển từ chết lặng sang kinh ngạc đến vui vẻ, cuối cùng khi thấy chân nguyên cuồn cuộn cuốn Đồ Vân và nàng tới cùng một chỗ thì cảm thấy nó không bình thường.
"Không phải... Đại nhân! Ta không có làm gì cả! Đại nhân!" Cửu Vĩ màu trắng hô to, muốn nói cho âu Dương biết mình là người một nhà, đáng tiếc không có tác dụng gì, âu Dương cũng không để ý.
Chân nguyên mênh mông không phân biệt kẻ thù hay người nhà, nó đối xử bình đẳng như nhau.
Rầm rầm!
Đồ Vân và Cửu Vĩ màu trắng đập vào hàng rào không gian giống như ruồi bị vỉ đập trúng.
Hai người bị đập mạnh vào tường hoàn toàn không còn phong độ vừa rồi, họ không thể động đậy dưới chân nguyên mênh mông. Điều này giống như họ bị người ép nhấn trên vách tường, không thể động đậy.
"Khục khục khục..." Mặt âu Dương ửng hồng, nhịn không được ho khan hai tiếng.
Mặc dù Thường Tố Trinh chăm sóc cho hắn mấy ngày, nhưng gánh nặng của cơ thể vẫn quá lớn, đột nhiên dùng sức vẫn khiến nội tạng đau đớn.
Sắc mặt âu Dương tái nhợt nhìn ra xa, khi lực lượng màu trắng bị cuốn đi, dưới cây cổ thụ khô lại xuất hiện một ngôi mộ nhỏ.
Trong lòng âu Dương giống như có cảm giác, lung lay cơ thể, đi tới ngôi mộ.
Khi thấy chữ trên bia mộ, âu Dương đặt tay lên đó, chân nguyên di chuyển, nhắm mắt lại giống như đang cảm nhận cái gì.
Trên bia mộ này có lực lượng của Hồ Vân, đồng thời cũng có kí ức của hắn.
Vô số suy nghĩ hiện ra trong đầu âu Dương, ký ức vỡ vụn dần dần tạo thành một hình ảnh, thời gian giao thoa, tái hiện trong đầu hắn.
Bầu trời xanh thẳm, bãi cỏ tươi tốt, một cây cổ thụ rậm rạp, một ngôi mộ nhỏ, một bia mộ nhỏ, một bóng lưng cô đơn.
Bức tranh này xuất hiện trong đầu âu Dương. âu Dương tỉnh táo lại nhưng hắn cũng bước vào bức tranh.
Yên lặng đứng sau lưng người áo bào xám, lẳng lặng nhìn bóng lưng cô đơn, trong lòng khẽ thở dài.
Đây có lẽ là ngày lão đầu tử đau khổ nhất.
Giống như qua thời gian, nhưng hình như cũng chỉ chớp mắt, bóng lưng kia khẽ nhúc nhích. Rồi đột nhiên quay đầu lại, chuẩn bị rời đi.
Khi gương mặt tiều tụy của Hồ Vân xuất hiện trước mặt âu Dương thì trong nháy mắt đó, âu Dương và Hồ Vân liếc nhìn nhau.
Hai đôi mắt bình tĩnh nhìn nhau, không có bất cứ tâm trạng chập chờn gì. Cái nhìn này giống như xuyên qua thời gian, cũng giống số mệnh gặp nhau.
Hai người đồng thời gật đầu, im lặng ăn ý, giống như hai người có chuyện bàn giao vượt qua ngàn vạn năm.
Chỉ một thoáng, bức tranh này như tấm gương vỡ vụn, tất cả đồ vật đều vỡ vụn biến thành điểm ánh sáng.
âu Dương đứng tại chỗ, thở dài thả tay xuống, lực lượng không thuộc về hắn trên bia mộ được hắn thu về đan điền.
âu Dương thất vọng nhìn chữ trên mộ bia, lập tức giơ tay lên, chắp tay trước ngực, bái ba bái, thành kính giống như tiểu bối đang viếng mồ mả tổ tiên trong tiết Thanh Minh.
Hình như hắn nhớ tới cái gì, giơ tay lên, bẻ gãy ba cành khô của cây cổ thụ. Ba ánh lửa sáng lên trên ba cành khô, khói lượn lờ bốc lên từ trên đó.
âu Dương dùng ba cành khô thay thế hương cắm trước bia mộ, mới xoay người nhìn hai con Cửu Vĩ bị đập vào tường.
âu Dương mỉm cười: "Ôi... chết rồi… Ta dùng quá sức, không cẩn thận lôi mộ của lão tổ ngài ra!"