Nghe âu Dương nói, Đồ Vân lau nước mắt ngừng khóc, ngơ ngác nhìn âu Dương, hình bóng Hồ Vân giống như đang chồng vào thiếu niên trước mắt.
Áo xanh nặng như núi, bình thường luôn không nghiêm túc nhưng đến lúc mấu chốt cũng đáng tin nên khiến người ta cảm thấy yên tâm.
Đồ Vân nhìn âu Dương, nàng vốn đang khóc thảm thiết thì đột nhiên lại nở nụ cười. Nàng vừa khóc vừa cười khiến nàng vốn nghiêm túc trông rất buồn cười.
"Trời ạ, không phải bị kích thích quá mạnh nên bà lão này bị điên rồi chứ?" âu Dương nhìn Đồ Vân đang vừa khóc vừa cười, theo phản xạ có điều kiện giơ tay lên.
"Tiểu tử ngươi dám đánh ta, chờ sau này gặp Hồ Vân, ta bảo hắn đánh lại gấp mười!" Đồ Vân thấy âu Dương vội vàng giơ tay, lạnh lùng nói.
âu Dương ngượng ngùng buông tay xuống, hơi tiếc nuối nói: "Không phải do ta lo lắng cho ngài sao? Nói ra chắc ngài không tin, bàn tay của ta có tác dụng trong những trường hợp này!"
Đồ Vân trợn mắt nhìn âu Dương, tức giận nói: "Sư phụ ngươi là người kì lạ, ngươi cũng là người kì lạ!"
Cửu Vĩ màu trắng ở bên cạnh nhìn hai người trước mắt hòa giải với nhau thì thu đuôi lại. Nàng vốn muốn nhờ vị tiên áo xanh trị tội Đồ Vân một chút, không ngờ Đồ Vân có quan hệ cứng như vậy, còn mạnh hơn vị tiên trước mắt.
Cửu Vĩ màu trắng muốn khóc, ai cũng bất ngờ, ta vốn là cũng là bá chủ của một thời đại nhưng vì sao lại luôn xui xẻo như vậy?
Chờ bọn họ trò chuyện xong, chẳng phải sẽ giết mình để tế trời sao?
Khi Cửu Vĩ màu trắng đang lo lắng thì Đồ Vân nói một câu để nàng dấy lên hi vọng lần nữa.
"Tiểu tử ngươi làm nhiều như vậy, thật ra vẫn muốn con hồ ly con kia trở về đúng không?" Trên mặt Đồ Vân vẫn còn nước mắt, nàng hỏi âu Dương.
âu Dương tốn bao nhiêu công sức để nhắc nhở nàng về những ký ức đã qua, nhắc nhở nàng về lời hứa giữa nàng và Hồ Vân. Chỉ sợ hắn muốn nàng từ bỏ việc dùng chủ nhân cách trở về.
Nàng biết Hồ Vân dốc hết tâm huyết để bày ra kế hoạch như thế là muốn nàng trút bỏ mọi gánh nặng và bắt đầu lại cuộc sống tự do mà không phải lo lắng gì cả.
Vậy thì nàng cần gì phải kiên trì lấy chủ nhân cách trở về chứ?
âu Dương thấy Đồ Vân cười mà không phải cười thì hắn biết đối phương đã biết kế hoạch của hắn thì dù hắn mặt dày cũng phải đỏ mặt.
âu Dương bị nhìn thấu kế hoạch, hơi lúng túng nói: "Quyền lựa chọn ở trong tay ngài, ta tôn trọng lựa chọn của ngài và lão đầu tử."
Dù sao cũng là mẫu thân của sư phụ hắn nhưng hắn càng muốn để hồ ly con Đồ Đồ trở về, đây cũng là suy nghĩ của người bình thường.
Đồ Vân cười sâu xa, nhìn âu Dương, nói: "Vậy nếu như ta vẫn kiên trì suy nghĩ vừa rồi thì sao?"
âu Dương hơi khó khăn nói: "Ta là người luôn lấy lí lẽ thuyết phục người khác, am hiểu nhất chính là giảng lí lẽ."
Bây giờ, âu Dương chỉ dám ở trong lòng nói một chút: "Dù sao quyền lựa chọn ở trong tay ngươi, nhưng câu trả lời chính xác chỉ có một, sư tổ ngươi cũng không muốn ta trực tiếp ra tay, đúng không?"
Đồ Vân trợn mắt nhìn âu Dương, nhìn hắn lại giơ tay lên lần nữa.
Tiểu tử này nói lấy lí lẽ thuyết phục người khác, lí lẽ của hắn là sức mạnh sẽ quyết định mọi chuyện đúng không?
Đồ Vân nâng tay che miệng, khi mở tay ra thì hồ ly con đang nằm ngáy khò khò trong lòng bàn tay nàng.
Suýt chút nữa bị người ta ăn mà đứa nhỏ này còn có thể ngủ ngon như vậy.
Đứa nhỏ này đúng là gan da, hoặc nói là nó ngu ngốc, nếu gặp phải một tên ăn chơi lêu lổng thì sẽ bị lừa sạch sẽ.
Nghĩ đến chuyện nữ nhi hắn vất vả nuôi lớn bị một tên ăn chơi lêu lổng lừa đi, âu Dương cảm thấy rất lo lắng.
Nhưng trước lúc đó thì phải trưởng thành đã.
âu Dương nhìn hồ ly con ngủ ngon trong lòng bàn tay Đồ Vân, ánh mắt cũng dịu đi.
Đồ Vân chú ý tới biểu cảm khi âu Dương nhìn hồ ly con, nàng hài lòng khi âu Dương coi trọng hồ ly con như vậy.
Nói từ vấn đề căn nguyên thì hồ ly con là nhân cách thứ ba của nàng, cũng là một phiên bản khác của nàng.
Thấy âu Dương coi trọng hồ ly con như thế, vậy thì sau này nàng nhất định sẽ được chăm sóc rất tốt!
Đồ Vân càng hài lòng khi thấy Cửu Vĩ màu trắng run lẩy bẩy, ánh mắt lạnh lùng: "Mặc dù ta từ bỏ việc trở về, nhưng giữ lại nhân cách thứ hai vẫn là một mối họa lớn trong lòng."
Nàng ra tay nhanh như điện, Đồ Vân nhấc cổ Cửu Vĩ màu trắng lên.
Cửu Vĩ màu trắng vốn đang cố gắng giảm sự tồn tại của bản thân xuống nên đã từ bỏ chống lại, cục diện đến tình trạng như thế, nàng sẽ không thoát khỏi cái chết.
Đồ Vân nhìn Cửu Vĩ màu trắng trước mắt, nhân cách này tập hợp tất cả tâm trạng tiêu cực của nàng nên nàng luôn thấy chán ghét từ tận đáy lòng.
Mà khi Đồ Vân muốn vặn gãy cổ Cửu Vĩ màu trắng thì một cái tay đặt lên cổ tay Đồ Vân, âu Dương mỉm cười nhìn Đồ Vân, nói: "Ngài không thể giết nàng!"
"Tiểu tử, ngươi không biết rõ nàng sẽ ảnh hưởng lớn đến hồ ly con thế nào, nàng còn sống tất nhiên sẽ trở thành một tai họa!" Đồ Vân cau mày nói với âu Dương đang cản mình.
Nhân cách được sinh ra từ việc tập hợp tất cả tâm trạng tiêu cực của nàng thì chắc chắn sẽ có mặt tối tuyệt đối, nhân cách như thế sẽ có ảnh hưởng rất sâu với hồ ly con ngu ngốc.
âu Dương lắc đầu, nói: "Nàng là mẫu thân của Đồ Đồ, không phải ngài muốn tự tay giết mẫu thân của Đồ Đồ chứ?"
Không những Đồ Vân ngây người mà cả Cửu Vĩ màu trắng bị Đồ Vân bóp cổ cũng ngây người.
Nàng còn nhận bản thân làm mẫu thân.
Khi Đồ Đồ thức tỉnh huyết mạch, nàng nhân cơ hội chạy ra, muốn chiếm lấy cơ thể của hồ ly con, kết quả bị âu Dương tát một cái bay về.
Nhưng hồ ly con nhận nàng là mẫu thân, mà nàng cũng giả vờ làm mẫu thân ngăn cản trước mặt Đồ Đồ.
Chẳng qua đó là một hiểu lầm buồn cười, không ngờ người áo xanh trước mắt vẫn còn nhớ rõ!
Cửu Vĩ màu trắng nhìn âu Dương thì phát hiện âu Dương cười nhìn nàng, nàng sống vô số năm nhưng lúc này lại cảm thấy thẹn thùng cúi đầu.
Đồ Vân buông tay ra, ánh mắt phức tạp nhìn Cửu Vĩ màu trắng đang che mình, lạnh lùng nói: "Ta vẫn canh chừng ngươi, lần này xem như lòng tốt ngẫu nhiên của ngươi cứu được ngươi, nếu như ngươi có ý đồ xấu gì thì ta sẽ giết ngươi bất cứ lúc nào."
Cửu Vĩ màu trắng ho khan, nhìn hồ ly nằm ngáy trong tay Đồ Vân, nhớ tới lúc gặp Hồ Đồ Đồ trong cống nước, ánh mắt nàng dịu dàng nhưng vẫn hừ lạnh: "Ai lại chiếm cơ thể của một đứa ngu ngốc bao giờ?"
Đồ Vân và Cửu Vĩ màu trắng không hợp nhau liếc nhau và đồng thời hừ lạnh.
"Thanh Khâu!" âu Dương đột nhiên nói.
Hai người đồng thời nhìn về phía âu Dương, âu Dương lại nói với Cửu Vĩ màu trắng: "Mẫu thân của Đồ Đồ cũng nên có tên chứ? Đồ Sơn bị ngươi đổi thành Thanh Khâu sơn, vây gọi ngươi là Thanh Khâu cũng không có vấn đề gì chứ?"
Cửu Vĩ màu trắng ngơ ngác nhìn âu Dương, trong miệng thì thào lặp lại từ Thanh Khâu mấy lần, nàng luôn lấy tên Đồ Vân để sống, nhưng cũng không ngờ, có một ngày nàng sẽ có tên riêng của mình.
Không biết vì sao nước mắt đột nhiên chảy ra, lần đầu tiên Cửu Vĩ yêu dã mềm yếu trước mặt người ngoài.
Khi hai loại sức mạnh một trắng một đen tiến vào cơ thể hồ ly con đang nằm ngáy khò khò, thì hồ ly con trở mình, lông mày không tự chủ nhíu lại.
Hồ Đồ Đồ mở mắt ra, mờ mịt dụi mắt, lại phát hiện mình nằm trong lồng ngực ấm áp, quen thuộc, Hồ Đồ Đồ kinh ngạc, vui vẻ, hô to: "Đại sư huynh! Ô ô ô… Sao bây giờ ngươi mới đến vậy? Ta ghét ngươi nhất..."
Thiếu niên khiến ba nữ hài khóc trong một ngày này thật đáng ghét.