âu Dương xuyên qua đến thế giới này sẽ không biết được, những người sinh ra ở thời đại này cũng không biết được, vùng thiên địa này đã từng trải qua trận Luyện Ngục vô tận kia.
Tiên nhân thượng cổ ngã xuống nhập vào người vạn vật sinh linh.
Kiếp nạn lớn tự nhiên rời vào người vạn vật sinh linh, vì vậy mới có đại chiến Ma Đạo lần thứ nhất.
Trong trận đại chiến này, sinh linh của bên nào cũng bị cuốn vào trong đó.
Đại tu sĩ Nhân tộc chết hết, Yêu tộc gần như tổn thất tất cả Yêu Thần bẩm sinh, Ma tộc bị giết đến suýt chút nữa diệt tộc.
Không một sinh linh nào có thể thoát khỏi trận tai họa lớn kia.
Cũng không có bất kỳ sinh linh nào biết được khi nào tai họa lớn vĩnh viễn không có ánh mặt trời kia sẽ kết thúc!
Tất cả sinh linh đều không biết liệu mình có thể sống sót để nhìn thấy mặt trời ngày mai hay không, ngay cả đại tu sĩ cũng không dám bảo đảm mình có thể lo cho bản thân trong tai họa lớn hay không.
Mà bảy người con Thanh Vân uy chấn một thời, đã được vị sư tổ này che chở khi bọn họ còn chưa trưởng thành.
Sống tạm bợ trong biển máu, trưởng thành trong loạn thế, đi tới đỉnh cao trong giết chóc.
Cho nên Động Hư Tử cũng không mấy thiện cảm với vị Lý Thái Bạch một mình trảm tiên kia.
Cho dù Lý Thái Bạch làm đúng, nhưng hắn không bận tâm đến chúng sinh, cường sát tiên nhân khiến cho sinh linh lầm than.
Công lao là muôn đời, nhưng đối với những người sống trong thời đại lúc bấy giờ như bọn họ thì đó là một cơn ác mộng vĩnh viễn không muốn nhắc đến!
Mà bây giờ bọn họ đã trở thành tu sĩ cường đại nhất trong vùng thiên địa này, bọn họ càng muốn dùng một phương thức ôn hòa để dẫn dắt chúng sinh vượt qua tai họa lớn không cách nào ngăn cản.
Cho dù thật sự có rất nhiều người phải chết thì bọn họ cũng tận lực khống chế nó ở trong một phạm vi có thể chấp nhận được!
Cho dù là phải hy sinh hết tất cả bọn họ, các đại tu sĩ vốn có thể bình an vượt qua kiếp nạn lớn!
Động Hư Tử lấy lại tinh thần không khỏi cười tự giễu, mình quả nhiên đã già rồi, lại phân tâm lâu như vậy.
Động Hư Tử nhìn âu Dương trước mắt không giống dáng vẻ ngày xưa nhẹ giọng nói: “Mặc dù bây giờ ngoài miệng ngươi không chịu thừa nhận, nhưng chẳng phải là từ ngay từ đầu ngươi không hiểu cho chúng ta, sau đó lại tán thành với chúng ta, rồi trở thành chúng ta như bây giờ sao?”
Đôi mắt kia của Động Hư Tử bình tĩnh, trong suốt, thẳng thắn vô tư tính kế tất cả mọi người, mà người không có tư lợi là người kiên định không thể phá vỡ.
Trong lòng hắn đã xác định, âu Dương làm nhiều như vậy, cho nên hắn cũng là người như vậy!
âu Dương cực kỳ mất tự nhiên khi bị ánh mắt rực lửa của Động Hư Tử nhìn chằm chằm vào, nhíu mày nói: “Ngươi đừng nhìn ta với ánh mắt đó, ta và các ngươi không phải người cùng một đường, ta cũng không công chính liêm minh một lòng chỉ vì thương sinh thiên hạ như các ngươi, ta không có bản lĩnh lớn như vậy, cũng không có chí hướng lớn như vậy!”
“Ha ha, vậy sao?” Động Hư Tử không thèm để ý cười cười, tuy rằng ngoài miệng âu Dương không chịu thừa nhận, nhưng trong lòng Động Hư Tử, âu Dương và bọn họ là người cùng một đường.
Vẻ mặt ăn chắc của Động Hư Tử khiến âu Dương càng khó chịu hơn.
Giống như tất cả mọi thứ đều được những lão hồ ly này tính toán xong, mình chỉ là người đại diện cho bọn họ.
Như vậy có vẻ mình rất ngốc!
“Các ngươi gần như ăn chắc ta?” âu Dương có chút nghiền ngẫm nhìn Động Hư Tử nói.
“Ngươi không muốn thì thế nào, những sư đệ sư muội kia của ngươi mỗi người đều mang nhân quả lớn, cho dù ngươi không muốn vì thương sinh thiên hạ, vậy nếu như những sư đệ kia của ngươi đại biểu cho thương sinh thiên hạ thì sao?”
Chân nguyên bay lên, không gian màu trắng tinh lại vặn vẹo.
Lần này người ra tay không phải Động Hư Tử, mà là âu Dương.
Trong con ngươi trong trẻo nhưng lạnh lùng, bình tĩnh như một đầm nước sâu, mái tóc đen hơi dựng lên, lông mày nhíu lại.
Đối mặt với vị đứng đầu thiên hạ vừa rồi còn áp chế mình không thể nhúc nhích này, âu Dương không chút do dự nhe nanh ra.
“Không ai có thể chi phối suy nghĩ của bọn họ, cũng không ai có thể để bọn họ đại biểu cho cái gì, bọn họ chỉ đại biểu cho chính bọn họ!” âu Dương bình tĩnh nói.
Động Hư Tử thở dài một hơi, hơi nâng phật trần trong tay lên, sợi tơ màu trắng trên phật trần lập tức dài ra, hóa thành cầu vồng bay lượn ở trong toàn bộ không gian màu trắng tinh.
Giống như một con sông lớn bảy màu uốn lượn bập bềnh chảy khắp không gian.
Thân ảnh Động Hư Tử dần biến mất trong không gian màu trắng tinh, chỉ còn âu Dương và dải lụa bảy màu uốn lượn trước mắt ở lại trong không gian này.
“Nếu coi quỹ đạo của mỗi người như một sợi tơ, thì cả thế giới đều vận chuyển giống như là dòng nước lũ bảy màu uốn lượn trước mắt ngươi. Ngươi có thể nhìn ra cái gì không?” Giọng nói của Động Hư Tử vang vọng ở xung quanh.
Ánh mắt âu Dương dừng ở trên dòng nước lũ bảy màu trước mắt, hắn kinh ngạc phát hiện ra, trong vô số sợi tơ dày đặc, lại có từng chấm rất nhỏ!
Những chấm nhỏ chi chít này lại bị vướng vào những sợi tơ dày đặc, tùy ý chảy trong không gian màu trắng tinh.
Đột nhiên, trong lòng âu Dương có chút hiểu ra, trước mắt dường như xuất hiện một dòng sông dài rất lớn!
Dòng sông dài này được tạo thành từ vô số điểm và đường.
Vô số điểm đang lao về phía xa, theo sự di động của những điểm, dòng sông lớn trước mặt được hình thành.
Mà ở phía trước con sông lớn này, hoặc là nó bị điểm phía sau thúc đẩy, hoặc là nó lôi kéo điểm phía sau đi về phía trước.
Những điểm này là những người tiên phong của con sông lớn này!
Hướng đi của con sông lớn này hoàn toàn được điều khiển bởi điểm trước nhất!
Nếu so sánh con sông lớn này với thiên địa, vậy thì những điểm này chính là chúng sinh.
Những sợi tơ nối các điểm lại với nhau là…
Nhân quả? Đạo? Tình cảm?
Chúng sinh bị sợi tơ quấn vào, vô số sinh linh lao nhanh ở trong sông lớn, tất cả mọi người đang đi về phía trước, mà đi ở phía trước nhất là người tiên phong của dòng sông dài này, cũng là người khai thác dòng sông lớn này.
Nếu như phía trước đột nhiên xuất hiện một tảng đá lớn, người khai thác ở phía trước nhất sẽ bị va chạm đến tan xương nát thịt trước tiên!
Sau khi phá vỡ được tảng đá lớn hoặc vượt qua được tảng đá lớn, người tiên phong và người khai thác sẽ trở lại trên dòng sông dài này.
Mặc dù chí hướng của bọn họ khác nhau, mong muốn cũng khác nhau, nhưng chỉ cần bọn họ là người tiên phong, bọn họ sẽ dẫn dắt tất cả chúng sinh phía sau đi về một hướng không xác định.
Có thể là một đồng bằng bằng phẳng, dòng sông lớn này sẽ tiến về phía trước mà không có bất kỳ trở ngại nào.
Cũng có thể ở phía trước có núi đã lộn xộn, chôn vùi cả dòng sông lớn trên những tảng đá!
Những điểm đi ở phía trước nhất này, gánh vác trên người hướng đi của cả con sông lớn.
Hủy diệt hay đi về phía trước, đều ở trong một ý niệm của những người tiên phong này.
Con sông lớn này không bao giờ dừng lại, chỉ có thể tiếp tục đi về phía trước.
Tất cả các điểm đều không biết phía trước như thế nào.
Không có cách nào khác ngoài việc tiến về phía trước.
Ánh mắt âu Dương càng ngày càng ngưng trọng, dòng sông lớn trước mắt càng ngày càng rộng lớn mạnh mẽ, dưới sóng lớn dữ dội, mình giống như một hạt cát bụi.
Mình giống như dung nhập vào trong dòng sông lớn này, vô tình đi về phía trước, nhưng lại giống như bị dòng sông dài này bài xích, đá ra khỏi dòng sông dài.
Lúc này trong lòng âu Dương cũng có chút hiểu ra, con sông lớn được so sánh với thiên địa trước mắt này cũng có một cái tên khác.
Dòng sông này cũng có thể gọi là:
Dòng sông thời gian!